Chương 45-2: Tình cảm khó hiểu (2)
Đại phu là một gã gác đêm ở Ngự y viện trong Hoàng cung, thanh danh không tính là lớn, nhưng vì tuổi tác lớn, kiến thức cơ bản ngược lại rất vững chắc, chỉ cần không phải chứng bệnh khó chữa, so với mấy danh y xốc nổi ngoài kia ổn trọng kiên định hơn.
Đại phu vác cái hòm thuốc, hai chân nhịn không được phát run, nhìn nam tử trước mặt cùng Lục hoàng tử bảy phần giống nhau, ngón tay duỗi ra, chỉ vào Ân Cửu Dạ ở đối diện nói không ra lời:
" Ngươi...."
Giọng nói cực yếu, cơ hồ như không nghe thấy.
Ông khẳng định người này không phải Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh, bởi vì Lục hoàng tử luôn luôn ôn hòa, nhưng cái nam nhân này, lại làm cho ông sợ hãi từ tận đáy lòng, chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, cơ hồ muốn doạ ông mất hồn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ. Chẳng lẽ là song sinh?
Lão ngự y bị ý nghĩ của mình doạ sợ lảo đảo lùi về phía sau, giật mình khi bản thân phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, nghĩ lại, nơi này chính là một nơi quỷ mị người người đều muốn đi vòng U Minh viện, còn chưa từng nghe qua có người nào đi vào nơi này sẽ còn sống đi ra, nghĩ đến mạng mình sắp chôn ở nơi này, hai mắt trợn ngược, suýt nữa hôn mê bất tỉnh!
Hàn khí trên người Ân Cửu Dạ càng ngày càng nặng, Sơ Nhất thấy thế, lập tức nhấc cổ áo Lão ngự y lên, một tay ném người đến dưới chân chủ tử nhà mình.
Vẫn ôm Mộc Tịch Bắc bị quấn chặt vào trong ngực, mắt nhìn Lão ngự y đang kịch liệt run rẩy, phun ra hai chữ
" Xem bệnh!"
Lão ngự y nhìn người bị quấn thành kén tằm, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, xem bệnh phải xem mạch, nhưng mà... Tay đâu...
Ân Cửu Dạ sao biết được suy nghĩ của Lão ngự y, chỉ là chân mày nhăn càng sâu, Sơ Nhất thấy Lão ngự y chậm chạp bất động, lại cảm nhận được chủ tử nhà mình tức giận, một cước đá lên cái mông của Lão ngự y, âm thanh lạnh lùng nói:
" Chờ cái gì nữa!"
Lão ngự y lảo đảo một cái, lập tức nổi giận, quay đầu quát:
" Xem bệnh dù sao cũng phải bắt mạch! Tay đâu!"
Sơ Nhất sững sờ, không ngờ tới cái tên ngự y này cũng có tính tình, ôm kiếm trong ngực, quay đầu qua chỗ khác.
Ân Cửu Dạ nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch ở trong ngực, không tình nguyện kéo ra một cánh tay của nàng, đưa tới trước mặt Lão ngự y, vẫn không quên bao chặt cánh tay tuyết trắng lại, cũng không biết là sợ đông lạnh hay là sợ cái gì khác.
Đôi tay nhăn nheo thô ráp của Lão ngự y run run vươn ra, muốn bắt mạch cho nữ tử bao thành cái kén đến nỗi nhìn không thấy hình dạng, nhưng không ngờ Ân Cửu Dạ lại gác ngang cây kiếm ở trên cổ của ông, doạ ông sợ muốn vỡ mật
Sơ Nhất nhìn nhìn chủ tử nhà mình, lần này hắn cũng không hiểu chủ tử có ý gì.
Ân Cửu Dạ cau mày xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng quay mặt lại, lạnh lùng ném ra mấy chữ:
" Huyền ti!"
Vẻ mặt Lão ngự y đầy hắc tuyến, Sơ Nhất suýt nữa cũng bị nội thương, người chủ tử trước mặt này có phải đã bị người ta đánh tráo rồi không, chẳng qua lời này hắn cũng không dám nói ra, sợ đến lúc đó không thể thiếu việc bị lột da!
Lão ngự y cẩn thận xê dịch thanh kiếm đang gác trên cổ, bắt đầu mở ra cái hòm thuốc của mình, tìm Thiên Tàm Ti, để Ân Cửu Dạ quấn ở cổ tay của nữ tử.
Nhắm mắt lại, cảm thụ mạch tượng, nhưng bởi vì thanh kiếm trên cổ, khí tức bất ổn, tay cũng run rẩy không ngừng, Ân Cửu Dạ thấy vậy, đôi mắt híp lại, ánh mắt nguy hiểm bắn đến trên người Lão ngự y, tia đỏ sậm trong đó càng phát ra rõ ràng.
