Chương 58-3: Cho ngươi ngột ngạt (3)
Mộc Tịch Bắc thích ăn cay, nhưng dạ dày lại cứ không tốt, nếu như ăn vào rất có khả năng sẽ bị đau bụng, nhưng nếu chỉ vì đau bụng mà từ bỏ thứ mình thích, thì không thể xưng là thích nữa.
Lão thái phi bất động thanh sắc nhìn Mộc Chính Đức, không có lên tiếng.
Mộc Tịch Bắc vùi đầu lĩnh hội thâm ý trong lời nói của Mộc Chính Đức, đây là đang nói cho nàng muốn có được thứ mình muốn đều phải trả giá đại giới, chung quy phải xem ngươi có tiếp nhận nổi đại giới này hay không.
Nhưng Liễu Chi Lan lại cho rằng lời này là đang nói cho bà nghe, trong lòng hơi động, có phải qua nhiều năm như vậy thành tâm của bà đã cảm động lão gia rồi không, nên lão gia dùng cái này để nhắc tới bà? Trên mặt Liễu Chi Lan vẫn bất động thanh sắc như cũ, không có mở miệng nói chuyện, nhưng tâm tư cũng đã xoay chuyển trăm hồi.
Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí quỷ dị, mỗi người đều mang tâm tư riêng, không biết suy nghĩ cái gì.
Cho đến bữa tối bị dọn xuống, Mộc Chính Đức lại mở miệng lần nữa:
" Ngày mai ta sẽ phải rời khỏi đế đô, đi đến Ứng Thai Trấn, vài ngày trước xảy ra đại tuyết, ở đó đã phát sinh không ít tình hình tai nạn, nạn dân vô số, Bệ hạ phái ta đi đến Ứng Thai sửa sang đất đai giải quyết tình hình tai nạn."
" Lão gia, bây giờ còn trời đông giá rét, liền muốn đi đến nơi xa như vậy, không thể trễ chút mới đi sao? "
Liễu Chi Lan có chút lo lắng mở miệng nói.
" Mẫu thân, cha cơm áo đầy đủ, mẫu thân còn lo lắng cha sẽ ăn đói mặc rách hay sao, nhưng nạn dân không có quần áo che lạnh, không có gì đỡ đói, còn đang mong mỏi phụ thân đến kia kìa."
Mộc Tịch Bắc mở miệng, giống như đang mèo vờn chuột với Liễu Chi Lan, luôn luôn hát tương phản với Liễu Chi Lan.
" Đúng vậy, nếu phụ thân xuất phát sớm, nói không chừng nạn dân có thể ch.ết ít hơn một chút, có thể cứu được không ít tính mạng. "
Mộc Tịch Hàm hòa cùng mở miệng.
Lão thái phi cũng gật đầu:
" Ngươi thân là phu nhân phủ Thừa Tướng, không thể chỉ nghĩ đến riêng bản thân mình, cho dù không lo lắng cho những nạn dân kia, cũng nên lo lắng cho quan thanh của Chính Đức, nếu như đi trễ, không thiếu được sẽ bị người hữu tâm bắt được làm đầu đề câu chuyện, sẽ bị bách tính oán hận."
Mộc Tịch Bắc đoạt trước Liễu Chi Lan mở miệng:
" Cô mẫu, người cũng không cần trách cứ mẫu thân, mẫu thân chẳng qua luyến tiếc phụ thân thôi, nhân chi thường tình mà thôi."
Liễu Chi Lan lại hận không thể một ngụm cắn nát răng ngà, Mộc Tịch Bắc này ỷ vào sự sủng ái của Mộc Chính Đức, khắp nơi đối nghịch với mình, kết quả trái lại giả làm người tốt, khi nào thì Liễu Chi Lan bà dễ khi dễ như vậy.
" Đúng vậy, ta chỉ là trong lòng luyến tiếc lão gia, lão gia từ trước đến nay đối xử với chúng ta không tệ, bây giờ lại phải rời kinh lâu như vậy, ta tự nhiên là lo lắng không thôi."
Lời của Liễu Chi Lan có ý khác.
Lúc Liễu Chi Lan nói đến " đối xử không tệ " dùng chính là chúng ta, thế nhưng đến lúc " lo lắng không thôi " lại dùng là ta, kém một chữ, chính là đang ám phúng Mộc Tịch Bắc, biết quan tâm thiên hạ cùng bách tính khổ sở, lại không biết lo lắng cho người phụ thân đối tốt với nàng như vậy.
Mộc Tịch Bắc tự nhiên nghe được Liễu Chi Lan nói bóng gió, nhấp nhẹ hớp trà, cánh môi óng ánh:
" Mẫu thân chỉ cần lo lắng cho một mình phụ thân liền có thể, nhưng phụ thân lại phải lo lắng cho vô số nạn dân này, cho nên không bằng mẫu thân giúp đỡ phụ thân cùng nhau lo lắng những nạn dân này, vì bọn họ suy nghĩ, giảm bớt áp lực cho phụ thân, vậy mới phải đạo."
