Chương 2-2
Không quan trọng đi?" Anh vẫn trước sau như một không quan tâm. "Chúng ta cũng không phải là người ngoài, coi như bị cô nhìn được, tôi cũng sẽ không mất miếng thịt nào." Hi hi hi.
"Nhưng -- thôi, tôi đi ra ngoài trước, chờ anh thay quần áo xong trở ra." Lười phải tranh cãi với anh, tay Hàn Dĩ Chân nắm chặt cà vạt xông ra ngoài, tránh thấy cảnh lúng túng hơn.
Hạ Quang Hi khó hiểu nhìn bóng lưng cô phía trước, không hiểu cô làm gì khẩn trương như vậy?
Hàn Hàn Dĩ Chân lao ra khỏi phòng hai tay đè ngực lại, mặt đỏ tim đập thở dốc. Tên khốn kiếp Hạ Quang Hi này không hiểu tâm ý của cô thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả lễ phép căn bản cũng không để ý, thật nên kéo đi bắn ch.ết.
"Jeanie. . . . . ."
"Thay xong rồi?" Không muốn để anh thấy vẻ mặt lúng túng của cô, hơn nữa thời gian cũng không còn kịp nữa, Hàn Dĩ Chân dường như ngay giây đầu tiên anh bước ra khỏi phòng, liền cầm cà vạt lên chùm lên người anh.
"Thay xong --" Anh không biết tại sao cô kích động như thế, giống như đột nhiên muốn cắt đứt cổ anh gấn như liều ch.ết kéo cà vạt, không phải là cô có gì bất mãn với anh chứ?
Cách nghĩ của hai người hoàn toàn không có cùng xuất hiện, duy nhất có thể thắt chặt bọn họ chặt chẽ, là cà vạt trong tay Hàn Dĩ Chân, cái này cũng nắm giữ trong tay Hàn Dĩ Chân, nghĩ lại quan hệ của bọn họ thật đúng là kỳ diệu.
"Bộ dạng hai người như vậy thật giống vợ chồng." Hạ Vũ Hi mới vừa bước vào phòng làm việc hiển nhiên cũng có cách nghĩ giống vậy, mắt nhìn chăm chú tay Hàn Dĩ Chân, lông mày tuấn tú giơ lên thật cao, Hàn Dĩ Chân thì lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Ai cần em lo!" Hạ Quang Hi tức giận trả lời em họ, muốn em ấy đừng xen vào việc của người khác.
Hạ Vũ Hi nhún vai, tiếp theo ánh mắt chuyển tới tay cầm cửa, liếc một cái rồi nhàn nhạt nói.
"Cô lau sạch tay cầm cửa rồi, hiếm thấy anh Quang Hi còn nhớ rõ nói với cô." Trừ ước hẹn với phụ nữ và một số tranh giành quốc tế ra, anh họ anh ít khi nhớ bất cứ chuyện gì.
"Anh ấy không nói với tôi, là tự tôi cảm thấy rất bẩn, nên muốn lau một chút, liền bắt tay vào làm." Nếu muốn dựa vào ông chủ đầu heo kia cảu cô, cô có lẽ không làm được bất cứ chuyện gì, anh chỉ nhớ rõ ước hẹn với phụ nữ.
"Cô còn đánh sáp." Hạ Vũ Hi tán thưởng nói. "Chúng ta thật là có chút tâm hữu linh tê(*), cô rõ ràng tới làm việc cho tôi tốt hơn."
(*):Thông hiểu ý nhau
Hạ Vũ Hi đề nghị với Hàn Dĩ Chân lần thứ n thay ông chủ, Hàn Dĩ Chân không có phản ứng, ngược lại Hạ Quang Hi nhảy dựng lên trước.
"Em không cần lại tới cướp thư ký của anh!" Anh kêu oa oa.
"Dù sao anh thường sa thải cô ấy, lại không tôn trọng cô ấy, cô ấy đi theo em còn tốt hơn." Hạ Vũ Hi nhàn nhạt cãi lại, một đao trúng chỗ yếu của Hạ Quang Hi.
