Chương 2-4
Anh thừa nhận mình muốn cô, mặc dù cô thật giống như không muốn nhìn thấy mình, nhưng anh vẫn muốn gặp cô một lần.
“Haiz! Anh cẩn thận một chút!” Trái tim Tạ Mỹ Tiệp nhắc lên, vội vàng tiến lên đỡ anh, trong đầu còn nghĩ mới vừa rồi anh nói mình còn độc thân…
Chẳng lẽ anh ấy không có kết hôn với Tĩnh Phương? Làm sao lại như vậy? Cũng đã lâu như thế, anh làm sao lại chưa cùng Tĩnh Phương kết thành vợ chồng? Trong đây rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
Nhưng hiện tại khắp người anh đều say, cũng không hiểu được cái người này có say thật hay không, cô thật sự không có biện pháp cùng anh thảo luận vấn đề này, ai biết được thần trí anh có rõ ràng hay không? Vẫn nên tìm cơ hội khác để hỏi lại!
“Qua nhiều năm như vậy, em còn quan tâm anh sao?” Anh vì được quan tâm mà cảm thấy bất ngờ trở tay bắt lấy tay của cô, trong đôi mắt lộ ra một khát vọng và chờ đợi rõ ràng.
Trái tim Tạ Mỹ Tiệp rung động, lặng lẽ dõi theo anh. “Không làm vợ chồng, có có thể làm bạn bè không phải sao?”
“Em không muốn!” Anh nghĩ cũng không nghĩ đến ý tưởng quá mức đơn giản của mình lập tức bị cô bác bỏ. “Em tin tưởng trên cõi đời này nam nữ có thể có quan hệ bạn bè thuần khiết, thế nhưng giữa hai chúng ta không thích hợp.”
Giống như anh và Tĩnh Phương cũng rất đơn thuần! Nhưng mà chỉ là không thể cùng cô như thế được, tuyệt đối không được.
Cái anh muốn cũng không phải là duy trì quan hệ bình thường với cô, cái anh muốn là cô trở về làm vợ anh, hai người bên nhau một đời một kiếp
“Anh đừng như thế có được hay không?” Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi của một ngày làm việc và mùi rượu trên người của cô, thật nhiều chuyện làm cô cảm thấy không thoải mái, cô mở to hai mắt lên trách mắng: “Ngày mai em còn phải làm việc với cấp trên, hiện tại không có thời gian tranh cãi với anh!”
“Bây giờ em muốn đuổi anh đi phải không?” Ngực anh nhất thời đập mạnh, nhỏ giọng vô tội nói.
“…” Nhìn chằm chằm gương mặt đáng thương, khắp người anh đều là mùi rượu, cô đột nhiên sinh ra không đành lòng. “Làm thế nào anh đến nhà của em? Lái xe sao?” Mặc dù cô không biết được tạm thời anh ở chỗ nào, nhưng người hiện đại ra vào đều bằng xe hơi thay cho đi bộ, cô thầm nghĩ anh cũng không ngoại lệ mới đúng.
“Không có, anh ngồi tắc xi tới.” Anh dùng lực trừng mắt nhìn, nghĩ nháy mắt chua xót như sưng mù, muốn nhìn rõ bộ dáng của cô vào lúc này.
“Vậy em giúp anh gọi tắc xi, anh nhanh về nhà đi!”
“Nhưng đầu anh có chút choáng…” Đầu quả thật có chút đau, nhưng suy nghĩ tranh thủ ở bên cạnh cô thêm một ít thời gian mới là việc quan trọng.
Nhìn bộ dáng xoa xoa trán khó chịu của anh, Tạ Mỹ Tiệp nhất thời mềm lòng, không nhịn được nói: “Vậy… nếu không em lấy chén nước cho anh uống, anh làm ổ trong phòng khách này một đêm cũng được, đợi ngày mai trời sáng rồi trở về?”