Lão thái phi vốn cũng cảm thấy đứa bé Mộc Tịch Bắc này dường như quá mức lạnh nhạt, may mà Mộc Chính Đức sủng ái nó như vậy, nhưng Chính Đức rời đi nó lại không biểu hiện lo lắng gì cả, trong lòng có chút không vui, nhưng đến cùng cũng không phải người có ánh mắt thiển cận, Mộc Tịch Bắc vừa mở lời, Lão thái phi cũng rất tán thành.
" Chi Lan, Bắc Bắc nói rất có lý, thay vì ở chỗ này nữ nhi thường tình kéo chân Chính Đức, không bằng giúp đỡ Chính Đức chia sẻ áp lực, mới là phải đạo."
Lão thái phi lại mở miệng nói.
Liễu Chi Lan lại mở miệng:
" Một khi đã như vậy, đợi sau khi lão gia rời đi, không bằng cả nhà chúng ta đến Vạn Phật Tự cầu phúc cho nạn dân đi, cũng coi như góp một phần tâm lực cho lão gia."
Lời nói lần này, Lão thái phi rất đồng ý, vì thế gật gật đầu:
" Chủ ý này không tệ, chúng ta ăn công lương, cầm bổng lộc, mặc dù không thể vì bách tính làm việc gì đó, nhưng phần tâm ý này vẫn phải tận."
Mộc Chính Đức từ sau khi ném ra đề tài này, thì không còn mở miệng nữa, bất động thanh sắc nhìn mọi người trong phòng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe xong lời nói của Lão thái phi, mắt Liễu Chi Lan hơi thả lỏng, trong đó lóe lên một tia tinh quang, như thế rất tốt, quả nhiên là cơ hội trời cho, Mộc Chính Đức rời kinh, vừa tìm được lý do danh chính ngôn thuận đuổi hết đám người này ra ngoài, nghĩ đến kế hoạch lần này của Tứ đệ Liễu Tri Thư tất nhiên sẽ khiến Mộc Tịch Bắc không nơi táng thân, vì nhất mạch Liễu gia báo thù huyết hận!
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
" Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, Chính Đức lưu lại, ta có lời muốn nói với Chính Đức. "
Lão thái phi mở miệng với mọi người.
Mộc Tịch Bắc dẫn đầu đi ra ngoài, Mộc Vãn Tình thì vẫn chịu đựng không có mở miệng, nàng không thể làm hỏng chuyện của mẫu thân, tạm thời nhường nhịn nàng ta là được.
Mộc Tịch Hàm thì đi theo sau Mộc Tịch Bắc, cùng nhau đi ra ngoài.
Đi ra mấy bước, Mộc Tịch Hàm liền ở phía sau mở miệng nói:
" Bắc Bắc."
Mộc Tịch Bắc dừng bước lại, xoay mặt nhìn Mộc Tịch Hàm càng ngày càng xinh đẹp, sau đó hai người cùng nhau đi đến bên hồ, Mộc Tịch Bắc vừa đi vừa mở miệng nói:
" Tứ tỷ tỷ gần đây có tốt không?"
Mộc Tịch Hàm nhẹ gật đầu:
" Tự nhiên là rất tốt, có Lão thái phi che chở, mẫu thân nhất thời cũng không dám làm gì ta cả, ngẫu nhiên giáo huấn ta hai câu, chỉ cần ta không lên tiếng bà ta cũng không có biện pháp gì."
" Vậy thì tốt rồi. "
" Bắc Bắc, tiến cung một chuyến hung hiểm rất nhiều, muội có thể an toàn trở về tỷ tỷ tất nhiên là cao hứng không thôi, chỉ là nếu Hoàng cung là hang hổ, thì Tướng phủ cũng chính là ổ sói, ta nghe nói Liễu gia xảy ra chuyện ít nhiều có chút can hệ với muội, mẫu thân tất sẽ tùy thời trả thù, muội cần phải cẩn thận một chút."
Trong mắt Mộc Tịch Hàm lóe lên một tia lo lắng, tiến lên bắt lấy tay Mộc Tịch Bắc, nghiêm túc dặn dò.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, ngược lại là không nghĩ tới Mộc Tịch Hàm sẽ quan tâm chuyện trong cung như vậy, vì thế an ủi nói:
" Tứ tỷ tỷ, tỷ cứ thả lỏng tinh thần đi, Hoàng cung hung hiểm như vậy, muội còn ứng phó được, huống chi là Tướng phủ nho nhỏ này."
