Chương 5-1
Trải qua nhiều hội nghị đàm phán, công việc quay chụp rốt cuộc chính thức bắt đầu.
Mặc dù như thế, Hàn Dĩ Chân vẫn là hi vọng tận lực không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô, dù sao đây là chuyện riêng cô đồng ý Hạ Vũ Hi, không liên quan tới công ty, cho nên rất sớm cô liền xin nghỉ tết, cũng nộp giấy xin phép nghỉ trước một ngày cho bộ phận nhân sự, một mình ở nhà lo lắng cả đêm.
Cô lo lắng, được nhiên sẽ không phải là Hạ Quang Hi, mà là ngày mai sắp vào công việc quay chụp. Hàn Dĩ Chân hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm chụp ảnh, vừa nghĩ tới mình vậy mà lại đồng ý Hạ Vũ Hi đảm nhiệm người phát ngôn, không khỏi hối hận một hồi, mắng mình kích động như vậy làm gì? Nhưng cô lại không có dũng khí gọi điện thoại cho Hạ Vũ Hi nói cô không chơi nữa, chỉ đành phải ôm tâm tình khẩn trương lên giường, lăn qua lộn lại cho đến trời sáng.
Hôm sau, cô rời giường rất trễ, sau đó lại mơ hồ một hồi mới mặc tốt xong quần áo đí ra ngoài. Cô giống như thường ngày đi mua bữa sáng, mua xong bữa sáng rồi bắt xe buýt. Lên xe buýt bắt đầu suy nghĩ lung tung, phỏng đoán đạo diễn có thể quay cảnh thứ nhất hay không, bảo cô cút ra khỏi phim trường? Nếu quả thật nói như vậy, vậy cũng không tệ, ít nhất cô không cần cả ngày ngực nai con đập loạn(*), lo lắng mình xảy ra lỗi gì đó......
(*): khi bạn quan tâm một thứ gì đó thì nhất cử nhất động của nó đều khiến bạnn khẩn trương lo lắng
Bình thường Hàn lấy thật không sẽ như vậy không có tự tin, nhưng nàng không có làm qua mô-đen, lại rất ít đối mặt máy chụp hình, tự nhiên nhẹ nhõm không đứng lên.
Đối với lo sợ của Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi cũng không hề tốt bao nhiêu, cũng là sáng sớm rời giường lượn quanh trong phòng, giống như con ruồi không đầu bay loạn một hồi, mới quyết định từ bỏ vùng vẫy đàng hoàng đi làm, bị kết quả của cạnh tranh san bằng. Hàn Băng Tâm diendanlequydon
Kể từ ngày tận mắt thấy Hàn Dĩ Chân và Hạ Vũ Hi ở quán rượu nhỏ uống rượu với nhau, Hạ Quang Hi luôn ở trạng thái tức giận. Mỗi ngày anh đi làm đều trưng ra vẻ mặt thối, bất cứ lúc nào tâm tình đến sẽ cầm cà phê trên bàn hắt lên bất kì cái gì ở trước mặt anh, nhưng Hàn Dĩ Chân lại hồn nhiên không biết, một mặt lo lắng công việc quay chụp sắp tới , sợ mình không cách nào làm xong.
Hàn Dĩ Chân càng như vậy, Hạ Quang Hi càng tức giận. Anh tức đến không muốn vào công ty, nhưng - nghĩ đến nếu cô thoát khỏi sự giám sát của anh, rất có thể bí mật trốn anh làm bậy với em họ anh, chỉ đành phải chịu khổ, mỗi ngày đi làm đúng giờ.
Hôm nay, anh đặc biệt đến công ty sớm. Thứ nhất là bởi vì không ngủ được, thứ hai là bởi vì cảm xúc của anh sôi trào đến đỉnh điểm nhất, cảm thấy cần phải nhớ Hàn Dĩ Chân một hồi mới được.
Về phần anh nhớ nhung cô cái gì? Anh cũng không biết. Chẳng qua là cảm thấy, cô không thể vẫn coi nhẹ anh như vậy nữa, quá khứ cô vẫn lấy anh làm trọng tâm, không thể đột nhiên thay đổi......
Xe buýt và xe thể thao phân chia hướng khác nhau chạy như bay, Hạ Quang Hi là đến công ty, Hàn Dĩ Chân là đến phim trường, hoàn toàn không có giao điểm, điểm duy nhất giống nhau là bánh xe không ngừng chuyển động.
9 giờ 20 phút.
Thời gian này đối với Hàn Dĩ Chân mà nói được tính là muộn, đối với Hạ Quang Hi mà nói lại được tính là sớm. Chẳng qua là khi anh sớm đi tới phòng làm việc, lại phát hiện phòng thư kí không có một bóng người, thư kí của anh không biết đã chạy đi đâu.
Có gì đó không đúng, bình thường cô hẳn không trễ như vậy, bị bệnh rồi sao?
Hạ Quang Hi không thấy được Hàn Dĩ Chân, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là cô nhất định ngã bệnh, mau gọi điện thoại đến nhà cô hỏi thăm, kết quả lấy được là: Cô đã đi làm.
Hạ Quang Hi vốn là buông xuống trái tim treo lơ lửng; anh đã nói mà! Cô khỏe giống như con trâu, làm sao sẽ ngã bệnh? Ngay sau đó, anh lại bắt đầu phiền não, có thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không? Vì vậy lại quay sang điện thoại di động của cô.
Điện thoại di động rất nhanh nối máy, âm thanh ngọt ngào của Hàn Dĩ Chân từ một đầu khác truyền đến, lần này Hạ Quang Hi thật sự yên lòng.
