Chương 3: Phu quân “bệnh” trong truyền thuyết
Cận Liễu Liễu ăn uống no đủ, còn nằm mộng thấy đang ăn gà nướng. “Đinh đinh đinh đinh” Một loạt tiếng ồn ào như sét đánh bên tai làm Cận Liễu Liễu bị dọa đến hồn vía đều bay mất một nửa. “Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Nàng bối rối ngã xuống giường, đôi mắt mờ mịt mở to.
“Làm sao vậy? Đến giờ này rồi mà ngươi còn dám ngủ, thật đúng là đã xem mình trở thành tiểu thư. Nhanh đứng lên cho ta! Thay xiêm y! Đi thỉnh an thiếu phu nhân.” Chỉ thấy ɖú Trương một tay cầm chậu đồng, tay kia cầm chày cán bột, vẻ mặt đùng đùng nổi giận.
Cận Liễu Liễu bị dọa không nhẹ, cuối cùng mới nhớ ra mình đã bị bán đến nhà người ta, vội vàng đứng lên.
Vú Trương lại bắt đầu chỉ tay: “Nhanh, đem y phục này thay vào.”
Một nha đầu đi theo ɖú Trương lập tức đưa lên một bộ y phục màu phấn hồng. Cận Liễu Liễu khó hiểu: “Y phục trên người ta mới mặc hôm qua đã phải thay sao?”
Vú Trương hừ một tiếng cười nhạo: “Ta biết người nghèo không có kiến thức mà. Nào có ai ngày đầu vào cửa không thay đồ. Thiếu phu nhân nói ngươi dù sao cũng là tam thiếu phu nhân xung hỉ, cứ theo quy củ mà làm. Về sau, chi phí ăn mặc của ngươi cùng nhị thiếu phu nhân giống nhau. Tiểu nha đầu này cho ngươi sai sử. Miễn cho người ta nói chính thất Cổ gia chúng ta khi dễ tiểu thiếp.”
Tiểu nha đầu kia xem ra còn nhỏ hơn Cận Liễu Liễu một chút, may mà lớn lên cũng khỏe mạnh, mặt tròn tròn khá thông minh. Cận Liễu Liễu cũng biết rằng nhà giàu thường có nha hoàn sai vặt, chỉ là không nghĩ tới thiếu phu nhân hôm qua hung ác như vậy, vậy mà vẫn cho nàng một nha hoàn.
Kỳ thật nha hoàn kia vốn phụ việc ở nhà bếp, sau ɖú Trương thấy nàng lanh lợi, liền quyết định cho đi theo hầu tam thiếu phu nhân. Dù sao cũng là con nhà nghèo, có nha hoàn là tốt rồi, còn quản nha hoàn này lúc trước làm cái gì đâu. Mà tiểu nha đầu này trước kia là nha đầu chuyên nhóm lửa ở nhà bếp, mỗi ngày cả người hôi hám đầy bụi, hiện tại có thể làm nha hoàn tại hậu viện, được mặc y phục sạch sẽ, nàng cảm kích còn không kịp.
“Nô tỳ là Tiểu Liên. Tam thiếu phu nhân có gì cứ sai bảo.”
Cận Liễu Liễu không tự nhiên để Tiểu Liên giúp mình thay đổi y phục, rửa mặt, chải đầu, còn trang điểm thêm một lớp phấn trân châu. Theo lời ɖú Trương nói, thiếu phu nhân không thể gặp người có dáng vẻ không chỉnh tề.
Trang điểm xong, ɖú Trương đưa nàng ra đại sảnh, vừa đi vừa giảng giải “Về sau mỗi ngày phải dậy trước giờ mão ( từ 5h > 7h), thay y phục, trang điểm cho chỉnh tề, đi thỉnh an thiếu phu nhân, rồi về phòng ăn sáng. Ăn sáng xong liền theo ta. Ta dạy gì ngươi phải nhớ kỹ. Sau buổi trưa thiếu phu nhân sẽ dạy ngươi như thế nào hầu hạ thiếu gia và thiếu phu nhân…”
Cận Liễu Liễu nghe như lạc vào sương mù, nửa đêm mới ăn mà đã thấy đói nhưng cũng không dám kêu ra tiếng. Cũng may ở nhà nàng vẫn thường phải chịu đói bụng nên cũng đã quen. Đến đại sảnh, Cận Liễu Liễu tưởng mình lạc vào cung điện, nơi nơi rường cột chạm trổ, kỳ trân dị bảo quý đến dọa người.
