Quyển 3 - Chương 40: Cứu trị

Hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh và Trữ Giác Phi cùng nhau đi bộ lên Y Lan giáo. Mộc Tĩnh Vũ được Trữ Giác Phi ôm trong lòng, bé vô cùng ngoan ngoãn dựa vào vai y, cười nói vui vẻ.


Hai người bước vào đại môn, Quyết Trần xem ra đã chờ từ lâu. Hắn thấy Trữ Hoài Tĩnh thì khẽ gật đầu nhưng với Trữ Giác Phi thì lại làm như không thấy.
“Hắn đã tỉnh chưa?” Trữ Hoài Tĩnh hỏi Quyết Trần đang dẫn đầu đi trước.


Quyết Trần quay đầu nhìn thoáng qua Trữ Hoài Tĩnh: “Vẫn chưa.”
Trữ Hoài Tĩnh cúi đầu trầm tư, lúc đến điếu cước lâu hắn đột nhiên dừng lại: “Quyết Trần, phiền ngươi nội trong hai canh giờ tìm được một cây lão sơn tham trăm năm. Loại cây trăm năm sẽ có màu đỏ, hạt cây mang độc.”


“Ân.” Quyết Trần dứt khoát rời đi.


Trữ Giác Phi đối với sự vô lễ của Quyết Trần cũng chẳng để tâm, lần này y đến không phải là để gây sự mà là thành tâm đến để gặp mặt người đệ đệ này. Nếu như khi xưa không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hiện giờ người ngồi trên ngai vàng tuyệt đối không phải là y, điều này chỉnh y cũng hiểu rất rõ.


Điếu cước lâu an tĩnh dị thường, trước cửa có vài giáo chúng canh gác, Trữ Hoài Tĩnh không nói gì nhiều mà chỉ dứt khoát mở cửa nhưng Trữ Giác Phi bên cạnh lại bị ngăn lại: “Hộ pháp có lệnh, người ngoài không được bước vào.”


available on google playdownload on app store


Trữ Giác Phi có chút tức giận nhíu mày, Trữ Hoài Tĩnh quay sang hai giáo chúng nói: “Vị này là người của ta, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Hộ pháp có lệnh, người ngoài không được bước vào.”


Thật đúng là chuyên nghiệp, Trữ Hoài Tĩnh cũng phải chịu thua, đang lúc chuẩn bị thuyết phục thì Quyết Vi từ trên phóng xuống nhìn Trữ Giác Phi nói: “Thì ra là bệ hạ, tiếp đón thật không chu đáo, còn không cho vào.”
Trữ Giác Phi phất tay, cười lạnh nhìn Quyết Vi: “Y Lan giáo canh gác quả nhiên nghiêm ngặt.”


“Đây là sơ xuất của chúng ta mong bệ hạ thứ lỗi, chúng ta cũng không nghĩ bệ hạ sẽ đến.” Hai người âm thầm giao đấu, không ai tỏ ra yếu kém.
Trữ Hoài Tĩnh có chút đau đầu nhu nhu thái dương: “Phụng Viêm, chúng ta vào thôi.” Sau đó quay đầu nói với Quyết Vi, “Phiền Quyết Vi hộ pháp dẫn đường.”


Quyết Vi gật đầu với Trữ Hoài Tĩnh rồi xoay người đi trước.
Trên hành lang lầu ba có một vài giáo chúng canh gác, phòng bị tuy rằng đơn giản nhưng đã chặt chẽ hơn trước rất nhiều.


Trong phòng, tuyết sa nhẹ bay, hương thơm nồng đậm theo gió phiêu tán. Tần Dực Nguyệt ngồi trước giường nắm chặt tay của Đỗ Vi Lan, mong muốn có thể đem hơi ấm của mình truyền qua cho đối phương.


Trữ Hoài Tĩnh vén lên từng lớp sa mạn, đi tới trước giường, Đỗ Vi Lan sắc mặt tiều tụy không tỉnh, làn da trắng nõn gần như trong suốt, sợi gân thanh sắc mơ hồ ẩn hiện.


