Quyển 3 - Chương 9: đại hội
Bốn người một đường rời khỏi Biện Lương, hướng tới trên núi. Nghe nói sơn trang nơi đây nguyên bản không được gọi là Dục Tú mà là Đan Hà, thế nhưng sau lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà phải đổi chủ.
Võ Lâm đại hội cũng không biết từ lúc nào mà bắt đầu tồ chức định kì ở nơi này, bốn người không có kỵ mã, không có mã xa, cứ như vậy mà bộ hành từng bước đi tới, một đường rêu rao khắp nơi, kéo đến vô số ánh mắt.
Rất nhiều người trong tay cầm theo trường kiếm, trường tiên đi sát bên cạnh nhưng không ai dám tiến lên chào hỏi, tuy rất hiếu kì nhưng chỉ có thể liếc mắt rồi đi.
Bốn người tuy rằng bộ hành nhưng không bao lâu đã đến Dục Tú sơn trang, võ lâm minh chủ Niếp Tư Sân đứng trên lôi đài, bên dưới đông nghịt người xem, đoàn người của Trữ Hoài Tĩnh hướng về nam tử phía trên.
Niếp Tư Sân mười bảy tuổi gia nhập giang hồ, sau có được danh hiệu đệ nhất, chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà đã trở thành cao thủ số một số hai, sau đó vì gặp bất bình rút đoa ương trợ ne6nn được người đời tán thưởng. Hai mươi lăm tuổi trở thành minh chủ võ lâm, chức vị này năm năm chuyển đổi một lần nhưng hắn đã đứng vững bốn lần, có thể nói là một nhân vật truyền kì ở trong võ lâm Trung Nguyên.
“Hảo, ta sẽ không nhiều lời vô ích, kế tiếp là thời gian các đại gia bàn luận võ nghệ, bất quá không nên làm cho không khí căng thẳng, đánh mất hòa khí.” Niếp Tư Sân một thân thanh sam, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, lớn lên cũng coi như tuấn dật.
Lời hắn vừa dứt, lôi đài liền yên lặng lúc lâu, rốt cuộc một bạch y kiếm khách cất tiếng, “Tại hạ Kình Sa bang Bạch Bất Khuất, chẳng hay vị nào nguyện ý lên đây lãnh giáo?”
Vừa mới dứt lời, tựu có một hồng y nam tử nhảy tới, hai người thử qua mấy chiêu thì đã phân ra thắng bại, bạch y nam tử thua trận, buộc phải rời đài. Các đại môn phái khác đều đã sẵn sang thi triển thân thủ.
Chỉ có Trữ Hoài Tĩnh bọn họ bất động bên dưới, Trữ Hoài Xa đứng ngay bên trái của Trữ Hoài Tĩnh, nhỏ giọng thì thầm: “Tứ ca, ngươi không phải là tới đây để lấy Thủy Lân Long sao? Chúng ta lúc nào mới lên?”
Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Hoài Xa một lúc, ánh mắt lại chuyển sang lôi đài, thể hiện một bộ dạng ngươi là người ngu ngốc, ta không để ý đến ngươi.
Tần Dực Nguyệt phe phẩy chiết phiến, khóe miệng tươi cười, “Hòai Xa huynh, luận võ chỉ mới bắt đầu, kịch hay còn ở phía sau, ta nên an tâm mà thưởng thức một chút.”
Trữ Hoài Xa đã từng dụng binh, chinh chiến sa trường, coi như đã từng nếm qua đao huyết, thế nhưng đại hội võ lâm thì chính là lần đầu tiên tham gia, liền như thế mà bị Tần Nguyệt Dực cười nhạo, hắn có chút mất mặt, đứng ở bên cạnh không nói lời nào, hé ra khuôn mặt đỏ bừng.
Tự thủy chí chung, chỉ có Mặc là an tĩnh nhất, hắn vẫn đứng phía sau Trữ Hoài Tĩnh mà quan sát chung quanh, đối với luận võ trên đài đều không hứng thú, cũng không có ý kiến gì về cuộc đối thoại giữa họ, một mực im lặng.
Luận võ mãi cho đến lúc hoàng hôn vẫn không có bất kì vị cao thủ nào lên đài, Trữ Hoài Xa thế mới biết đại hội này cử hành suốt ba ngày, ngày đầu tiên chỉ là một ít binh tôm tướng cá, không gây sợ hãi, tự nhiên cũng không ai để bụng.