Mà Lý thị cả người phục sức cao quý, đoan đoan chính chính ngồi ở đại đường, móng tay sơn đỏ thẫm đang bưng một ly trà táo đỏ hạt sen thong thả thổi. Ngồi bên dưới là một nữ nhân y phục hoa lệ, mặt trắng nõn, thân hình đãy đà, lại thêm một đôi mắt phượng thoạt nhìn rất phong tình.
Cận Liễu Liễu dựa theo phương thức ɖú Trương dạy, đoan trang cúi xuống: “Thỉnh an thiếu phu nhân.”
Lý thị làm như không nghe thấy, vẫn bưng ly trà nhỏ thổi một hồi lâu mới tùy ý phất tay “Tam thiếu phu nhân đứng lên đi.”
Cận Liễu Liễu mới đứng thẳng lên, chờ Lý thị dặn dò. “Đây là nhị thiếu phu nhân, hai người sẽ cùng nhau hầu hạ tướng công, về sau hãy thân thiết với nhau.” Lý thị chỉ vào nữ nhân xinh đẹp nói.
Cận Liễu Liễu cũng thỉnh an nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu phu nhân cất tiếng cười, thanh âm thanh thúy như chuông bạc nói: “Không dám nhận, không dám nhận. Ta cùng muội muội đều là người giống nhau làm sao chịu được lễ lớn như vậy. Ta hôm qua nghe bọn hạ nhân nói, bộ dáng tam thiếu phu nhân xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả thật như thế a. Lúc bằng tuổi muội ta còn không bằng đâu.”
Nhị thiếu phu nhân nói xong, liền liếc mắt lên phía chỉ vị, quả thấy Lý thị đen mặt, nàng che miệng cười, không thèm nhắc lại. “Được rồi, ngươi cùng ɖú Trương đi xuống đi. Hôm nay phải đặc biệt đem gia huấn Cổ gia học thuộc, nếu không thuộc sáng mai cũng đừng ăn cơm”
Lý thị cười lạnh một tiếng, cho Cận liễu liễu lui xuống. Cận Liễu Liễu không biết Lý thị ra cho mình một cái đại nạn, nàng lúc nhỏ thường bị cha băt học thuộc rất nhiều sách, còn tưởng rằng đây là một chuyện bình thường.
Vú Trương cười trộm đưa Cận Liễu Liễu trở về hậu viện. Điểm tâm đã được chuẩn bị xong, Cận Liễu Liễu dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh bàn ngồi xuống ăn cơm. Này là cháo trắng, bánh bao, cón có mấy loại đồ ăn nàng chưa từng thấy qua. Cận Liễu Liễu nhanh chóng ăn hết, sau đó vô cùng thỏa mãn vỗ bụng đứng lên
Vú Trương có chút nghẹn họng, nhìn trân trân: “Ngươi, ngươi làm sao có thể ăn hết như vậy?”
Cận Liễu Liễu không cho là đúng: “Ôi! Không thể ăn hết sao?”
“Kia … đều không phải. Khụ! Tốt lắm, đây là gia huấn, ngươi học nhanh lên. Đừng quên buổi chiều đi thỉnh an thiếu gia.” ɖú Trương bỏ lại một quyển sách, dặn Tiểu Liên chăm sóc nàng, bản thân trở về ăn cơm.
Cận Liễu Liễu mở sách ra, không tính dài cũng không ngắn. Nàng lật vài tờ, đánh giá nếu buổi tối ngủ muộn một chút hẳn là có thể học thuộc. Vì thế nàng ngồi xuống bậc thang chăm chỉ học.
Ngày qua rất nhanh, chẳng bao lâu sau, ɖú Trương lại tới, mang bữa trưa cho nàng, đợi nàng ăn xong thì đưa nàng lên thượng phòng. Lý thị đang chuẩn bị ngủ trưa, thấy các nàng đến đầu cũng không nâng nói: “Mau đi thỉnh an thiếu gia.”
