Chương 1: H
Ban đêm tĩnh lặng. Ánh trăng sáng màu bạc lành lạnh khẽ chiếu qua cửa kính sát đất, soi rọi lên hai thân hình đang quấn lấy nhau trên chiếc giường màu đen to lớn. Trong căn phòng ánh sáng yếu ớt, vang lên tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ khiến người ta xương cốt mềm nhũn, tiếng thở dốc thỏa mãn của người đàn ông, cùng âm thanh hai cỗ thân thể va chạm dính ngấy.
Ánh trăng chiếu lên đôi nam nữ đang kích tình kịch liệt kia, chỉ thấy người đàn ông cao to vạm vỡ đang ra sức chạy nước rút. Gậy thịt khổng lồ màu đỏ đậm không ngừng xỏ xuyên vào hoa huyệt chật hẹp, ra sức đâm vào rồi lại đâm vào vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần thúc mạnh đều rước lấy tiếng rên yêu kiều mê người của người phụ nữ uyển chuyển như rắn nước phía dưới.
“A... ân.. nhanh một chút.. ừ.. chính là.. a.. như vậy... a.. ư.. thật căng.. trướng quá... ưm..”
Đôi mắt lưu tinh hoa đào nhiễm đầy dục vọng của người đàn ông nhìn cô gái dưới thân thỏa mãn rên rỉ, eo nhỏ đong đưa theo tiết tấu của mình có chút sáng lên càng thêm vẻ điên cuồng. Cô ấy hài lòng với mình, nghĩ đến đó, người đàn ông sung sướng đến cực hạn, tận tình rong ruổi bên trong cơ thể ấm áp chật hẹp của cô. Nơi hai người kết hợp đã sớm thấm đẫm nước, mật dịch ngọt ngào trong u cốc không ngừng tuôn ra như suối, tưới lên nhục bổng to dài như cái chày của nam nhân kia, sau đó chảy xuống chân hai người rồi rớt xuống giường. Cảnh tượng ɖâʍ mĩ tuyệt đẹp, mùi vị hoan ái lan khắp phòng.
Âu Thiên Kình không ngừng rút ra phân thân khổng lồ rồi lại thúc mạnh vào. Cảm nhận âm đạo ʍút̼ chặt lấy của mình, lỗ chân lông trên cơ thể đều khoan khoái thư sướng đến cực hạn. Cả cơ thể anh như đang bay trên mây, tư vị của cô quả thực quá tuyệt vời, hơn nữa cô ở trên giường lại quyến rũ như vậy, bảo anh làm sao chịu được. Âu Thiên Kình thở dốc cất giọng khàn khàn mê người, “Ừ.. bảo bối.. nha.. đừng kẹp chặt như vậy.. ân.. thực thoải mái... a.. em tới!”
Vừa dứt lời, Âu Thiên Kình lật người, đổi thành tư thế nữ thượng nam hạ. Mà bấy giờ mới thấy rõ dung nhan của người phụ nữ mị hoặc kia. Đó là một nữ nhân cực kì xinh đẹp, phải nói là tuyệt sắc mĩ nhân, khuynh thành khuynh quốc, nan ngôn nan họa, da dẻ trắng nõn như bạch ngọc thượng hạng, thủy thủy nộn nộn, trải dài khắp thân thể là dấu hôn xanh tím vô cùng mê người, khuôn mặt tinh xảo mĩ lệ đỏ hồng vì hoan ái miệng đỏ au phát ra tiếng rên rỉ nũng nịu yêu kiều, đường cong nóng bỏng quyến rũ, hơi thở phong tình vạn chủng mị hoặc, câu hồn đoạt phách nhân, đủ để thắt cổ bất cứ người đàn ông nào, cho dù là phụ nữ cũng khó có thể cưỡng lại vẻ đẹp mê hoặc như đóa anh túc đó.
Lãnh Như Tuyết cưỡi lên trên người Âu Thiên Kình, lưỡi nhỏ hồng ướt át khẽ ɭϊếʍƈ cắn yết hầu đang lên xuống của người đàn ông khiến anh thở dốc, hô hấp khó khăn, “Ưm.. tiểu yêu tinh.. anh yêu em..”
Cô quả thực là yêu tinh họa thủy, sớm muộn gì hắn cũng ch.ết trên người cô. Hành hạ hắn ngọt ngào như vậy. Lãnh Như Tuyết mâng mông lên, để quy đầu của cự long thô to kia đâm vào khe huyệt nóng ấm, sau đó cô chậm rãi ngồi xuống, gậy thịt cứng rắn bị hoa huyệt nuốt trọn vào sâu bên trong, đâm tới nơi sâu nhất khiến cả hai ngâm một tiếng tinh tế thỏa mãn.
“A~”
“A~”
Cảm giác hơi trướng khiến Lãnh Như Tuyết nhíu nhíu mi một chút, sau đó bắt đầu động thân lên xuống. Nửa thân trên nằm xuống ma sát với lồng ngực cường tráng kiện mĩ của Âu Thiên Kình, hai người môi lưỡi dao triền trao đổi mật ngọt. Động tác phía dưới ngày càng nhanh, ngày càng điên cuồng, miệng huyệt không ngừng phun ra nuốt vào nhục bổng, tần suất mãnh liệt đến kinh người. Trên bụng bằng phẳng của cô gồ lên một khối to, là hình dáng của cây gật thịt đang xỏ xuyên mạnh mẽ trong dũng đạo của cô.