“Phòng khách sao?” Anh ghé đầu vào nhìn chiếc ghế mây cứng rắn, cảm giác nằm trên đó rất đau. “Cảm giác nằm ở trên đó rất không thoải mái!”
“Hết cách rồi, không cần thì thôi.” Cô thờ ơ trừng mắt liếc anh một cái.
Thiệt là, có chỗ để cho anh làm ổ một đêm mà anh còn chê?
“Ách…” Anh không khỏi rùng mình một chập, đối với cái vẻ mặt này của cô, anh rất quen thuộc, đó là điềm báo trước cô đang nổi giận, không nên chọc giận cô thì tương đối khá hơn. “Vậy cũng tốt, anh lập tức mượn phòng khách nhà em làm ổ một đêm, cảm ơn em.”
“Ừ.” Cô tránh thân thể qua, để cho anh vào trong nhà. “Anh, trước ngồi một chút, em đi lấy chăn đến cho anh.”
“Ừ.” Anh đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế mây vừa cứng lại vừa lạnh, mắt say lờ đờ nhìn không gian quanh chỗ cô ở.
Giống như quá khứ, cô luôn đem mỗi ngôi nhà của cô ở sửa sang lại cho sạch sẽ, mặc dù chỉ là phòng lợp tôn vô cùng tầm thường, nhưng cách sắp xếp đồ đạc trong nhà tôn cũng không hoàn toàn cảm thấy nghèo khó.
“Đây, một cái đệm ở trên ghế, một cái để cho anh, còn một cái gối.” Không dùng đến đã lâu, cô lập tức đem ly nước đặt lên bàn, tiếp theo đi vào vách ngăn phòng đơn giản lấy ra hai cái chăn mỏng và một cái gối, đi qua đưa cho anh.
Nhìn chăm chằm chăn mỏng và gối trong tay, anh cảm giác mình thật đáng thương, không nhịn được yêu cầu nhiều hơn. “Anh không thể vào trong phòng ngủ chung một giường với em sao? Anh đảm bảo sẽ không làm gì cả! Thật chỉ muốn ngủ trên giường thôi…”
“Anh dám nói thêm một câu nữa, lập tức rời khỏi cho em.” Tạ Mỹ Tiệp cố nén xấu hổ trong lòng, giả bộ nói ra lời hung ác uy hϊế͙p͙.
“Được rồi, được rồi!” Lê Bách Thuần rét lạnh, vội vàng theo cô.
Hiện tại đang ở trên địa bàn của cô, anh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thôi, năm năm trước anh đã bị cô cự tuyệt một lần, anh không cách nào chịu đựng được chuyện giống như thế xảy ra lần nữa, trừ gật đầu, cũng chỉ có thể gật đầu, haiz…
Tạ Mỹ Tiệp thầm thở dài một hơi, giúp anh trải chăn mỏng ra thật tốt, dọn gối xong, ý bảo anh nằm ch.ết dí trên ghế, mới xoay người chuẩn bị trở về phòng.
“Em tắt đèn đó!” Trước khi rời khỏi phòng khách, cô nhẹ giọng nói với người nằm trên ghế mây.
“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp, ngay sau đó ánh sáng phòng khách lập tức biến mất. “Mỹ Tiệp.”
“Cái gì?”
Tiếng nói của anh kéo bước chân của cô lại, cô đứng ở trong bóng tối trả lời anh.
“Anh nguyện ý dùng tất cả những gì anh có ở hiện tại đổi lấy cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Tạ Mỹ Tiệp cứng người, đứng tại chỗ một lúc lâu, cứng rắn nói : “Anh uống say rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon!”
Tiếng bước chân rất nhỏ biểu hiện cô đã rời khỏi phòng khách, Lê Bách Thuần nhìn chằm chằm trần nhà không rõ ràng, cho đến khi cặp mắt mỏi nhừ, mới thật sự tiến nào mộng đẹp.