Quyển 1 - Chương 7: Biên thành
Đường đến Sở quốc xem như thuận lợi, Trữ Hoài Tĩnh cũng không gặp bất kì khi dễ nào. Hắn vốn là người thanh tâm quả dục, đối với những chuyện ăn, mặc, đi lại cũng không có yêu cầu gì đặc biệt. Đi được một tháng, đoàn người rốt cuộc cũng tới biên quan Sở quốc – Biên thành.
Biên thành bởi do nhiều năm liên tiếp xảy ra chiến sự nên khung cảnh có chút hoang tàn, dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi, có cả những hài tử đã mất đi thân nhân, nơi nơi đều là một mảnh tiêu điều, Trữ Hoài Tĩnh cẩn thận đánh giá một lượt, mày hơi nhíu lại.
Tới đón họ tại Biên thành chính là đại tướng Tần Lĩnh. Tần gia đời đời đều là võ tướng dưới tay Dư quốc, tại Dư quốc có địa vị hết sức quan trọng. Khi hắn thấy Trữ Hoài Tĩnh thì nhíu chặt đầu mày, không nghĩ tới Thánh thượng lại phái đến một vị hoàng tử tay trói gà không chặt như vậy, chuyện Tứ hoàng tử tuy hắn đã sớm nghe thấy nhưng khi chân chính gặp mặt thì… cảm thụ thực khác.
Phần trán của Trữ Hoài Tĩnh có vài phần giống Trữ Giác Phi nhưng hẳn là hắn giống mẫu thân nhiều hơn, một người lớn lên với dáng vẻ thoát tục như vậy sao có thể là kẻ tâm hư trí nhược? Tần Lĩnh tuy nghĩ như vậy nhưng có nhiều việc hắn tốt hơn không nên xen vào.
Tần Lĩnh quỳ xuống trước mặt Trữ Hoài Tĩnh: “Thần, Tần Lĩnh tham kiến Tứ hoàng tử.”
Trữ Hoài Tĩnh chăm chú quan sát đối phương, Tần Lĩnh tướng mạo khôi ngô, làn da do quanh năm phơi nắng nên đã trở thành màu đồng, hắn luôn kính nể những người chinh chiến sa trường nên bất giác sinh ra vài phần hảo cảm đối với Tần Lĩnh.
Tiểu thái giám bên cạnh Trữ Hoài Tĩnh vội nói: “Tần chiếu tướng xin đứng lên.”
Là người chinh chiến sa trường nhiều năm nên đương nhiên hắn sẽ không giống với những quan văn câu nệ tiểu tiết, khi tạ ân xong, Tần Lĩnh liền đứng lên: “Nơi chiến trường không giống trong cung, Tứ hoàng tử cần gì xin cứ phân phó.”
Tần Lĩnh mang theo Trữ Hoài Tĩnh bọn họ trở về doanh trại, binh sĩ trong đại doanh đối với vị hoàng tử mà Trữ Giác Phi phái tới đều cười nhạt, ai cũng nghĩ hắn là một kẻ vô năng, tuy mang danh là người đàm phán nhưng cùng lắm chỉ là công cụ lợi dụng thôi. Đối với những phản ứng này Trữ Hoài Tĩnh cũng không để ý.
Vốn Tần Lĩnh định chuẩn bị cho Trữ Hoài Tĩnh một yến hội nhỏ nhưng với tình cảnh này thì phỏng chừng sẽ có chút xấu hổ, vì để không ảnh hưởng đến đại sự nên chẳng thể làm gì hơn ngoài việc bãi bỏ.
Trữ Hoài Tĩnh được an bài ở lều lớn của Tần Lĩnh, hắn cũng phái người canh gác bên ngoài nhưng tất cả đều thấy không phục. Dựa vào cái gì mà bắt họ… Họ đến là để bảo vệ quốc gia, ở trên sa trường cửu tử nhất sinh thì dù có lấy lòng người cũng là vô ích dù kẻ đó có là hoàng tử.
Tất cả những lời phản đối đều bị Tần Lĩnh chèn ép, Trữ Hoài Tĩnh cũng chẳng từ chối việc này. Buổi tối, Tần Lĩnh tự mình mang cơm nước tới rồi chưa nói vài câu đã vội rời đi. Trữ Hoài Tĩnh nhìn đĩa màn thầu đặt trên tiểu án, cúi đầu rơi vào trầm tư.
Suy nghĩ một hồi Trữ Hoài Tĩnh liền cảm thấy đầy bụng nên lên giường nghỉ ngơi. Con đường tới đây giăng đầy khó khăn, dù có là nam tử khỏe mạnh thì cũng không chịu nổi chứ huống chi hắn chỉ là thiếu niên. Chốc lát sau, Trữ Hoài Tĩnh đã tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh rời giường từ sớm. Binh lính đã tập trung rèn luyện ở giáo tràng, Trữ Hoài Tĩnh vừa ra khỏi lều thì đã có người ngăn cản: “Tứ hoàng tử ngài nên ở lại đây, miễn cho đao kiếm vô tình khiến ngài bị thương.”
Trữ Hoài Tĩnh mạn bất kinh tâm giương mắt nhìn hắn, nhãn thần mang theo nhàn nhạt tự cao tự đại nhưng đủ để đối phương cảm thấy rét run, tên tiểu binh như bị ma xui quỷ khiến vội vã lui ra. Trữ Hoài Tĩnh cứ như vậy mà lướt qua hắn đi tới giáo tràng, mặc kệ vô số ánh mắt dõi theo trên đường.
Tiểu thái giám hôm qua theo hắn cũng không biết đã chạy đi đâu. Trữ Hoài Tĩnh đến giáo tràng vừa lúc thấy được Tần Lĩnh đứng trên đài cao huấn luyện binh sĩ, tiếng nói hữu lực của hắn vang vọng khiến cho nhân tâm kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Rất nhanh đã có người nhận ra nơi Trữ Hoài Tĩnh đang đứng, Tần Lĩnh đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn hô to một câu: “Tự do luyện tập.” rồi từ đài cao đi đến bên cạnh Trữ Hoài Tĩnh.
“Tứ điện hạ, ở đây đều là mãng phu, bọn hắn sẽ không cẩn thận làm ngài bị thương, ngài nên quay về lều trại đi.” Tần Lĩnh thành khẩn nói. Trữ Hoài Tĩnh cũng không thể làm gì khác ngoài việc rời đi, hắn dù sao cũng không muốn người khiến cho kẻ khác chú ý, sống một đời yên phận mới là mục đích của hắn.