Chương 51-2: Trò hay bắt đầu (2)
Ngược lại Bạch Trúc cũng không đi vào xem xét, chỉ cùng Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa ra vào câu được câu không tán gẫu:
" Nghe nói hôm nay Mộc tiểu thư tấu một khúc Quảng Lăng tán, thắng đương kim Tề phi nương nương. "
" Chẳng qua bộc lộ cảm xúc thôi, sao vậy, chẳng lẽ Bạch Phó thống lĩnh cũng cảm thấy hứng thú với cầm?"
Mộc Tịch Bắc hỏi lại.
" Chỉ là nghĩ Mộc tiểu thư rất khí phách, vậy mà không sợ đắc tội hai nhà Tề Lư, quả nhiên dựa lưng vào đại thụ hóng mát thật tốt nha. "
Bạch Trúc rất ngay thẳng, trong lời nói mang theo ý tứ dò xét.
Kỳ thật hỏi như vậy cũng rất dễ lý giải, dù sao nếu có thể thắng được Tề phi, như vậy đã chứng minh cầm nghệ vô cùng cao siêu, đánh thành ngang tay chẳng phải tốt hơn sao? Bạch Trúc không biết tình hình lúc đó, chỉ nghĩ Mộc Tịch Bắc không làm như vậy, rõ ràng không để hai nhà Tề Lư vào mắt.
Tôn Lộ thấy vị Phó thống lĩnh được mời đến đây vậy mà quen biết Mộc Tịch Bắc, trong lòng buồn bực, có chút không vui, kéo thân mình tiến đến trước mặt hai người:
" Ta không biết khi nào thì Bạch Phó thống lĩnh lại quen thân với Tịch Bắc muội muội như vậy? "
Khoé miệng Bạch Trúc hàm chứa một nụ cười xấu xa, đôi mắt hẹp dài loé ánh sáng khiếp người, trên dưới đánh giá Tôn Lộ một phen, lúc nhìn thấy trên váy một mảnh màu đỏ, sắc mặt có chút quỷ dị, nhưng vẫn mở miệng nói:
" Đây không phải tiểu thư Trừng Giang Hầu gia sao? "
" Bạch Phó thống lĩnh nhận biết thì tốt rồi. "
Tôn Lộ mang theo tia cao ngạo, theo nàng thấy, Bạch Trúc này có lẽ là một tên nhà nghèo chen vào.
" Khuôn mặt này của Tôn tiểu thư, Bạch mỗ chưa từng thấy qua, nhưng ít nhiều cũng có nghe nói. "
Bạch Trúc ý vị chỉ vào vết sẹo lồi lõm đã được tẩy sạch trên mặt Tôn Lộ.
Bên này đang tán gẫu khí thế ngất trời, Ngũ Y Nhân lại vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, chẳng qua tâm tư cũng không thoải mái như trước đó, sự tình sáng nay, khiến nàng giật mình, chính mình quả nhiên xem thường Mộc Tịch Bắc, khi nàng nghĩ rằng đã thành công, kết quả nàng ta lại lông tóc không tổn hao gì, sớm đã phát hiện.
" Báo cáo Bạch Phó thống lĩnh, tiểu viện Mộc tú nữ rất sạch sẽ, không có vấn đề gì. "
Một thị vệ đi ra, cao giọng hồi báo với Bạch Trúc.
Mộc Tịch Bắc mặt mày mỉm cười, Bạch Trúc mắt mang thâm ý, nhưng Tôn Lộ lại không dám tin đặt câu hỏi:
" Ngươi nói cái gì?"
Thị vệ kia cũng không để ý đến Tôn Lộ, nhưng Tôn Lộ lại không chịu từ bỏ ý đồ, nắm lấy cổ áo thị vệ kia, có chút kích động mở miệng nói:
" Ngươi nói cái gì cũng không có? Điều này sao có thể?"
" Điều tr.a thế nào! "
Giọng nói mang theo uy nghiêm truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là Hoàng đế cùng các vị đại thần đã sớm đến đây.
Chúng đại thần đã sớm đến Bát Tiên Các, lại phát hiện nơi nào còn có người, nhưng không dám tự tiện rời tiệc, chỉ có thể chờ đợi, không bao lâu, Hoàng đế cũng đến, bởi vì trước đó Ngũ quý phi đã sai người bẩm báo với ông, nói là bảo bối Tây Dương tiến cống bị trộm mất, xin mình hạ lệnh, cho Cấm Vệ quân điều tr.a cung tú nữ.
Hoàng đế nghe nói là bảo bối Tây Dương bị trộm, cảm thấy đây là hai nhà Tôn - Mộc tranh đấu, cho nên phái Bạch Trúc đến hiệp trợ Ngũ Y Nhân, chẳng qua vì muốn biết kết quả, nên mang theo chúng đại thần vội vàng đến đây.