Vú Trương dẫn Cận Liễu Liễu đi lòng vòng, đến trước một sân vườn yên tĩnh. ɖú Trương cẩn thận nói với tên nô tài trước cửa viện: “Thiếu phu nhân bảo ta đưa tam thiếu phu nhân đến đây.”
Tên nô tài vào thông báo, qua một hồi lâu mới trở ra nói thiếu gia đồng ý cho các nàng tiến vào. Viện này diện tích không nhỏ, đình thai, lầu các mọi thứ đều đầy đủ. Bên cạnh viện có một khoảng rừng trúc nhỏ. Phía sau rừng trúc thấp thoáng có một lương đình.
Cận Liễu Liễu im lặng đi theo ɖú Trương tới cửa, vừa đến đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Một người hầu có tướng mạo thanh tú mặc áo màu tro hướng các nàng nói: “Thiếu gia nói chỉ cho một mình tam thiếu phu nhân vào, mời ɖú Trương đứng ngoài chờ.”
Trương mẹ nhanh chóng đáp ứng đứng lui sang một bên, không còn bộ dáng kiêu ngạo như khi đối mặt với Cận Liễu Liễu.
Cận Liễu Liễu có chut khẩn trương, Cổ Vưu Chấn tuy là ma ốm, nhưng vẫn là con trai độc đinh của Cổ gia nổi tiếng khắp vùng. Truyền thuyết hắn ba tuổi biết chữ, năm tuổi biết làm thơ, là một thần đồng. Nhưng ai biết đầu óc thông minh mà thân mình lại không tốt. Nghe đồn hắn đã sớm nhiễm căn bệnh kỳ quái, bình thường ngay cả sức ra cửa cũng không có.
Cận Liễu Liễu đi theo người hầu vào phòng ngủ, chờ người hầu lui ra ngoài lưu lại một mình nàng trong phòng. Nàng tò mò xem xét căn phòng, thì thấy nó được bài trí khá đơn giản. Đột nhiên, trên giường truyền đến một âm thanh nhu thuận “Nàng là tam thiếu phu nhân?”
Cận Liễu Liễu bước lên phía trước liền thấy một người đang tựa vào đầu giường, hơi chút nghiền ngẫm nhìn nàng.
“Vâng.” Nàng đáp.
Cổ Vưu Chấn cười nhẹ một tiến nói: “Vẫn là một tiểu hài tử.”
Cận Liễu Liễu không nói chuyện chỉ chú ý nhìn Cổ Vưu Chấn. Cổ Vưu Chấn thật ra là một mỹ nam, so với hái hoa tặc tối qua còn có phần tuấn mỹ hơn. Đáng tiếc, hắn nằm trên giường không thấy rõ thân mình, chỉ cảm thấy có chút gầy yếu, sắc mặt cũng nhợt nhạt.
“Nàng nhìn cái gì?” Cổ Vưu Chấn hỏi.
“Ta nhìn huynh, cảm thấy huynh giống người trong bức họa ta đã xem trước kia.”
“A? Bức hoạ vẽ gì?”
“Ta ở trong thôn trước đây đã từng xem qua cung nữ đồ.” Cận Liễu Liễu thành thực trả lời.
Cung nữ đồ? Vậy mà nàng cũng nói được. Hắn lớn lên giống nữ nhân sao?
“Vậy nàng cảm thấy thiếu gia ta rất tuấn mỹ đi?”
Cận Liễu Liễu lắc đầu: “Nếu là nữ nhân huynh nhất định là quốc sắc thiên hương, bất quá huynh lại là một nam tử, sinh ra có bộ dáng thế này có chỗ nào là đẹp mặt?”
Cổ Vưu Chấn biến sắc: “Nàng đã gặp qua rất nhiều nam tử tuấn mỹ hơn thiếu gia ta?”
“Đầu thôn chúng ta có một tiểu thợ rèn, sinh ra dễ nhìn hơn huynh. Bất quá huynh cũng đừng buồn, huynh bị bệnh nhiều năm thế này, xấu chút, cũng là bình thường” Nàng nghiêm trang nói xong, cuối cùng còn không quên an ủi hắn.
“Phải không? Về sau thiếu gia ta cũng muốn mở rộng tầm mắt, xem xem một thợ rèn có thể tuấn mỹ đến đâu.” Cổ Vưu Chấn cư nhiên có điểm ăn vị. Bị chính tân nương mới vào cửa xem thường, hắn tự nhiên có chút không chấp nhận được.