Đừng nhìn giọng điệu Hạ Vũ Hi hờ hững, liền cho rằng anh không nghiêm túc. Cá tính của anh không dễ dàng mở miệng, một khi mở miệng, nhất định là đùa thật, ít nhất Hạ Quang Hi cũng sắp bị hù ch.ết. Hàn Băng Tâm dđlqđ
"Em đừng đánh chủ ý lên thư kí của anh, tự mình đi tìm một người!" Ai bảo em ấy luôn phiền phiền toái toái, không tìm được thư ký, hiện tại mới đến giành thư ký của người khác.
Hạ Quang Hi oán trách.
"Em chỉ là cung cấp cho thư kí Hàn một sự lựa chọn khác, có muốn hay không liền xem cô ấy, anh không cần phải khẩn trương như vậy." Cái gọi là thề sống thề ch.ết bảo vệ lãnh thổ, nhiều lắm chính là dáng vẻ kia, xem ra anh họ anh thật đúng là không thể không có thư kí Hàn!
Hạ Quang Hi bị Hạ Vũ Hi chẹn họng nói không ra lời, anh thường sa thải Hàn Dĩ Chân là sự thật, cô cũng cũng không tỏ rõ suy nghĩ của mình, có thể thật ra cô cũng rất nghĩ thay cho ông chủ hay không?
"Em đến phòng họp chờ hai người trước, lát nữa gặp." Bước chân của Hạ Vũ Hi rất nhẹ, tới thời điểm không lên tiếng, đi đến cũng rất khó phát hiện. Nếu không phải anh mở miệng, chỉ sợ người khác đã đến phòng họp, bọn họ còn chưa biết.
"Liền hạ cố dọa anh, đáng ghét!" Thủ thế đánh người về phía cửa trống không, nét mặt Hạ Quang Hi tuyên bố rất muốn đánh Hạ Vũ Hi.
Đôi mắt đẹp của Hàn Dĩ Chân thấy động tác buồn cười của Hạ Quang Hi, nghĩ không ra rốt cuộc anh mấy tuổi rồi, không trưởng thành chút nào.
"Cô sẽ không thật sự suy tính đi làm thư kí của em ấy chứ?" Không trưởng thành còn chưa tính, còn giống như con ong mật phiền phức, đi theo bên người cô kêu ong ong ong, ngăn cản cô sắp xếp tài liêu.
"Tôi nói cho cô nghe, Vũ Hi kia có tật xấu. Nếu cô thật sự làm thư kí của em ấy, nhất định chịu không được vài ngày liền cuốn xéo, em ấy cũng không dễ chung đụng giống tôi."
Không biết một tuần trước là người nào mới bộc phát tính khí sa thải cô, bây giờ lại ở trước mặt cô nói hắn rất dễ chung đụng, thật là mắc cười ch.ết người.
"Anh cản đường tôi rồi." Hàn Dĩ Chân căn bản mặc kệ anh, mặc anh bay loạn khắp nơi.
"Cô sẽ không thật sự làm thư kí của em ấy chứ?" Anh chính là muốn cản đường cô, khiến cô không thể đi đâu, nhất là chổ em họ anh.
Hàn Dĩ Chân nhìn anh một cái, lần nữa hoài nghi hình dáng não anh như thế nào? Hoàn toàn không nắm được tình hình.
"Jeanie--"
"Đi họp." Không muốn nói nhảm với anh nữa, Hàn Dĩ Chân dứt khoát nhét tài liệu vào tay anh, hai tay ddlqđ đẩy lưng anh, đẩy anh ra ngoài.
"Chờ một chút --"
"Đi nhanh một chút!" Cô không khách khí đóng cửa lại, đuổi anh ra khỏi phòng làm việc, quay đầu lại chuyên tâm sắp xếp tài liêu.
