Chương 55-4: Hai người ôn nhu (4)

Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên hiểu được, có lẽ hắn bi thống không chỉ bởi vì Ân Cửu Sanh trọng thương, mà bởi vì bên trong thế giới của hắn đã mất đi một người hắn quan tâm, mà người kia, có cùng phụ mẫu với hắn, dung mạo giống hắn, chảy cùng một dòng máu với hắn.


Mười mấy năm qua, Ân Cửu Dạ xác thực quen thuộc người đệ đệ này, ban đầu, hắn nghĩ, nếu không phải Ân Cửu Sanh cũng từ trong bụng mẫu thân sinh ra, có phải hắn sẽ không phải trải qua cuộc sống như vậy hay không, vì thế, hắn giống như hài tử ngang bướng, chỉ biết khi dễ Ân Cửu Sanh, đuổi Ân Cửu Sanh ra khỏi thế giới của mình.


Thế nhưng mỗi lần Ân Cửu Sanh đi theo sau mông hắn gọi hắn ca ca, trên mũi còn chảy xuống hai hàng nước mũi, làm hắn căm ghét cực kỳ, cứ việc bị tên nam nhân được gọi là Phụ hoàng luôn cấm nó đến đây, nhưng nó vẫn thường thường nghĩ hết biện pháp chuồn êm tiến vào, có khi còn mang đến cho hắn một ít đồ vật ở bên ngoài mà hắn chưa từng thấy qua, rồi líu ríu kể cho hắn một chút chuyện xưa hắn chưa từng được nghe.


Thế nhưng thời gian dần trôi qua, sự tình bắt đầu không giống lúc trước nữa, hắn luôn gặp phải ám sát không dứt, Phụ hoàng nói nơi hắn ẩn thân bị người phát hiện, hắn bắt đầu trốn đông trốn tây, dưới sự trợ giúp của Phụ hoàng lần lượt miễn cưỡng chạy thoát, nhưng cho đến một lần, hắn không ở U Minh viện, Ân Cửu Sanh lại chuồn êm vào, kết quả gặp thích khách ám sát, mạng sống như treo trên sợi tóc, về sau nhờ viện binh của Phụ hoàng kịp thời đuổi tới, mới cứu được hắn một mạng.


Nhưng dù vậy, vẫn phải trải qua ba ngày Thái y cứu giúp mới sống lại, mà hắn ngay cả một chút tư cách đi nhìn nó cũng đều không có. Vì thế, từ đó về sau, Phụ hoàng bắt đầu phái người ngày đêm canh giữ U Minh viện, chỉ cần nó vừa đến, sẽ lập tức ném nó ra bên ngoài.


Suy nghĩ ở bên trong mùi thuốc chậm rãi lan tràn, Mộc Tịch Bắc không tự chủ được vỗ vỗ cánh tay của hắn, tay nhỏ bị dính một chút bọt nước:
" Đừng ngủ ở đây."


available on google playdownload on app store


Hai mắt Ân Cửu Dạ chăm chú nhìn Mộc Tịch Bắc, bàn tay to chụp tới, thuận thế kéo nàng ôm vào trong ngực, Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, nhưng vẫn mở miệng nói:
" Thanh Từ nàng ấy..."
Lời còn chưa nói hết, liền bị đánh gãy:
" Nàng ta rất tốt."


Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng nữa, cũng không biết bị làm sao, thế mà lại tin lời nói từ một phía của hắn, giống như trong giọng nói của hắn mang theo lực lượng an ổn lòng người.


Mộc Tịch Bắc nhắm hai mắt lại, lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn, nàng có thể ở bên cạnh hắn, có thể an ủi hắn, có lẽ dù chỉ có một chút, cũng có thể chiếu cố hắn thật tốt, thật ra, nàng thật sự không căm ghét hắn, nhưng nàng sẽ không yêu hắn.