Lão ngự y vì biết mình cuối cùng cũng chỉ có thể ch.ết, cho nên làm sao cũng không tĩnh tâm được, cứ nghĩ đến việc trong nhà mình còn có vợ con, còn có vài mẫu ruộng đồng, còn thiếu người ta bao nhiêu tiền, mọi việc như thế.
Đao trên tay Ân Cửu Dạ xáp lại một phần, cổ Lão ngự y liền bị cắt mất một lớp da:
" Chữa khỏi sống, chữa không hết, nó ch.ết!"
Lão ngự y nhìn theo ánh mắt Ân Cửu Dạ, chỉ thấy một gã mặt quỷ chẳng biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, mà trên ngực đang ôm không phải người ngoài, đúng là đứa con tám tuổi của mình, ông già rồi mới có con, đứa con này cũng là mạng của ông a!
Gã mặt quỷ kia cũng không biết làm gì, dường như biết chủ tử nhà mình không thích ầm ỹ, đứa bé kia vậy mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy nước mắt,nhìn rất đáng thương, khiến trái tim Lão ngự y thắt lại.
Lần này Lão ngự y khó được nghiêm túc, mang theo vẻ cầu khẩn:
" Ta chữa, ta chữa. Không được làm tổn thương nó."
Cố gắng bình ổn nội tâm của mình, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu xem mạch tượng.
Hồi lâu, Ân Cửu Dạ lần nữa phun ra một câu, ngữ khí yếu hơn rất nhiều:
" Chữa khỏi, thả các ngươi ra ngoài..."
Sơ Nhất và Sơ Nhị đều có chút kinh ngạc, dù sao nhiều năm qua như vậy chưa bao giờ có chuyện này, nếu ngươi đã vào cái viện này cũng đừng nghĩ đi ra, nếu muốn sống, trừ phi ngươi biến thành tên điên, nhưng hôm nay, chủ tử lại vì nữ tử kia hứa hẹn như vậy, đặt mình vào trong nguy hiểm cũng không để ý, xem ra nữ tử này đối với chủ tử mà nói quả nhiên không giống bình thường.
Bên trong căn phòng cực kì yên tĩnh không hề có một chút thanh âm, chỉ có lư hương Bát Bảo tản ra mộc hương nhàn nhạt, Ân Cửu Dạ không tiếng động nhìn chằm chằm Lão ngự y, ánh mắt tĩnh mịch kia làm cả người Lão ngự y đều cứng ngắc.
Phân tích mạch tượng, lông mày Lão ngự y dần dần nhíu lại, lòng Ân Cửu Dạ cũng trầm xuống theo.
Một lát sau, Lão ngự y mở hai mắt ra, có chút do dự nói với Ân Cửu Dạ:
" Vị tiểu thư này tựa hồ bị ngoại thương, lại thương tổn không nhẹ, chẳng qua cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do mất máu quá nhiều, trong cơ thể còn có Hoa Chi độc chưa được loại bỏ, hình như ở vết thương chiếm đa số, nếu như không xử lý tốt, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Sắc mặt Ân Cửu Dạ càng ngày càng đen, Lão ngự y vẫn không nhìn thấy, chỉ tiếp tục nói:
" Kỳ quái hơn nữa chính là, vị tiểu thư này cũng không biết sao lại ngốc như vậy, lại đặt mình vào bên trong lạnh giá, suýt nữa thì đông lạnh hỏng cả thân thể, lại thêm vết thương trước đó, sợ là nguy hiểm đến tính mạng!"
" Trị không hết, phụ tử các ngươi sẽ chôn cùng nàng!"
Bàn tay to của Ân Cửu Dạ cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc, không nhịn được run rẩy, xúc cảm lạnh lẽo lại kích thích thần kinh của hắn.
" Lão phu sẽ kê một ít chén thuốc thanh độc ấm thân, cần đúng thời gian uống vào, chẳng qua miệng vết thương còn dư độc lại không dễ xử lý, tốt nhất nên hút ra, mặt khác nếu như có thể sử dụng nội lực giúp thân thể ấm lại, xua tan hàn khí, không còn gì tốt hơn, chẳng qua phải nhớ không được truyền vào quá nhiều, cũng không thể ngâm người ở trong nước lạnh, trước hết cần phải thử độ ấm của nước, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Lão ngự y đắc chí, vội vàng nói ra những điều mình biết.