Mua sắm trên TV là xu thế thời đại, mấy năm gần đây truyền thông thêm dầu vào lửa, dường như trở thành mốt, là bánh mì loại lớn trong mắt những trùm truyền thông.
Đã là bánh mì loại lớn, nhất định mọi người muốn cắn nuốt, Hạ Quang Hi cũng không ngoại lệ. Chỉ là anh cất bước khá trễ, kinh nghiệm và thời gian cũng kém người ta một khoảng lớn, vì vậy ở phương diện tiêu thụ phải bỏ nhiều công sức hơn, nếu không rất dễ dàng tử trận trong thị trường sánh ngang quần hùng Chiến Quốc này.
Vì thế, anh đặc biệt yêu thương Hạ Vũ Hi, ra một khoản tiền lớn cho máy tính xách tay mới nhất của công ty Hạ Vũ Hi nghiên cứu, bảo em ấy hạ giá bán. Hạ Vũ Hi dĩ nhiên rất mất hứng, dù sao sản phẩm công ty anh là hàng chất lượng cao, đơn giá cao, muốn anh phối hợp mua sắm trên TV đã là muốn mạng của anh, huống chi còn là nóng hổi, sản phẩm mới lấy ra từ nhà máy? Nói thật, anh không muốn đồng ý chút nào, nhưng thấy Hạ Quang Hi là anh họ của mình, bọn họ lại giao dịch cổ phần chứng khoán, anh vẫn là miễn cưỡng gật đầu, mới có hội nghị hôm nay.
Chỉ thấy trong phòng họp lớn như vậy, đầy nhân viên tham dự hội nghị tiêu thụ lần này. Trong đó có kế hoạch, trợ lý hành chính, trường vụ, thậm chí ngay cả nhiếp ảnh gia cũng tới, có thể thấy được có bao nhiêu thận trọng.
Mà trên bàn hội nghị chữ U, trừ một chồng tài liệu thật dày, trước mặt mỗi người lại bày một bàn máy tính xách tay màu trắng bạc, cũng chính là hôm nay nhân vật chính của hội nghị ngày hôm nay. Cái này do công ty Hạ Vũ Hi nghiên cứu ra, không chỉ có yêu cầu cao, đầy đủ chức năng, mà còn trang bị màn hình lớn và thân máy rất nhẹ, hơn nữa nó tương tự cánh buớm, bề ngoài sáng lấp lánh, càng lập thêm kỷ lục trong nước, ngay cả nhà máy lớn ở nước ngoài cũng không cách nào chế tạo ra thiết bị giống vậy, là một sáng kiến lớn của giới điện tử.
"Hiện tại liền bắt đầu hội nghị tiêu thụ hôm nay."
Dĩ nhiên, ngoại trừ hội nghị được chú ý nhất, còn có anh em họ nhà họ Hạ. Dáng dấp Hạ Quang Hi anh tuấn người người biết, nhưng so với Hạ Vũ Hi rõ ràng kém một khoảng, người sau vô luận là diện mạo hay là phong cách, còn cao hơn anh họ mình nhiều, đừng trách là "Mộng ảo dật phẩm" (*) trong miệng người người.
(*): ý chỉ siêu phẩm trong mơ
Chỉ là mộng ảo dật phẩm cao quý không thể chạm, tất cả nhân viên nữ dự hội nghị đều hiểu đạo lý này, cho nên đành phải thả ánh mắt đến trên người Hạ Quang Hi, anh thuận tay cầm Microphone chủ trì hội nghị.
"Giống như các vị thấy, tất cả tài liệu đều đặt bên cạnh tay phải của các vị, các vị chỉ cần cầm lên xem là được."
Hạ Quang Hi yêu cầu nhân sĩ tham dự hội nghị tham khảo trang thứ nhất hướng dẫn tr.a cứu của tài liệu, thực hiện theo tiến độ của hội nghị lật xem tài liệu. Ánh mắt của mọi người nhất trí hướng thẳng tới Hàn Dĩ Chân đang vất vả điều chỉnh slide, thật vui rốt cuộc cô lại trở về rồi, mới có tài liệu chi tiết như vậy để xem.