" Tham kiến Ngô Hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "
Mọi người vừa thấy, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.
" Đều đứng lên đi. "
Giọng nói Hoàng đế hơi thong thả.
" Sự tình điều tr.a như thế nào rồi? Có tiến triển gì không? "
Hoàng đế mở miệng hỏi Bạch Trúc.
Bạch Trúc thu liễm dáng vẻ bất cần đời, cúi thấp đầu đáp:
" Hồi bẩm bệ hạ, đến hiện tại, vẫn chưa tìm được bình Tây Dương. "
" Ừ. "
Hoàng đế nghe xong cũng không tiếp tục mở miệng nữa, nhưng trái tim Ngũ Y Nhân lại thắt chặt, vừa rồi nàng nhìn thấy mấy tên thị vệ tiến vào Lâm Lang viện, kết quả lại hai tay trống trơn đi ra, rõ ràng đồ vật Tôn Lộ giấu đã không còn.
Ngũ Y Nhân có chút tích tụ, xem ra lần này vẫn không nhào lộn được Mộc Tịch Bắc, chẳng qua không vội, chỉ cần nàng ta còn ở trong hoàng cung, nhất định sẽ có cơ hội, huống hồ lần này chỉ vì giúp Tôn Lộ thôi, nàng ngược lại cũng không có tổn thất gì, chỉ có chút không vui.
" Khởi bẩm Bệ hạ, thần nữ vừa mới nhìn thấy vị Bạch Phó thống lĩnh này rất thân quen với Tịch Bắc muội muội, cái này cũng không có gì, chỉ là để nhiều người nhìn thấy như vậy, sợ sẽ nghĩ rằng Bạch Phó thống lĩnh làm việc thiên vị, trong lòng ít nhiều có nghị luận, nên thần nữ cho rằng, để chứng minh Tịch Bắc muội muội trong sạch, hẳn là nên phái người bên ngoài đi điều tr.a một lần nữa, để tránh ngày sau tạo thành rắc rối cho Tịch Bắc muội muội. "
Tôn Lộ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng váy kia lại đưa lưng về phía toàn bộ tú nữ và đại thần, rước lấy một trận cười vang.
Trừng Giang Hầu cực kì xấu hổ, sắc mặt khó coi giống như bị sung huyết.
Hoàng đế hơi suy nghĩ, mắt nhìn Bạch Trúc, lại nhìn Mộc Tịch Bắc, liền đồng ý để cho thái giám sau lưng mình đi lục soát gian phòng của Mộc Tịch Bắc một lần nữa.
Mộc Tịch Bắc cũng không có ý kiến, chỉ cười yếu ớt nhìn trên trán Tôn Lộ toát ra mồ hôi, xem ra thật đúng là không dí mình vào chỗ ch.ết thì chưa chịu từ bỏ ý định đâu? Chẳng qua cũng không sao, đợi nàng ta giày vò đủ, thì nên đến phiên nàng rồi!
Thanh Từ đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, cười như không cười, ánh mắt mang theo trào phúng nhìn Tôn Lộ vẫn còn giãy ch.ết như cũ, không biết Tôn Lộ này rốt cuộc còn muốn lục soát cái gì, cây ngọc bổng kia đã thay đổi địa phương, bình Tây Dương cũng không còn ở trong viện của tiểu thư, cho dù có lật tung trời, cũng không tìm ra cái gì đâu, đây là đầu óc có bệnh đi.
Mộc Chính Đức cùng Trừng Giang Hầu cầm đầu người hai phái đều không mở miệng trước, mà lẳng lặng nhìn, dường như biết chuyện tình lần này không đơn giản như lần trước, chỉ không biết một ván trước Tôn gia thua, lần này có lật ngược một ván hay không?
Tôn Lộ liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn áo xanh bên cạnh mình, nha hoàn áo xanh kia liền đi vào cùng với thái giám Hoàng đế phái đi, mọi người cũng không ngăn cản, đoàn người đều ở ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi kết quả điều tra.
Ngũ Y Nhân nhìn thấy Tôn Lộ vẫn đang giãy dụa như cũ, không khỏi có chút không đồng ý, ở trong lòng lắc lắc đầu, ở Ngũ Y Nhân xem ra, căn bản không phải hai tên thị vệ kia không có lục soát, mà là Mộc Tịch Bắc sớm đã phát hiện ra, vật kia đã bị dời đi.
Sau khi nghĩ đến điều này, Ngũ Y Nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đang cười yếu ớt, nàng nghĩ đến, nếu như Mộc Tịch Bắc phát hiện ra vật kia, như vậy dựa theo tính tình nàng ta, sợ là không chỉ không có ở trong viện nàng ta, ngược lại sẽ được giấu ở trong viện Tôn Lộ, nếu cứ tiếp tục lục soát như vậy, chỉ sợ tính mạng Tôn Lộ sẽ gặp nguy hiểm!