Ân Cửu Dạ cực kỳ yên tĩnh, chỉ chăm chú lắng nghe, Lão ngự y thấy vậy tiếp tục mở miệng:
" Ta sẽ kê thêm mấy thang thuốc bổ máu, nhất định phải đúng giờ uống, mặt khác tối nay vị tiểu thư này sẽ bị sốt cao, nếu như qua một ngày mà cơn sốt không thuyên giảm, sợ là nguy hiểm đến tính mạng."
Sơ Nhất nhìn sắc trời bên ngoài, trời cơ bản đã sáng.
" Mặt khác về sau vị tiểu thư này cũng nhớ không thể để bị hàn lạnh, cần điều dưỡng lâu dài, trên ẩm thực cũng muốn chú ý lựa chọn thức ăn có tính ấm áp."
Lão ngự y lần nữa dặn dò.
Ân Cửu Dạ không nói gì, chỉ nhìn người trong ngực im lặng không lên tiếng, dịu dàng vuốt ve cái trán của nàng. Sơ Nhất thấy vậy, mở miệng nói với Lão ngự y:
" Kê đơn thuốc đi!"
Lão ngự y gật đầu, theo hai người lui ra ngoài, ánh mắt lo lắng vẫn đuổi theo đứa con của mình, bên trong căn phòng nhất thời chỉ còn lại Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc.
Ân Cửu Dạ lẳng lặng miêu tả hình dạng nữ tử, ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng chạm vào trên đôi môi hơi hơi trắng bệch của nữ tử, không biết nghĩ cái gì.
Dường như quá mức rét lạnh, Mộc Tịch Bắc không tự chủ được nép sát vào trong ngực Ân Cửu Dạ, một động tác này, lại lấy lòng nam tử, khiến hắn kìm lòng không được bắt đầu dịu dàng.
Buông nữ tử xuống, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng mở chăn mền đang quấn trên người nữ tử ra, nữ tử lập tức cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ, hắn nhìn thấy càng lo lắng.
Bàn tay to giữ chặt cánh tay nữ tử, không cho nàng chạm vào vết thương trên ngực mình, một tay khác cởi ra kiện y phục quen thuộc của mình, trong mắt mang theo tia do dự, cuối cùng, cũng quyết định xé rách ra, đến khi nhìn thấy vết sẹo trên ngực nữ tử, mới dừng lại động tác.
Miệng vết thương hiện ra màu tím đen, bởi vì mũi tên lúc trước đã bị Ân Cửu Dạ dùng ngón tay trực tiếp lấy ra, lại thêm Mộc Tịch Bắc tự mình xé rách y phục còn dính liền cả da thịt, nhìn thấy mà ghê người, có nhiều chỗ thậm chí đã sinh mủ, dữ tợn đáng sợ.
Ân Cửu Dạ lăng lăng nhìn, trong lòng buồn phiền khó chịu, hơn nửa ngày cũng không cử động, cuối cùng nhắm hai mắt lại, vùi đầu xuống, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào ngực nữ tử, bắt đầu hút vào, nữ tử nhẹ nhàng run run, Ân Cửu Dạ trúc trắc hôn miệng vết thương của nữ tử, giống như đang trấn an nữ tử ở dưới thân, lại tiếp tục hút ra chất lỏng màu đen trên miệng ra ngoài, quay đầu " Phụt " nhổ xuống mặt đất.
Không biết có phải do đau đớn hay không, chân mày Mộc Tịch Bắc không tự chủ được nhíu lại, theo thói quen muốn cuộn lại thành một đoàn, nhưng lại bị hai cánh tay giữ chặt, không khỏi mất ý thức bắt đầu " ưm " ra tiếng, biểu thị bất mãn của mình.
Ân Cửu Dạ ngẩng đầu lên, bờ môi đỏ tươi, mắt nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt tối đen, đứng dậy mở ngăn kéo ra, tìm ra một lọ bình sứ thanh men, rút cái nắp ra, vẩy thuốc bột vào vết thương trên ngực Mộc Tịch Bắc, lại dùng vải bông sạch sẽ cẩn thận băng bó miệng vết thương.
Bởi vì muốn băng bó, hắn liền đỡ nàng dậy, vải bông thật dài vòng qua vết thương, lại nhìn thấy nửa gò tuyết trắng, nhưng vì tuổi tác còn nhỏ, không tính là đẫy đà, nhưng dù vậy, vẫn khiến hai tai Ân Cửu Dạ đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu.
Sau đó, Ân Cửu Dạ đắp kín mền, cầm lấy bắp chân bị bó bột bằng vải trắng bây giờ đã bị vết sẹo tung hoành lôi ra ngoài, đặt lên trên đùi của mình.