“Ngươi có biết tam thiếu phu nhân sẽ phải làm gì không?” Hắn đảo tròng mắt bỗng nhiên đổi chủ ý.
“Thiếu phu nhân nói, là tới hầu hạ thiếu gia.”
“Biết cái gì là hầu hạ sao?”
“Không biết.”
“Như vậy đi, ngày mai bắt đầu, nàng đến viện này, hầu hạ ta.”
Cận Liễu Liễu thành thành thật đáp ứng: “Vâng.”
Cổ Vưu Chấn nói: “Nàng thật ra cũng rất nhu thuận, tên nàng là gì? Mấy tuổi?”
“Cận Liễu Liễu, mười lăm tuổi.”
“Liễu Liễu? Viết thế nào?”
“Giờ Liễu Liễu Liễu Liễu, phụ thân ta đặt.”
“A, có từng đọc sách?”
“Có, phụ thân ta cũng bị bệnh nằm trên giường, dù sao người cũng không làm được gì, cho nên thường dạy ta học bài.”
“A? Trách không được phu nhân của ta chọn nàng. Hừ, qua bên kia viết tên của nàng lên cho ta nhìn một cái.”
Cận Liễu Liễu nghe lời tiêu sái đến một bên bàn học, mài mực, cầm lấy bút lông viết tên xuống, giao cho Cổ Vưu Chấn xem.
Cổ Vưu Chấn nhăn mặt: “Nàng không phải nói nàng đọc sách từ nhỏ sao?”
“Đúng vậy.”
“Xem chữ của nàng xem, sao có thể viết thành thế này.”
Nàng cười: “Phụ thân chỉ dạy ta đọc sách, nhận mặt chữ, bình thường chỉ viết lên cát, chỉ có lễ mừng năm mới phụ thân mới viết chữ a. Nhà chúng ta nghèo như vậy đâu có tiền để mua giấy mực.”
Cổ Vưu Chấn vuốt cằm, tinh tế đánh giá Cận Liễu Liễu một hồi lâu, mới nói: “Hôm nay trước hết như vậy đi, nàng trở về chuẩn bị, ngày mai lúc rời giường, đi đến nơi này hầu ta.”
“Gì.” Nàng lên tiếng, nhanh chóng sử lại: “Vâng.”
“Về sau trả lời gia, phải nói: “Vâng, phu quân”.”
“Vâng, phu quân.”
Hắn vẫy vẫy tay, ý bảo nàng có thể đi rồi. Cận Liễu Liễu nhanh chóng rời khỏi phòng, ɖú Trương lại có vẻ mặt khẩn trương: “Sao lại vào lâu như vậy, thiếu gia nói gì với ngươi?”
“Không nói cái gì, hỏi ta tên là gì, sau đó bảo ta theo ngày mai bắt đầu, rời giường cứ tới đây hầu hạ.”
“Cái gì?” ɖú Trương cả kinh: “Đây là thiếu gia nói?”
“Vâng.”
Vú Trương nhanh chóng đưa Cận Liễu Liễu đến chỗ Lý thị. Chuyện lớn như vậy phải nhanh thông báo. Này, bình thường ngay cả thiếu phu nhân cũng khó gặp mặt thiếu gia, vậy mà lại muốn tam thiếu phu nhân mỗi ngày hầu hạ!
Chờ hai người rời đi, cái người nguyên bản đang ốm liệt giường Cổ Vưu Chấn đột nhiên xốc chăn nhảy xuống giường, cước bộ vững vàng tiêu sái bước ra ngoài.
Người áo bào tro thấy hắn đi ra lập tức tươi cười đầy mặt nói: “Thiếu gia, không bằng hôm nay chúng ta đi xem tiểu thợ rèn kia rốt cục dễ nhìn đến đâu nha.”
Cổ Vưu Chấn mặt tối sầm: “Không được hồ nháo! Ngươi lần sau còn dám giễu cợt ta, ta liền không bao giờ mang ngươi xuất môn nữa!”
“Vâng, vâng, thiếu gia của ta. Vậy hôm nay chúng ta đi hay không đi?”
“Hừ!” Cổ Vưu Chấn căm giận hừ một tiếng, đi ra khỏi phòng, hướng vào chỗ sâu trong rừng trúc.