Âu Thiên Kình ôm chặt lấy cô hôn nồng nhiệt, eo mềm dẻo mà có lực không ngừng thúc đẩy phân thân ra vào âm huyệt đầy ái dịch thật kịch liệt, mỗi một lần đều vừa nhanh vừa mạnh khiến cơ thể Lãnh Như Tuyết xóc nảy dao động theo động tác dưới thân. Chiếc giường không theo được tần suất dã man kia mà rung lên từng hồi. Ánh mắt anh nhìn cô mang theo nhu tình mật ý cùng tia điên cuồng nhiều hơn là dục vọng hoan ái. Cô sẽ không biết khi cô gọi điện cho anh nói tối nay lưu lại nhà chính, anh đã vui mừng đến thế nào. Cảm giác như kẻ tử tù khi đến giờ tử hình lại được phát lệnh tha ch.ết, giống như khi mình sắp ch.ết khát trên sa mạc hoang vắng lại gặp một dòng nước. Cô có rất nhiều đàn ông, bọn họ đều hơn người, đều anh tuấn tài giỏi nhưng anh vẫn mong cô một lần nhìn đến anh, nhớ đến anh. Cho nên đêm nay là cơ hội ngàn năm của anh, anh đã đợi từ rất lâu rồi. Nghĩ đến đây, Âu Thiên Kình lại nhớ đến những đôi mắt óan hận, căm giận, lạnh băng đầy nguy hiểm của mấy người đàn ông bên cạnh cô, khóe môi anh câu lên nụ cười điên cuồng, đôi mắt tối sầm lại. Anh hôm nay được cô ân sủng đó, cho các ngươi nghẹn tử! Âu Thiên Kình đắc thắng động tác dưới thân càng thêm cuồng dã kịch liệt.
Lãnh Như Tuyết cảm nhận khoái cảm từ những cú va chạm mãnh liệt của Âu Thiên Kình, cô ưỡn thắt lưng giao hợp với anh, từng cú thúc đến điểm mẫn cảm làm cô nhanh chóng co rút. Cô ôm lấy Âu Thiên Kình, tiếng rên rỉ tiêu hồn càng to hơn, “A.. a.. ân.. sắp đến... mau...”
Âu Thiên Kình nhanh chóng xoay người, đè cô nằm sấp xuống, nâng mông lên cao, nhục bổng vẫn tiếp tục chạy nước rút không dừng lại. Anh gầm nhẹ, thở dốc, “Bảo bối... a.. chờ anh... cùng anh... “ Sau mấy trăm cái ra vào mạnh mẽ, nam căn co giật vài cái rồi phun ra dòng tinh dịch trắng đục, nóng ấm vào sâu trong cơ thể cô. Cả hai người hét lên vui sướng, rồi ngã nhào ra giường.
Lãnh Như Tuyết mệt mỏi, cả thân thể mềm ngũn không xương bị Âu Thiên Kình ôm vào trong lòng, cô nghe được cả nhịp tim thình thịch thình thịch của hắn. Bất quá trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô ngoài vẻ kiều mị, diễm lệ sau cơn mây mưa hoan ái kịch liệt vừa rồi thì chẳng có thêm tia cảm xúc nào. Ánh mắt nhanh chóng chuyển sang lạnh băng vô cảm.
Trận kích tình mãnh liệt qua đi, mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng. Đường chân trời cũng lóe lên những vệt sáng. Bọn họ đêm qua hầu như đã làʍ ȶìиɦ khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng này, trên giường, trên tường, trên bàn, trên ghế sofa, trong phòng tắm hay ban công...
Âu Thiên Kình siết chặt lấy Lãnh Như Tuyết, môi mỏng hôn hít một lúc rồi mới thôi, ánh mắt nhìn cô cực kì nóng bỏng mang theo tia mê luyến sâu sắc. Lãnh Như Tuyết cất giọng, khàn khàn mị hoặc lại lạnh lùng quyết tuyệt, “Đừng đi quá giới hạn, càng không nên yêu tôi!” Nói xong cô rời khỏi giường bước vào nhà tắm, lưu lại cho anh bóng lưng lãnh khốc, tựa như người phụ nữ quyến rũ như yêu tinh phong tình vạn chủng, nhiệt tình làm điên đảo đàn ông trên giường lúc nãy không phải là cô. Âu Thiên Kình tức giận nắm chặt bàn tay run run, không cam lòng, anh không cam lòng. Thứ anh muốn chính là tình yêu của cô, thứ mà cô vĩnh viễn không thể cho anh hay bất cứ bạn giường nào khác. Anh yêu cô một cách cố chấp điên cuồng, bị cô mê hoặc tới quên luôn mình là ai, mọi thứ trong mắt anh đều không có giá trị trừ cô - Lãnh Như Tuyết. Hẳn là những người lên giường cùng cô đều như vậy, đều có một chấp niệm với cô.