" Hồi bẩm Bệ hạ, gian phòng Mộc tú nữ rất sạch sẽ, cái gì cũng không có. "
Thái giám cầm đầu mở miệng nói với Hoàng đế.
Con ngươi Tôn lộ bỗng nhiên phóng đại, nhìn về phía nha hoàn áo xanh đi ở sau lưng lão thái giám, nha hoàn kia là người biết rõ vật kia được giấu ở chỗ nào, sao bây giờ lại không có chứ?
Nha hoàn áo xanh cũng rất khó hiểu hướng về phía Tôn Lộ lắc đầu, tất cả bình sứ bên trong nàng đều nhìn qua, căn bản không có bất kỳ vật gì.
Hai tay Tôn Lộ nắm thật chặt thành quả đấm, hận ý trong lòng dâng lên, nhưng lại phản ứng cực nhanh, cất cao giọng nói:
" Ta đã nói Tịch Bắc muội muội làm người tự nhiên không cần phải hoài nghi, cứ như vậy, cũng miễn cho người khác mượn cớ, ta cũng an tâm. "
Sắc mặt Trừng Giang Hầu biến thành màu đen, chuyện hôm nay vậy mà không thành, điều này ít nhiều khiến Trừng Giang Hầu hơi mất mặt.
Mộc Chính Đức chỉ cúi thấp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
" Hồi bẩm Bệ hạ, vừa mới lục soát ra bình Tây Dương của Quý phi nương nương ở trong viện Tôn tú nữ."
Sau khi Bạch Trúc nghe thị vệ hồi báo xong thì mở miệng nói.
Lông mày Hoàng đế vặn thành một sợi dây thừng, sự tình hôm nay chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra, đây là Trừng Giang Hầu phủ cùng phủ Thừa Tướng không hợp náo ra, tuy là nữ nhi hai nhà tranh đấu, lại nhiều lần liên lụy phức tạp.
Lúc này An Nguyệt Hằng xuất hiện ở phía sau chúng đại thần, đứng xa xa nhìn tình huống trước mắt, bởi vì hắn có một số việc trì hoãn, tới hơi trễ, lường trước sự tình giữa hai nhà Tôn - Mộc vẫn chưa kết thúc, cho nên mới đến xem, muốn nhìn một cái rốt cuộc ai thua ai thắng.
Trong lòng Ngũ Y Nhân thì lại thở dài, quả nhiên là thế, xem ra hôm nay Tôn Lộ sẽ phải gánh trên lưng tội danh ăn cắp bảo bối ngự ban rồi, nếu Hoàng đế còn muốn giải vây thay nàng ta, lưu nàng một mạng, nhất mạch phủ Thừa Tướng sợ không mặc kệ.
" Ngươi nói cái gì? Làm sao có thể? Ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người! "
Tôn Lộ khó thở, chỉ vào Bạch Trúc quát mắng, rõ ràng dựa theo kế hoạch, bình Tây Dương này sẽ xuất hiện ở trong viện của Mộc Tịch Bắc mới đúng chứ.
Bạch Trúc không để ý đến Tôn Lộ, tiếp tục mở miệng với Hoàng Đế:
" Hơn nữa, ở trong bình sứ vi thần còn phát hiện ra một thứ."
Thấy bộ dạng Bạch Trúc có chút ấp a ấp úng, lông mày Hoàng Đế vặn càng chặt:
" Thứ gì? "
Trái tim Tôn Lộ cùng Ngũ Y Nhân đều xiết chặt, không dám mở miệng.
" Vi thần không dám nói."
Bạch Trúc càng cúi thấp đầu hơn.
" Nói! "
Hoàng đế giận dữ quát lớn, chúng đại thần cũng không khỏi nhao nhao suy đoán, viện của tiểu thư Trừng Giang Hầu phủ chẳng lẽ còn có mấy thứ bẩn thỉu gì đó? Hoặc là, thứ này là của Ngũ quý phi?
" Ngươi nói Quý phi nương nương sẽ giấu thứ gì trong bình sứ chứ, mà ta nói đều giấu ở chỗ kín như vậy, nhất định là một bảo bối. "
Một tú nữ hiếu kì mở miệng.
Một người khác nhỏ giọng đáp lại:
" Nói không chừng là của Tôn tú nữ thì sao, nhưng cũng có thể là của Ngũ quý phi, có điều lá gan Tôn tú nữ cũng thật là lớn, đồ vật ngự ban cũng dám trộm, ta nghe nói, đây chính tội lớn mất đầu đấy! "
Đông đảo tú nữ nghị luận ầm ĩ, tự nhiên đều truyền vào trong lỗ tai của Hoàng đế cùng đám đại thần.
" Rốt cuộc là thứ gì vậy! Lấy ra cho Trẫm! "
Hoàng đế quát lớn với Bạch Trúc đang ấp a ấp úng.