Trữ Giác Phi thấy Đỗ Vi Lan như vậy cũng không khỏi giật mình. Phải thừa nhận rằng hắn là một kẻ tuyệt sắc trong thiên hạ, cho dù ở trong tình huống hiện tại thì hắn vẫn giữ một nét đẹp thê lương làm cho người ta không dám đối diện.


Tần Dực Nguyệt cảm giác được khí tức xa lạ nên cuống quít đứng lên, khi thấy rõ đối phương thì y vội vã hỏi: “Tiểu Tĩnh, vì sao cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh? Hắn sẽ không có việc gì đâu phải không!”


“Thân thể hắn rất yếu, hôn mê là chuyện bình thường, ngươi không cần lo lắng.” Trữ Hoài Tĩnh trấn an vỗ vỗ Tần Dực Nguyệt sau đó đến gần Đỗ Vi Lan, từ trong hòm thuốc lấy ra hai viên dược bạch sắc, nghiền nát rồi đút cho hắn.


“Đấy là cái gì?” Trữ Giác Phi đặt Mộc Tĩnh Vũ đã ngủ say lên nhuyễn tháp rồi đến gần Trữ Hoài Tĩnh hỏi.


“Bách hương lộ, tên như ý nghĩa, được điều chế từ trăm loại kỳ hoa dị thảo, rất có hiệu quả bổ khí dưỡng huyết. Tuy đối với thân thể đã thương tổn của hắn không có tác dụng lớn lắm nhưng cũng có thể bổ sung một ít khí lực.” Trữ Hoài Tĩnh châm nhẹ một cây ngân châm vào đầu của Đỗ Vi Lan, “Quyết Vi, phiền ngươi chuẩn bị một thùng nước nóng.”


“Được.”


Chỉ chốc lát sau đã có người đem một dục dũng tiến vào. Giữa màn hơi nước dày đặc, Trữ Hoài Tĩnh phân phó Tần Dực Nguyệt cởi y phục của Đỗ Vi Lan ra rồi đỡ hắn ngồi vào dục dũng. Làn da trắng nõn trở nên hồng hào dưới làn nhiệt khí, mái tóc bạch sắc buông xõa trước ngực, xinh đẹp tuyệt trần.


Trên lưng Đỗ Vi Lan bị đâm đầy ngân châm, Tần Dực Nguyệt không đành lòng nhìn tiếp nên vội quay đi nhưng rất nhanh lại không kìm được mà tiếp tục theo dõi. Trên trán Trữ Hoài Tĩnh đổ đầy mồ hôi, Trữ Giác Phi chỉ có thể đứng ở một bên lau khô cho hắn, kiên trì chờ đợi.


Chỉ chốc lát sau, gương mặt Đỗ Vi Lan bắt đầu ửng đỏ, đôi mi cong dài liên tục run rẩy, hai mắt đỏ tươi chậm rãi hé mở nhưng ánh mắt vẫn mê man như cũ.


Tần Dực Nguyệt thấy Đỗ Vi Lan mở mắt liền cuống quít chạy qua, bán quỳ dưới đất, vẻ mặt mừng rỡ nói: “Vi Lan, ngươi đã tình rồi? Cảm giác thế nào?”


Đỗ Vi Lan chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tần Dực Nguyệt, muốn giơ tay nhưng lại phát hiện cả người bủn rủn tựa như vừa bị nghiền nát nên chỉ có thể hơi cong khóe miệng: “Không sao, hài tử đâu?”


“Đã giao cho bà ɖú chăm sóc, hiện tại việc quan trọng nhất chính là thân thể của ngươi.” Đường nhìn của Tần Dực Nguyệt có chút không rõ. Y từng nghĩ sau khi Đỗ Vi Lan hạ sinh thì sẽ rời đi, thế nhưng khi biết người này đã đặt cược bằng cả sinh mệnh của mình thì y vừa vui vừa giận. Tần Dực Nguyệt y chẳng cầu gì cả, chỉ mong người này bình an sống tốt, chỉ cần hắn sống thì y sẽ không tuyệt vọng.