"A lô?" Hàn Dĩ Chân đang chen chúc trên xe buýt, hết sức khó khăn mà lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lung la lung lay trả lời.
"Cô ở nơi nào?" Không biết được có phải bởi vì quá nhiều người hay không, Hạ Quang Hi cảm giác giọng điệu của cô không tốt lắm, giọng điệu không khỏi xấu theo.
"Tôi đang trên đường đi làm." Hàn Dĩ Chân bị đám người chen lấn tựa như cá mòi đường như nói không ra lời, sớm biết cô liền ra ngoài sớm một chút, cũng không cần chịu khổ.
"Thật sao?" Hạ Quang Hi hạ vui mừng cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rưỡi, cô mới ở trên nửa đường. Truyện chỉ được dịch tại diendanlequydon
"Đúng vậy!" Hàn Dĩ Chân rất muốn ói, cô sợ nhiều người nhất, người càng nhiều não bộ cô sẽ thiếu dưỡng khí, hơn nữa bắt đầu co rút đau đớn.
"Được rồi, cứ như vậy đi!" Mặc dù không cao hứng, nhưng cô đã trễ là sự thật, anh cũng không thể làm gì cô.
"Uhm, bye bye." Cắt đứt cuộc trò chuyện, Hàn Dĩ Chân vội vàng nhét điện thoại di động vào trong túi, hơn nữa ấn chuông xuống xe, tránh thật sự phun ra.
Hạ Quang Hi hờn dỗi trong phòng làm việc, tuyệt không hiểu được trạng thái đáng thương của Hàn Dĩ Chân, chỉ biết ngồi dựng râu trợn mắt ở trên ghế.
Cô gái nhỏ này, lá gan thật sự càng lúc càng lớn, lại dám liên tục đến muộn, quay đầu lại đợi cô tới, không lột da cô không được...... A, thật là muốn uống cà phê của cô pha!
Nửa tiếng sau, Hàn Dĩ Chân vẫn như cũ không tới, cà phê của anh cũng không tin tức, Hạ Quang Hi mới phát hiện tình hình không đúng, coi như dù kẹt xe thế nào, cô cũng không khỏi đến muôn quá chứ?
Anh không nói hai lời, cầm điện thoại lên lại một lần nữa gọi điện cho Hàn Dĩ Chân, lần này vang lên vài âm thanh, đối phương mới trả lời, anh vừa nghe thấy giọng cô liền mắng ầm lên.
"Cô rốt cuộc chạy đi đâu, như thế nào nào còn chưa tới?!" Một bộ giọng điệu cảnh cáo cô vợ bỏ trốn.
Bất ngờ bị giọng điệu hung dữ của Hạ Quang Hi dọa, Hàn Dĩ Chân vốn là kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại trả lời: "Tôi đang ở phim trường." Thật may là trái tim của cô coi như đủ sức, nếu không đã sớm ch.ết.
"Phim trường?" Lần này đổi lại là anh giật mình.
"Đúng." Cô đáp hết sức ngắn gọn. "Hôm nay bắt đầu chính thức ghi hình, ngày hôm qua tôi cũng đã xin phép công ty."
"Nhưng tôi quả thực có xin phép." Hàn Dĩ Chân sợ anh tưởng lầm cô cố ý bỏ việc, khẩn trương giải thích. "Sáng sớm hôm qua tôi cũng đã đưa giấy xin phép nghỉ đến bộ phận nhân sự, tôi không có nói láo."
"Tôi không có nói cô nói láo." Anh nổi trận lôi đình trả lời. "Tôi chỉ là --" chỉ là cái gì? Tất cả cô đều tuân theo quy định của công ty, là một nhân viên hoàn mỹ hết mức, anh còn lời gì để nói hay sao?
Vậy mà......
"Tổng giám đốc?" Hàn Dĩ Chân bên kia đầu điện thoại không biết anh vì sao dừng lại, cho là công ty xảy ra chuyện gì cực kỳ khẩn trương, đang định mở miệng hỏi, Hạ Quang Hi lại giảnh mở miệng trước.
"Dù sao lần sau muốn xin phép, trực tiếp nói cho tôi biết, không cần qua bộ phận nhân sự đáng ch.ết gì đó, lại càng đừng để tôi không tìm được người, cứ như vậy!" Dứt lời, anh dập điện thoại, trên đầu tiếp tục toát ra vài ngọn lửa, mỗi một ngọn lửa dường như đều muốn thiêu đốt anh tận cùng.
Tức ch.ết anh.
Liên tục nặng nề cúp ống nói nhiều lần, Hạ Quang Hi một bụng hỏa không có chỗ phát, không thể làm gì khác hơn là tìm điện thoại trên bàn trút giận.
Điện thoại đầu này của Hàn Dĩ Chân ngược lại không có hỏa khí của anh, chỉ cảm thấy anh rất kỳ quái, không có việc gì liền thích đập phá.
"Jeanie, cô xong chưa? Phải bắt đầu diễn tập rồi!" Nhân viên hiện trường ở một bên lớn giọng rống, muốn cô mau về chỗ.
"Tôi lập tức tới, xin chờ tôi một chút!" Cô ngoảnh mặt về đoàn quay phim phía sau hô to, cũng vội vàng hấp tấp cất điện thoại di động, chạy về bên cạnh nhân viên làm việc.
"Jeanie, cô không có bất kỳ kinh nghiệm quay phim nào, đổi vị trí đi, điều chỉnh tiêu điểm đi, kiến thức về phương diện này có thể tương đối chưa đủ một chút, nhưng không sao, cô chỉ cần y theo lời dặn của tôi mà làm là được."