" Lời tuy như thế, thế nhưng trước đó phụ thân ở trong kinh, mọi việc đều có phụ thân che chở, nhưng bây giờ phụ thân rời kinh, bọn họ không thiếu được muốn động thủ vào lúc này, muội cần phải nhớ lấy, tất yếu phải vạn phần cẩn thận mới phải. "
Mộc Tịch Hàm lại căn dặn.
Mộc Tịch Bắc vẫn gật đầu như cũ, Mộc Tịch Hàm ngày thường kiệm lời ít nói, nhưng thật ra rất có mắt nhìn, đem tình thế phân tích rõ ràng.
" Yô, hai tỷ muội sao lại trốn đến đây thì thầm vậy. "
Mộc Vãn Tình từ đối diện đi đến trước mặt hai người ở dưới đại thụ.
Mộc Tịch Hàm không lên tiếng, Mộc Tịch Bắc lại cười mở miệng, rất nhiệt tình:
" Không phải Nhị tỷ tỷ cũng tới đây à."
Mộc Vãn Tình bị chặn họng, sắc mặt có phần âm trầm, lại như cũ đi tới trước mặt hai người.
Nhìn vào người khoác áo choàng gấm da chuột trắng khảm tám đoạn Hỉ Tương Phùng, bên trong phối thêm váy lụa màu hồng Mộc Tịch Hàm, lại nhìn nhìn một thân váy xanh đậm bên trong phối thêm vạt áo nhỏ bách điệp lưu tiên, áo khoác trang bị lông cáo hai lớp Mộc Tịch Bắc, trong lòng Mộc Vãn Tình sinh ra mấy phần ghen tỵ, hai tỷ muội này lớn lên sao đều đẹp mắt như vậy, hơn nữa áo cùng quần quả nhiên so với nàng còn tốt hơn mấy phần
?
( Cái đoạn tả quần áo này ta chả hiểu gì cả. Không biết Edit có đúng không nữa)
Hiện nay ở trong phủ Mộc Tịch Hàm rất được Lão thái phi để mắt, Lão thái phi đối xử với nàng ta vô cùng tốt, cho nên chi phí ăn mặc tự nhiên cũng sẽ không kém.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, Mộc Vãn Tình mặc dù cũng được tính là cái mỹ nhân, nhưng so với hai tỷ muội Mộc Tịch Bắc lại kém xa lắc xa lơ, việc này nhắc tới cũng kỳ quái, tiểu thư bên trong Tướng phủ, chỉ có Mộc Tịch Bắc cùng Mộc Tịch Hàm là xinh đẹp nhất, những người khác mặc dù cũng cực kỳ xinh đẹp, nhưng rõ ràng lại kém không chỉ một mảng lớn.
Bây giờ Mộc Tịch Bắc còn nhỏ, chẳng qua cũng đã mười bốn tuổi đầu, hai má vẫn chưa nở nang, mang theo tia mượt mà của nữ hài, nhưng Mộc Tịch Hàm lại đã nẩy nở, mắt hạnh má đào, phối hợp trang sức hoa phục, nếu như bỏ qua phần tính tình điềm tĩnh kia, cũng là xinh đẹp bức người.
Ánh mắt Mộc Vãn Tình dừng ở trên đầu Mộc Tịch Bắc, một cái xâu trâm xanh ngọc hiện ra Khổng Tước màu xanh biếc hấp dẫn ánh mắt của nàng, con Khổng Tước kia được điêu khắc sinh động như thật, trên đuôi tước xinh đẹp khảm đầy các loại bảo thạch, hai mắt Khổng Tước lại dùng Thủy tinh đen cực kì trân quý khảm nạm, trong miệng ngậm lấy một cây phỉ thúy làm thành chạc cây, tinh xảo đến nổi khiến cho tất cả mọi người không dời được hai mắt.
Mộc Tịch Bắc tự nhiên biết được nàng ta đang nhìn cái gì, cái xâu trâm Khổng Tước này là ngày hôm đó nàng trang điểm rời đi U Minh viện, Ân Cửu Dạ vì nàng cắm ở trên đầu, chế tác tinh mỹ, giá thành đắt đỏ, một khối bảo thạch khảm ở phía trên đều đắt đỏ đến khiến cho người ta giận sôi.
" Ngũ muội muội, cái xâu trâm này của muội thật đúng là xinh đẹp, tỷ tỷ chưa từng thấy qua đồ tốt như vậy, phụ thân thật đúng là bất công."
Mộc Vãn Tình trong lòng bao hàm ghen ghét, hận không thể lập tức nhổ xuống cây trâm kia.
" Đồ vật như thế nào tự nhiên phải xứng với người như vậy, ngược lại cũng không thể trách ngươi chưa từng gặp qua."
Thanh Từ từ phía sau đi tới, trong tay cầm cái lò sưởi đưa cho Mộc Tịch Bắc.