Mọi người liều mạng dịch tài liệu, slide trên màn hình không ngừng thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối không ai mở miệng.
"Anh định tiêu thụ máy tính xách tay này của công ty chúng em thế nào?" Qua năm phút, rốt cuộc có người lên tiếng, chính là Hạ Vũ Hi.
"Đương nhiên là tìm mấy model nữ, cộng thêm một hoặc hai cái lưỡi hoa sen xinh đẹp của người chủ trì, nếu không còn có thể bán thế nào?" Hạ Quang Hi trả lời theo lý thường.
"Không được, vậy quá bình thường, lại không có gì sáng tạo." Hạ Vũ Hi cau mày. "Quan trọng nhất là, không phù hợp với hình tượng của công ty chúng em."
"Chương trình mua sắm trên TV không có ai coi trọng hình tượng, Vũ Hi." Hạ Quang Hi thuyết phục Hạ Vũ Hi hết khả năng. "Chỉ cần sản phẩm bán được, công ty có doanh thu, vậy là rốt rồi."
"Em biết chương trình mua sắm trên TV đại khái thượng không có phẩm chất gì, nhưng điều này làm trái với nguyên tắc của công ty chúng em, em còn là hi vọng cách làm không giống nhau." Hạ Vũ Hi kiên trì.
"Có thể có cái gì không giống cách làm?” Hạ Quang Hi trợn trắng mắt. "Tìm mấy cô em nhảy thoát y, tay nâng laptop kêu to: come¬ on ¬ba¬by sao? Như vậy liền đủ đặc biệt đi!" Chịu không nổi em ấy.
"Anh lạc đề rồi, anh Quang Hi, đây không phải là trọng điểm mà chúng ta thảo luận." Tuy nói Hạ Vũ Hi giáo dục làm khiếp sợ, cũng có thời điểm tức giận, hiện tại rất dễ thấy được.
"Vậy cái gì mới là trọng điểm chúng ta thảo luận?" Hạ Quang Hi cũng không khách khí cãi lại. "Anh chỉ nói muốn dựa theo phương thức tiêu thụ bình thường, liền bị em bác bỏ toàn bộ, em còn muốn anh thế nào?"
"Đã như vậy, em muốn rút sản phẩm về, anh mời người tài giỏi khác đi!" Hạ Vũ Hi trả lại tài liệu mở ra, quả thật tức giận.
"Vũ Hi --"
"Có lẽ anh cảm thấy không sao cả, nhưng sản phẩm công ty chúng em tỉ mỉ nghiên cứu ra, tuyệt đối không thể bị chà đạp như vậy, anh chính là hợp tác với nhà máy hiệu buôn khác."
Cả đời Hạ Vũ Hi kiên trì rất nhiều thứ, trong đó đứng đầu chính là phẩm chất. Hơn thế nữa, phẩm chất chính là tất cả. Một khi thiếu mất phẩm chất, liền không có gì tốt để nói, anh chỉ thu dọn đồ đạc rời đi.
"Cầu xin em, Vũ Hi." Hạ Quang Hi quả thật chán nản đến sắp đụng đầu vào bàn. "Không gọi người chủ trì bán, chẳng lẽ muốn gọi người ngoài hành tinh đến bán sao?" Nếu như người ngolài hành tinh chịu tới anh cũng không phản đối, vấn đề là không gọi được, nhân sự công ty bất động sản cũng không giới thiệu, anh cũng không còn biện pháp!
"Nếu quả thật là nói như vậy, vẫn còn tương đối có sáng tạo." Dù sao người ngoài hành tinh còn có chút cảm giác tương lai, người dẫn chương trình lại chỉ biết rủ rỉ rù rì rao hàng, cảm giác giống như quay về cổ đại.
Ai tới giết anh đi. . . . . .