Quyển 2 - Chương 11: Nói rõ
Trữ Hoài Tĩnh cùng các vị đại phu ở Hoài Dương thành bận rộn đến tận khuya, hắn đang chuẩn bị quay về thì một gã sai vặt đến thuyết Phi vương điện hạ cho mời. Kỳ thực Trữ Hoài Tĩnh đã sớm chuẩn bị tâm lí, hắn biết mình tuyệt không có cách nào giấu diếm Trữ Hoài Xa, nhưng không nghĩ rằng nó đến nhanh như vậy!
Trữ Hoài Tĩnh đi theo gã sai vặt đi đến một tiểu viện, nơi đây không lớn lắm, bố trí lại đơn giản, hắn đưa Trữ Hoài Tĩnh đến đại môn liền vội ly khai. Trữ Hoài Tĩnh bước vào, tựu thấy Trữ Hoài Xa một thân áo bào bạch sắc đang tọa phía trong, bóng lưng thoạt nhìn có chút tiêu điều, có chút tịch mịch.
Trữ Hoài Xa nghe thấy tiếng bước chân liền biết Trữ Hoài Tĩnh đã tới, nhưng hắn thủy chung không dám quay đầu, hắn sợ đó là mộng, người ấy hệt như một ảo ảnh, chỉ cần quay người liền tức khắc liền biến mất!
Trữ Hoài Tĩnh bước đi tiêu sái đến phía sau Trữ Hoài Xa, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên vai hắn: “Hoài Xa.” Âm thanh nhẹ nhàng vang vọng trong đếm tối nhượng Trữ Hoài Xa không nhịn được mà khẽ run lên.
Hắn đột nhiên xoay người, gắt gao ôm lấy Trữ Hoài Tĩnh, như một người sắp ch.ết vớ lấy một vật cứu sinh. Trữ Hoài Tĩnh không có đẩy hắn ra, cũng không nói gì, chỉ là tùy ý hắn ôm như vậy. Ánh trăng lan tỏa trên người, hào quang trở nên ấm áp.
“Tứ ca, ta nghĩ ngươi đã ch.ết… Tứ ca, ta rất nhớ ngươi…” Âm thanh của Trữ Hoài Xa có chút khàn khàn cùng nghẹn ngào.
“Ta biết.”
Trữ Hoài Xa rốt cuộc cũng bình tĩnh mà buông Trữ Hoài Tĩnh ra, hắn quay mặt sang nơi khác, vội lau đi nước mắt, hé ra gương mặt tươi cười nhìn Trữ Hoài Tĩnh: “Tứ ca, vài năm qua ngươi sống tốt chứ?”
“Ta hảo.”
“Tứ ca, nếu ngươi bình an vì sao không tới tìm ta ni? Ta đã có khả năng bảo vệ tứ ca. Tứ ca sẽ không bao giờ… bị người ta khi dễ nữa.” Trữ Hoài Xa tựa hồ lại trở thành một tiểu hài tử, mất đi sự uy nghiêm thường ngày.
Trữ Hoài Tĩnh có chút muốn cười, nhưng hắn không có, chỉ là sờ sờ đầu Trữ Hoài Xa rồi nói: “Hoài Xa, tứ ca có cuộc sống, có con đường riêng của mình, mà hoàng cung không phải nơi tứ ca thuộc về. Ngươi cũng có con đường riêng của ngươi, nhớ kĩ, Trữ Hoài Tĩnh bốn năm trước đã ch.ết, hiện tại người đang đứng trước mặt ngươi là Mộc Tĩnh, là một đại phu.”
“Tứ ca, ta không hiểu!” Trữ Hoài Xa quả thực không hiểu, hắn không hiểu tứ ca vì sao nói chính mình đã ch.ết? Hắn không muốn trở về sao?
“Ngươi không cần phải hiểu, thế nhưng ngươi phải nhớ kĩ lời ta nói.” Trữ Hoài Tĩnh vừa dứt lời liền cấp Trữ Hoài Xa một đại lễ: “Thảo dân cáo từ, thỉnh Phi vương điện hạ bảo trọng.”
Trữ Hoài Tĩnh nói xong liền quay người ly khai, Trữ Hoài Xa nhìn Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi tiêu thất trước mắt, hắn dần dần trở nên minh bạch, tứ ca bây giờ không phải là tứ ca khi xưa của hắn, mà hắn cũng không phải là một Trữ Hoài Xa luôn kéo góc áo tứ ca khi xưa!
Tứ ca, nếu đây là cuộc sống mà ngươi muốn, ta đây nhất định sẽ không để ngươi thất vọng, ta sẽ dựa theo ý muốn của ngươi, đi trên con được của riêng mình…
Trữ Hoài Tĩnh trở lại khách *** thì đêm đã khuya, thế nhưng hắn là không ngờ người chờ mình trong phòng lại là người mình không muốn nhìn thấy nhất. Trữ Giác Phi ăn vận một kiện thanh sam, ngồi ở cạnh bàn, trên tay cầm một quyển thư tinh tế dõi theo, tựa như đây là gian phòng của chính mình.
