Quyển 1 - Chương 18: Dự mưu
Từ sau khi Độc Cô Nhu đến, không biết vì cái gì mà nơi đây hoàn toàn bị cô lập, ngoại trừ những người đến đây chăm sóc cây cối thì hầu như không ai lui đến.
Đôi tay Kỳ Lam bởi vì trị liệu đúng lúc mà không có gì trở ngại, chỉ là vết sẹo trên tay không cách gì loại trừ. Thời gian cứ thế trôi qua một tháng, Trữ Hoài Tĩnh sinh hoạt vẫn không có gì bất đồng, thế nhưng Kỳ Lam phát hiện Trữ Hoài Tĩnh có vài phương diện đã thay đổi.
Hắn vẫn thích đọc sách như cũ chỉ là thời gian đọc bắt đầu ngắn hơn, hắn ngày càng thích ở trong sân tản bộ, khi không có việc gì làm thì cũng có thể ra ngoài ngoạn. Thiều An thành không vì chiến sự mà thay đổi, vẫn khí thế như vậy.
Kỳ Lam đối với chiến sự nắm rất rõ ràng, mỗi ngày đều có người đưa tình hình chiến sự nói cho hắn, nhưng hắn đến giờ vẫn không nói cho Trữ Hoài Tĩnh biết.
Trữ Hoài Xa tuy rằng trẻ tuổi nhưng vẫn đánh thắng Sở Dật vài trận, song phương chiến sự vẫn cứ giảo trứ. Đây là khoảng thời gian quan trọng, ai giành chiến thắng cuối cùng vẫn không thể nào biết được.
Ngày này, Trữ Hoài Tĩnh vẫn như cũ mang theo Kỳ Lam tản bộ, khi hắn nghe được một tiếng đàn hấp dẫn phát ra từ trà lâu thì đi vào. Với tướng mạo của Trữ Hoài Tĩnh cùng Kỳ Lam thì khi vào loại địa phương này sẽ hấp dẫn không ít chú ý.
Kỳ Lam theo ánh mắt của Trữ Hài Tĩnh đi đến một góc ngồi xuống, trà lâu lão bản chạy đến bắt chuyện, Trữ Hoài Tĩnh yên lặng nhấp mộ ngụm trà Long Tĩnh rồi quay sang Kỳ Lam nói: “Lam nhi, ngươi đến hiệu thuốc mãi giùm ta một thang thuốc trị thương.”
Kỳ Lam mặc dù hoài nghi nhưng vẫn theo lời Trữ Hoài Tĩnh quay đi. Khi hắn vừa đặt chân bước ra liền có một nam tử đến trước mặt Trữ Hoài Tĩnh: “Chủ tử nhà ta muốn cùng tứ điện hạ đối ẩm.”
Trữ Hoài Tĩnh phất tay nói: “Làm phiền dẫn đường.”
Hai người ly khai trà lâu, đi thẳng đến một tứ hợp viện, Trữ Hoài Tĩnh được người dẫn đến tiền thính, trong đại sảnh là một nam tử khí thế oai hùng, một thân ngoại bào hồng sắc tỏa sáng.
Thấy Trữ Hoài Tĩnh bước vào hắn vội cung kính: “Thần, Nguyên Nếu Khê tham kiến tứ điện hạ.”
Trữ Hoài Tĩnh nhíu mày quan sát Nhiên Nếu Khê: “Ngươi là người dẫn đầu đại quân tiến vào Sở quốc, Nguyên Nếu khê?”
“Chính là mạt tướng.’ Nguyên Nếu Khê không cao ngạo, không siểm nịnh đáp.
“Na, chiếu tướng, hôm nay ngài đến tìm ta là vì chuyện gì?” Trữ Hoài Tĩnh nhiêng người ngồi vào ghế, cẩn thận nhấp một ngụm trà đặt trên bàn.
“Thị lệnh ngũ điện hạ, mạt tướng đến đây để đưa tứ điện hạ rời khỏi Thiều An thành.” Nguyên Nếu Khê lớn lên mi thanh mục tú, rất có khí thế của một người học võ.
“Hoài Xa phân phó ngươi? Vậy thời gian là lúc nào?” Trữ Hoài Tĩnh gương mặt trầm tĩnh, đối Nguyên Nếu Khê cũng không có nhiều phản ứng.
“Ba ngày sau.” Nguyên Nếu Khê cũng không giấu diếm Trữ Hoái Tĩnh. Hắn cũng không biết vì sao ngũ điện hạ lại mạo hiểm đi cứu Trữ Hoài Tĩnh ra, thế nhưng hôm nay gặp được gương mặt có chút tà mị này hắn mới biết được người này không vô hại như vẻ bề ngoài.
“Hảo, ta biết, nếu không còn chuyện gì ta trở về trước, nguyên đại tướng quân chắc hẳn cũng không muốn đả thảo kinh xà?” Trữ Hoài Tĩnh buông xuống chén trà, từ cửa sau của tứ hợp viện đi ra.
Hắn không quay về trà lâu mà là trực tiếp đi về phủ đệ, lúc hắn về đến Kỳ Lam còn chưa trở lại, mãi cho đến chạng vạng Kỳ Lam mới vội vã bước vào. Vừa thấy Trữ Hoài Tĩnh gương mặt Kỳ Lam có chút khiếp sợ, mặc dù có nhiều điều muốn hỏi nhưng khi nghĩ đến thân phận hai người hắn lại im lặng.
Ở cùng một chỗ lâu như vậy hầu như đã nhượng Kỳ Lam quên đi thân phận của mình, quên đi thân phận của Trữ Hoài Tĩnh, thế nhưng hôm nay hắn lại một lần nữa nhớ rõ, hắn là bách tính Sở quốc, Trữ Hoài Tĩnh là hoàng tử Dư quốc, thân phận của bọn họ hoàn toàn đối lập.
“Lam nhi, ngươi nguyện ý đi theo ta không?” Trữ Hoài Tĩnh một bên trầm tư nhìn Kỳ Lam nói.
“Đi nơi nào? Cùng ngươi quay về Dư quốc?” Kỳ Lam không nghĩ tới Trữ Hoài Tĩnh lại chủ động nói về vấn đề này nên trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời thế nào.
“Ta cũng không muốn giấu ngươi, Lam nhi, ba ngày sau ta sẽ ly khai nơi đây, nếu ngươi không muốn ở lại nơi này thì có thể đi theo ta. Ta mặc dù bất năng mang cho ngươi vinh hoa quyền lực nhưng tối thiểu, ta bảo đảm cho ngươi cơm áo không lo.” Trữ Hoài Tĩnh dừng lại một chút rồi nói: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể nói tin tức này cho Sở Dật, như vậy ngươi có thể lập công, thăng quan tiến chức thì không cần phải nói.”
Kỳ Lam không nghĩ tới Trữ Hoài Tĩnh lại đối hắn nói rõ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết phải làm sao, một bên là trung quân hiếu nước, một bên là tình cảm khó có hể dứt bỏ, phải lựa chọn duy nhất một con đường đối Kỳ Lam mà nói không khác nào lăng trì.
“Ngươi không cần trả lời ta ngay, ta sẽ chờ ngươi, để ngươi hiểu rõ.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong câu đó liền xoay người ly khai.