Quyển 1 - Chương 13: Mượn danh

Buổi tối, Trữ Hoài Tĩnh muốn nghỉ ngơi sớm, đối với những người tại đây hắn xem như không thấy. Trữ Hoài Tĩnh phân phó Kỳ Lam đảm nhận mọi việc rồi tiếp nhận gian phòng của mình.


Hiện tại Kỳ Lam nghiễm nhiên trở thành quản gia của nơi này, hắn cũng không ăn mặc cầu kì như lúc ở Bạch Y Thắng Tuyết lâu nữa mà chỉ mặc một trường sam thanh sắc đơn giản, mái tóc dùng một cây trâm gỗ đào mà búi lại, thoạt nhìn thiếu đi một chút yêu mị, thêm vài phần cao nhã.


Trữ Hoài Tĩnh ngủ thẳng đến chạng vạng ngày thứ hai, hắn vận một trường bào bạch sắc làm từ vải thiên tàm ti. Hắn đi vào viện, màu da cam của ánh dương nhuộm đỏ một mảng trời, Trữ Hoài Tĩnh nhượng Kỳ Lam chuẩn bị một chén chúc rồi tùy ý ăn qua loa.


Khoảng một nén nhang sau đội mã xa liền đến tiếp Trữ Hoài Tĩnh nhập cung, vừa định đến gọi người thì cánh cửa đã bật mở, Kỳ Lam trong nháy mắt thất thần.


Trường sam hồng sắc, mặt trên được khảm phượng, đai lưng đồng sắc bó buộc, bên hông lộ ra một khối noãn ngọc hồng sắc chưa tạo hình, mái tóc đen dài được bạch ngọc trâm trụ hờ một phần, tóc mái dài che bên khóe mắt.


Nguyên bản đôi mắt sáng ngời nay mang theo chút vẻ mị hoặc, nhưng nhãn thần vẫn như cũ, lạnh lùng. Phiến môi tinh tế như điêu khắc hé mở. Gía thân trang phục thật quá mức câu nhân.
Kỳ Lam có chút vô thố nói: “Tứ điện hạ, có muốn hay không đổi y phục khác.”


available on google playdownload on app store


“Không cần, không nên để thánh thượng chờ lâu, chúng ta đi thôi!” Lời nói Trữ Hoài Tĩnh lộ ra vài phần cường thế làm Kỳ Lam cũng không nói được gì, không thể làm gì khác hơn ngoài việc theo đuôi hắn lên xe.


Mã xa một đường chạy thẳng trên thành Thiều An, cả hai người ngồi trong xe ngựa đều trầm mặc, Kỳ Lam nỗ lực muốn làm gì đó đễ phá vỡ sự trầm tĩnh này nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.


Mã xa dừng lại tại Thanh Huyền môn, Trữ Hoài tĩnh được người dẫn vào cung. Hai bên tường thành treo đầy trường minh đăng để soi sáng.


Không khí phiêu tán một vị đạo như có nhưng không của long duyên hương, mùi hương này cùng Sở Dật không có gì khác biệt. Sau khoảng thời gian bằng một chén trà nhỏ, người nội thị đưa Trữ Hoài Tĩnh đến tiền đại điện, cúi đầu cung kính nói: “Tứ điện hạ, thái tử điện hạ ở bên trong chờ ngài.”


Nói xong hắn mang theo Kỳ Lam ly khai, Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào toàn điện cao đến ba tầng, phía trên, một tấm biển đỏ thắm có ghi: “Mỹ Xuân Cảnh điện”.


Sau đó, Trữ Hoài Tĩnh không chút do dự mở ra đại môn màu đỏ thắm, trong nháy mắt đại môn mở ra, vị đạo long duyên hương liền phát ra nồng nặc. Đại môn ‘chi nha’ một tiếng liền khép lại.


Mọi người thường nói khi thượng đế đóng của ta một cánh cửa thì sẽ mở cho ta một cánh cửa khác, nhưng sữ thật thì không phải vậy!


Trong đại điện được trang hoàng những tấm thảm hồng sắc, trên tường treo những ngọn đèn có tạo hình cầu kì với ánh sáng nhợt nhạt làm cho cả đại điện thoạt nhìn có chút hôn ám, phía trên mười bậc thang dẫn lên, Sở Dật với trường bào hắc sắc đang nằm nghiêng tại tháp thượng, đuôi long mày vi thiêu, ánh mắt mang theo vài phần tiếu ý cùng nghiền ngẫm nhìn về phía Trữ Hoài Tĩnh.


Trữ Hoài Tĩnh dừng lại tại thềm đá bạch ngọc, khóe môi câu dẫn mang theo vài phần đùa cợt nhìn Sở Dật: “Thái tử điện hạ, ngài không phải nói thánh thượng thiết yến chào mừng bổn hoàng tử sao?”


“Lẽ nào bổn cung tự mình thiết yến cùng tứ điện hạ không được hay sao?” Sở Dật không chút trốn tránh, nhìn thẳng vào Trữ Hoài Tĩnh rành mạch đáp.


Trữ Hoài Tĩnh cũng không tỏ ra yếu kém, nhãn thần thậm chí dẫn theo vài phần khiêu khích: “Những lời này của thái tử điện hạ thực sự làm ta cảm thấy bất ngờ, nhưng có thể làm cho thái tử điện hạ thèm nhỏ dãi là vinh hạnh của ta.”


“Ta thực sự coi thường ngươi, nguyên tưởng ngươi thanh cao không nghĩ tới…” Sở Dật ngồi trên tháp thượng, mang theo vài phần hứng thú nhìn về phía Trữ Hoài Tĩnh.


Trữ Hoài Tĩnh đi từng bước lên bậc thang, tuy chỉ có mười bước nhưng hắn cố ý đi thật lâu, sau cùng cũng đến trước mặt Sở Dật, yêu mị cười: “Thái tử điện hạ chưa nghe qua câu ‘thức thời vụ giả vi tuấn kiệt’ [kẻ thức thời mới là người tài giỏi] sao?”


“Hảo một câu ‘thức thời vụ giả vi tuấn kiệt’!” Sở Dật nói xong liền một tay hàm trụ cằm của của Trữ Hoài Tĩnh, một tay ôm chặt thắt lưng hắn hôn lên.


Nụ hôn mang theo nồng đậm dục vọng chiếm hữu, đôi mắt lam sắc nhìn vào đôi hắc đồng, bất chợt hắn có một xung động muốn phá hủy con người này. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã muốn tháo đi lớp mặt nạ của Trữ Hoài Tĩnh, muốn thấy hắn khóc, muốn thấy hắn cười.


Trữ Hoài Tĩnh không phản kháng cũng không đáp lại, tùy ý Sở Dật làm loạn. Hồng sắc trường sam theo bậc thang hoạt hạ, làn da trắng nõn dưới ánh đèn nhàn nhạt tạo ra một loại tình sắc không nói nên lời.


Thật lâu sau đó có người hỏi Trữ Hoài Tĩnh, sau khi trải qua những ngày bị khi dễ ở Sở quốc có từng hận qua Trữ Giác Phi hay không, hắn chỉ đạm đạm trả lời: “Không hận! Hận đối với ta khi đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì! Huống hồ ta biết hắn sẽ không để ta phụ thiên hạ!”


A a bạn theo trường phái sủng thụ cơ TT^TT sao lại buông thả như này TT^TT
Mà không phụ thiên hạ ý là muốn Tiểu Tĩnh vì giang sơn mà làm mọi việc sao =”=





Truyện liên quan