“Ngươi đã trở về, thật là ta mong chờ!” Trữ Giác Phi buông quyển thư trong tay, chậm rãi đến bên người Trữ Hoài Tĩnh.
“Ta có bắt ngươi chờ sao? Vị công tử này lại tự mình đa tình đi.” Trữ Hoài Tĩnh chặn lại thân thủ của Trử Giác Phi, đi đến bên cửa sổ đóng lại cánh cửa.
Trữ Giác Phi cười cười tự giễu, hắn tà khí đi đến bên Trữ Hoài Tĩnh: “Tĩnh nhi, ngươi nói vậy thật làm ta thương tâm.”
“Thật không? Nhưng là tại hạ thực không có hứng thú, hiện tại sắc sời đã khuya, thỉnh công tử ly khai. Tại hạ đã một ngày một đêm không có nghỉ ngơi.” Trữ Hoài Tĩnh không nghĩ sẽ bị Trữ Giác Phi lôi kéo, hắn lảo đảo, ngã vào lòng Trữ Giác Phi.
“Tĩnh Nhi, sao lại bất cẩn như thế ni, ta thế nhưng chưa quên những chuyện xảy ra ở Lâm Xuyên đâu. Hiện tại ta tới để hảo hảo khoản đãi Tĩnh nhi.” Hắn nói, một tay cô trụ thắt lưng của Trữ Hoài Tĩnh, một tay nắm chặt chiếc cằm. Không khí giữ hai người có chút nóng lên.
Trữ Hoài Tĩnh biết lần này hắn đã triệt để chọc giận Trữ Giác Phi, cũng biết lần này hắn đã rơi vào tình cảnh gì, nếu như chính mình không phải nhi tử của Trữ Giác Phi thì cũng có thể xem như là chó cắn, nhưng là bọn họ đang chảy cùng một huyết thống.
Trữ Giác Phi mang theo bá đạo, cường thế hôn lên đôi môi của Trữ Hoài Tĩnh, tùy ý nhiễu loạn. Trữ Hoài Tĩnh vẫn bất động thanh sắc, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Ngay khi đầu lưỡi của Trữ Giác Phi mở đường du nhập, Trữ Hoài Tĩnh liền hung hăn cắn chặt, nhất thời khoang miệng tràn ngập một vị rỉ sét, Trữ Giác Phi đau nhức, buộc lui ra, thế nhưng tay hắn vẫn không rời đi thắt lưng của người kia.
Trữ Giác Phi chưa từng chịu qua sự đối đãi này, người mà hắn muốn đều tình nguyện mà leo lên long sàng, nhưng người này lại hết lần này đến lần khác đối địch hắn. Trữ Giác Phi đột nhiên cảm thấy tự tôn của mình bị tổn hại.
Trữ Hoài Tĩnh thủy chung nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trữ Gi ác Phi, vẻ mặt không đổi.
Trữ Giác Phi đột nhiên cười to: “Tĩnh nhi, ta phát hiện mình ngày càng thích ngươi, bất quá ngươi không thích thì ta cũng không ép buộc, thời gian còn nhiều, một ngày nào đó ngươi sẽ cam tâm tình nguyện mà đi theo ta.”
Lúc này, đột nhiên một trận đập cửa gấp gáp truyền tới: “Tĩnh ca ca, ngươi trở về rồi sao?”
“Tĩnh ca ca?” Trữ Giác Phi tinh tế đánh giá ba chữ này, trên mặt mang theo một chút nghiền ngẫm, “Ngươi nói xem, nếu nàng thấy ta cùng ngươi quần áo bất chỉnh nằm ở trên giường thì sẽ có biểu tình thế nào, ta đột nhiên mong đợi ni!”
“Vậy ngươi thử xem!” Trữ Hoài Tĩnh có chút khiêu khích nói.
Ngoài cửa, Lưu Tích Vũ kiên nhẫn gọi, mà bên trong hai người vẫn còn ương ngạnh. Trữ Giác Phi chợt cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Trữ Hoài Tĩnh, tà tà cười: “Ta sẽ còn trở lại.” Vừa dứt lời, hắn liền quang minh chính đại mà mở cửa bước ra, không để ý đến biểu tình kinh ngạc của Lưu Tích Vũ.
Trữ Hoài Tĩnh cũng không để ý mà chỉ quay sang Lưu Tích Vũ hỏi: “Lưu cô nương, đêm khuya tới tìm ta là có chuyện gì?”
Lưu Tích Vũ bấy giờ mới hồi phục tinh thần, khẩn trương nói: “Tiểu sa di của Từ Ân tự báo lại, những người uống dược ngươi hiện tại đều đã thổ huyết, hôn mê bất tỉnh.”