Quyển 3 - Chương 5: Chia sẻ tâm tư
“Sở Linh Nhi?” Trữ Hoài Tĩnh lặp lại cái tên này, rơi vào trầm tư.
“Tứ ca, ngươi sao lại ở đây?” Trữ Hoài Xa đứng đối diện Trữ Hoài Tĩnh, lúc thu được tín nghi của người này, hắn cũng không dám tin cả hai sẽ còn gặp lại, không nghĩ tới người này sẽ chủ động đến tìm mình.
“Ta tới nơi này chữa bệnh.” Trữ Hoài Tĩnh nhàn nhạt trả lời rồi hỏi lại: “Nghe nói ngươi bị miễn chức, chuyện gì đã xảy ra?”
Trữ Hoài Xa nghe được Trữ Hoài Tĩnh hỏi mình việc này liền chi chi ngô ngô không biết trả lời thế nào, hắn cúi đầu không dám nhìn đối phương.
“Ta chỉ hỏi một chút, không cần phải sợ như vậy.” Trữ Hoài Tĩnh có chút buồn cười khi thấy Trữ Hoài Xa luống cuống như vậy.
“Bởi vì ta chống đối phụ hoàng, hắn nói ta động khí nên không còn tỉnh táo, bảo ta hảo hảo sửa chữa, khi nào hối lỗi sẽ nhượng phục chức.” Trữ Hoài Xa hời hợt giải thích, Trữ Hoài Tĩnh cũng không có nói gì thêm, hắn biết sự tình không đơn giản như vậy, nhưng hiện nay không phải lúc quan tâm những thứ này.
Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ đi đến Trầm Hương Các, Trữ Hoài Xa theo đuôi sau đó, “Tứ ca, hài tử này là ai?”
“Con ta.” Trữ Hoài Tĩnh không chớp mắt mà hướng thẳng về phía trước.
“A, ta có cháu trai, thật sự là quá tốt.” Trữ Hoài Xa vui vẻ hoa chân múa tay, nhưng nghĩ nghĩ lại hỏi: “Na, tứ tẩu đâu? Sao không cùng ngươi trở về?”
“Nàng khó sinh nên đã qua đời.” Trữ Hoài Tĩnh bình tĩnh nói, Trữ Hoài Xa có chút khổ sở, tứ ca tựa hồ luôn sống trong đau xót, từ nhỏ đến lớn đều là cái dạng này, lão thiên thật không công bằng.
“Xin lỗi…” Trữ Hoài Xa nhỏ giọng thuyết, Trữ Hoài Tĩnh cũng không nói gì, bọn họ một đi đường lên lầu ba của Trầm Hương Các, sau khi đặt Mộc Tĩnh Vũ nằm lại ngay ngắn, Trữ Hoài Tĩnh mang theo Trữ Hoài Xa đi đến hành lang.
Trữ Hoài Tĩnh đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn về Thiện Thủy điện, Trữ Hoài Xa thấy Trữ Hoài Tĩnh không nói lời nào cũng không dám mở miệng, tuy rằng trong lòng có nhiều muốn hỏi nhưng vẫn chỉ yên lặng mà đứng đó.
Thẳng đến khi thái dương dần ngả về Tây, Trữ Hoài Tĩnh mới chậm rãi mở miệng: “Ta lần này trở về có khả năng sẽ không đi nữa.”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá, na, tứ ca cứ đến nơi của ta trụ là được rồi. Ở chỗ này không được tự nhiên.” Trữ Hoài Xa mặt mày rạng rỡ nói tiếp.
“Ta tạm thời còn phải ở lại trong cung, mặt khác, khi ở đây ngươi không nên xưng hô với ta như vậy, ta không hy vọng sẽ còn người nào biết đến thân phận của mình, trên danh nghĩa ta là một người đã ch.ết.” Trữ Hoài Tĩnh yên lặng hướng về một nơi xa nào đó, con mắt hơi nheo lại.
“Ta đã biết, thế nhưng tứ ca ở lại nơi này có phải là vì phụ hoàng hay không?” Lời nói của Trữ Hoài Xa nhượng Trữ Hoài Tĩnh ngẩn cả người, sau khi đánh một cái lạnh run hắn quay sang nhìn Trữ Hoài Xa: “Ngươi đã biết cái gì?”
“Ta cái gì cũng không biết, chỉ là nghĩ như thế thôi, lúc ở Hoài Dương thành, ngươi cũng liều mạng mà cứu hắn, hiện tại hắn bị thương ngươi cũng gấp gáp mà trở về, ta thật không rõ.” Trữ Hoài Xa đột nhiên có chút uể oải, hắn không biết mình ảo não cái gì, chỉ là những điều muốn nói đều bị nghẹn lại.
“Không rõ cái gì? Không rõ đối với một người đến bây giờ vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một phụ thân với ta mà ta lại liều mạng cứu hắn có đúng hay không?” Trữ Hoài Tĩnh hỏi ra những lời này rất là thản nhiên, đôi mắt thủy chung nhìn về Thiện Thủy điện, phảng phất như có thứ gì hắn đang chờ mong ở đó.
Trữ Hoài Xa rầu rĩ không có nói gì, chỉ là nương theo nhãn thần của Trữ Hoài Tĩnh mà cũng hướng đến Thiện Thủy điện.
“Một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch. Chờ sau khi minh bạch, ngươi sẽ biết rằng ta thực rất dơ bẩn.” Trữ Hoài Tĩnh nói ra lời này tựa hồ có một cảm giác băng lãnh.
Trữ Hoài Xa có chút kinh ngạc nhìn về phía Trữ Hoài Tĩnh, hắn dại ra thật lâu mới nói: “Sẽ không, từ lần đầu tiên nhìn thấy tứ ca, ta đã biết tứ ca là người trọng yếu nhất cuộc đời mình, ta vĩnh viễn cũng không ghét bỏ tứ ca.”
Trữ Hoài Tĩnh không có nói gì mà chỉ tự giễu cười cười, mặt kệ lời thề son sắt đến đâu thì lúc đó cũng không thể giữ vững, hắn là một người ác tâm, xấu xí.
Dù sao hai từ ‘lọan – luân’ cũng là một cái tội danh làm người ta không thể nào ngẩng đầu, bị người ghét bỏ, bị người ác tâm, thóa mạ cũng là lẽ đương nhiên. Trải qua nhiều như vậy, Trữ Hoài Tĩnh mới phát hiện mình vô pháp quên được cảm giác này, vẫn như cũ mà khắc thật sâu, thế nhưng hiện tại hắn tựa như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, bất kể đại giới.
“Ba ngày sau, ngươi theo ta tham dự đại hội võ lâm.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong câu này liền quay vào phòng, lưu lại một Trữ Hoài Xa sầu mi khổ tưởng.