Có lẽ một thân một mình chiến đấu thật sự quá mệt mỏi, có lẽ chỉ là tham lam an bình trong nháy mắt này, có lẽ hi vọng nhờ quyền thế của hắn, có lẽ có rất nhiều có lẽ, nhưng giờ này khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy gánh vác cừu hận thật sự không dễ chịu.


Mộc Tịch Bắc tự hỏi chính mình, ch.ết còn không sợ, thì sợ cái gì chứ? Chỉ cần bảo vệ trái tim của mình không phải đã đủ rồi sao?


Sau khi hai mắt Mộc Tịch Bắc nhắm lại, Ân Cửu Dạ lại mở ra mắt đen, cặp mắt tĩnh mịch lại mang theo một tia phức tạp, dường như ngay trong nháy mắt nàng dựa vào thì hắn đã biết ý nghĩ của nàng rồi.
Cánh tay ở giữa tăng thêm lực đạo, lại cảm thấy vẫn chưa đủ.


Ngây người nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc mở mắt ra, lui về phía sau hai bước dịu dàng nói:
" Trở về đi."
" Ừ.


Ân Cửu Dạ lên tiếng, liền đứng dậy đi ra ngoài, thân thể cường tráng dị thường trắng nõn, lại dùng vô số miếng vải băng bó rất nhiều vết sẹo, Mộc Tịch Bắc không tiếp tục nhìn nữa, chỉ chờ Ân Cửu Dạ tự mình đi ra ngoài.


Ân Cửu Dạ nhìn thoáng qua nữ tử bên trong bể nước tắm, thay y phục xong thì đi ra ngoài, giọt nước trên tóc đen cũng bắt đầu nhỏ xuống.


Mộc Tịch Bắc không lập tức đi ra, tìm kiếm trên bình phong xem còn có y phục không, trong lòng không khỏi hơi buồn bực, vì sao mỗi lần đến đây đều bị rối rắm trong vấn đề y phục vậy.


Ân Cửu Dạ đi rồi quay lại, trong tay cầm một bộ trung y màu đen, khoác lên trên bình phong, trong tay còn cầm một cái khăn mềm rất lớn, khoác lên bên cạnh, nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, lại quay người đi ra ngoài.


Lúc này Mộc Tịch Bắc mới ngoi lên từ trong nước, đi đến sau tấm bình phong, thay đổi quần áo ướt, lau khô, rồi mặc vào bộ trung y rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với mình.


Mới đi ra từ sau tấm bình phong, lại nhìn thấy Ân Cửu Dạ chẳng biết xuất hiện ở trong này từ lúc nào, một đôi mắt mang theo dò xét nhìn nam nhân đối diện, nam nhân nhìn thấy trước ngực Mộc Tịch Bắc như ẩn như hiện, vẫn như cũ mặt không đổi sắc, hai mắt bình tĩnh không lay động, chỉ là vành tai lại hơi đỏ lên.


Mộc Tịch Bắc vốn đang buồn bực, thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi giương lên khóe môi.
Nam nhân dời đi ánh mắt, nhấn nàng ngồi ở trên ghế dài, ngồi xổm người xuống giúp nàng xoa xoa chân nhỏ, liền đem đôi giày vừa mới xách đến giày xỏ vào chân nàng.
" Trước đi tạm. "


Nam nhân thấy Mộc Tịch Bắc sững sờ, cho rằng nàng không thích.
Mộc Tịch Bắc chỉ cúi đầu, lặng lẽ đánh giá hình dáng của hắn, thật sự rất đẹp mắt, giống yêu tinh lại giống Đế vương, vốn không phải loại người dịu dàng, làm sao có thể làm ra chuyện dịu dàng bực này?


Ân Cửu Dạ lại đột nhiên mở miệng:
" Không được gả cho An Nguyệt Hằng."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta bó tay rồi.... Bạn cùng phòng trong lúc ngủ mơ tỉnh lại hỏi ta sao ngươi còn chưa gõ xong.... Ta bi phẫn nói cho nàng lúc ta đang kiểm tr.a thì ôm máy tính ngủ thiếp đi....Buồn bực.... Buồn ngủ....






Truyện liên quan