Sau khi đại hội chấm dứt, Niếp Tư Sân tuyên bố tại Dục Tú sơn trang thiết yến, khoản đãi các nhân sĩ giang hồ, những môn phái cũng không ai từ chối, Trữ Hoài Xa cho rằng dựa theo tính cách của tứ ca hắn thì sẽ không thích những loại náo nhiệt này, nhưng ai ngờ Trữ Hoài Tĩnh lại đồng ý, nhượng hắn mở rộng tầm mắt.
Nơi thiết yến chính là hậu hoa viên của Dục Tú sơn trang, hoàn cảnh rất hợp lòng người, trong viện đủ loại mẫu đơn, kiều diễm phi lệ, hương thơm tán khí. Trữ Hoài Tĩnh tìm một chỗ tốt rồi ngồi xuống, ở đây có thể thấy hết hoa viên, những màn mỹ cảnh đều thu vào mắt.
Niếp Tư Sân đầu tiên là nói vài câu khách sáo, sau đó các đại môn phái đều kính rượu hắn. Bên cạnh đó, mọi ánh mắt đều hướng về Trữ Hoài Tĩnh, tất cả đều muốn nhận thức nhưng là không ai dám tiến lên kính rượu chào hỏi, đều sợ đường đột.
Tần Dực Nguyệt ngồi ở bên cạnh, nhìn quét một vòng chung quanh, khóe môi nhất mạt mỉm cười, khiến cho tất cả đều phải bàn tán.
Lúc này, Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên đứng lên, đoan khởi chén rượu trong tay, hướng Niếp Tư Sân mà nói: “Niếp minh chủ, đã lâu không gặp, ta ở đây chúc cho minh chủ tiếp tục tại vị, chấn hưng toàn bộ võ lâm.”
Trữ Hoài Xa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Trữ Hoài Tĩnh, tứ ca hắn cũng có lúc sẽ vuốt mông ngựa như vậy? Tựa hồ ở đây chỉ có Trữ Hoài Xa là ở trạng thái như đi vào cõi thần tiên, tất cả những người khác dều là bộ dạng mỉm cười nhìn về phía Trữ Hoài Tĩnh, Tần Dực Nguyệt phe phẩy chiết phiến, tạo ra một bộ dạng xem hí.
Niếp Tư Sân nâng chén mỉm cười, “Nguyên lai ‘Qủy y’ cũng tới tham gia đại hội võ lâm, tại hạ thực sự hân hạnh, ta trước kính rượu.” Hắn nâng chén rượu, một hơi cạn sạch.
Trữ Hoài Tĩnh cười cười, cũng nâng lên chén, lúc này Niếp Tư Sân nói tiếp, “‘Qủy y’, ngồi bên cạnh ngươi chính là Dực Nguyệt công tử?”
Tần Dực Nguyệt mỉm cười đứng lên, chiết phiến ‘bá’ một tiếng liền khép lại, nhìn về phía Niếp Tư Sân: “Chính là tại hạ, không nghĩ tới Niếp minh chủ có thể nhận ra ta.”
“Dực Nguyệt công tử thực sự là quá khách khí, trong giang hồ có ai mà không ngưỡng mộ ngươi, ngay cả tiểu nữ của ta cũng là như vậy.” Niếp Tư Sân cười đến thoải mái, lời này rõ ràng là muốn nhượng Tần Dực Nguyệt làm hiền rể.
Tần Dực Nguyệt cười cười nói, “Là do Niếp minh chủ nâng đỡ ta thôi, chỉ là tại hạ có một chuyện bất minh muốn mời minh chủ giáo cho?”
“Dực Nguyệt công tử xin cứ hỏi, tại hạ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn [biết thì sẽ nói, tuyệt không giấu diếm].”
“Nghe nói ai thắng đại hội võ lâm lần này thì sẽ có được Thủy Lân Long, ta muốn hỏi minh chủ việc này có thật hay không?” Tần Dực Nguyệt phe phẩy chiết phiến, cười hỏi.
Niếp Tư Sân không nghĩ Tần Dực Nguyệt sẽ hỏi vấn đề này trước mặt nhiều người như vậy nên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền mỉm cười mà nói: “Xác thực là có việc này, nếu như Dực Nguyệt công tử muốn có Thủy Lân Long, na, lôi đài vẫn chờ phía trước.”
“Minh chủ nghĩ sai rồi, muốn Thủy Lân Long không phải là ta, mà là vị ‘Qủy y’ Mộc Tĩnh, Mộc đại phu này.”