“Để ta nhìn nó một lát, ta có thể…” Đỗ Vi Lan còn chưa nói xong đã bị Tần Dực Nguyệt cắt ngang, “Ngươi sẽ không ch.ết, ngươi phải sống cho thật tốt, sống đến 80 tuổi, sống đến khi răng đều rụng hết. Ngươi đừng nói ngươi có thể sẽ không sống được bao lâu nữa, ta không muốn nghe.”


Đỗ Vi Lan không đáp trả, tại giờ khắc, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Hắn hơi nghiêng đầu, rốt cuộc thấy Trữ Giác Phi đứng ở một bên, khóe miệng tuy vẫn cong lên nhưng ánh mắt đã trở nên băng lãnh, hàn khí vây trùm.


“Đây không phải là thánh thượng của Dư quốc hay sao, chúng ta chỉ là miếu nhỏ không thờ đại Phật.” Lời nói tuy khách khí nhưng có thể dễ dàng nghe ra hận ý và châm biếm trong đó.


Trữ Giác Phi bất đắc dĩ không biết trả lời thế nào, những ân oán tình cừu của cả đời trước đều đổ lên đầu bọn họ.
Trữ Hoài Tĩnh kéo tay Tần Dực Nguyệt nói: “Chúng ta ra ngoài đi, để bọn họ có thời gian nói chuyện.”


Tần Dực Nguyệt có chút phòng bị nhìn Trữ Giác Phi, thấy y không muốn ra ngoài Trữ Hoài Tĩnh tiếp tục nói: “Không sao đâu, ta cam đoan với ngươi, bọn họ sẽ không đánh nhau.”
Đỗ Vi Lan cho Tần Dực Nguyệt một ánh mắt trấn an, lúc này, Tần Dực Nguyệt mới cam lòng rời đi.


Hai người ở trong phòng nói chuyện suốt một canh giờ, Tần Dực Nguyệt cũng nôn nóng bất an suốt một canh giờ, chỉ có Trữ Hoài Tĩnh là vô cùng bình thản ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi Quyết Trần mang đến thứ Trữ Hoài Tĩnh cần thì cục diện này mới bị phá vỡ.


Trữ Hoài Tĩnh dùng một ngân châm đem nọc độc từ cây dẫn ra cho vào một chiếc bình sứ, rồi giao gốc lão sơn tham cho Quyết Trần, phân phó hắn ba chén sắc còn nửa chén.


Sau khi chuẩn bị xong, Trữ Hoài Tĩnh cầm dược trở về gian phòng. Trữ Giác Phi đã ra ngoài từ lâu, bóng lưng đứng trên hành lang lộ vẻ cô đơn cùng thê lương.
Trữ Hoài Tĩnh biết trong lòng y lúc này nhất định vô cùng rối loạn, thế nhưng việc hắn có thể làm bây giờ chính là để y yên tĩnh một mình.


Trữ Hoài Tĩnh vào phòng, Đỗ Vi Lan uể oải dựa trên dục dũng, ngọn lửa bên dưới vẫn tiếp tục đun để giữ nguyên nhiệt độ của nước. Hắn đổ dịch độc ra bát rồi cho một phần vào dục dũng, sau đó lấy một viên thuốc điều chế từ Thủy Lân Long nghiền nát rồi cho vào phần còn lại trong bát.


“Đây là cái gì?” Tần Dực Nguyệt nhìn bát thuốc màu đỏ như máu, lo lắng hỏi.


“Đây là một loại phương thuốc lưu truyền trong sách cổ có tác dụng bổ khí dưỡng thân, người thường uống vào có thể tăng thêm 10 năm công lực, chỉ là với thân thể hiện giờ của hắn ta không biết có chịu được dược tính mạnh mẽ như vậy hay không.”


“Nếu không chịu được thì sao?” Tần Dực Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Thất khiếu chảy máu mà ch.ết.”
“Ta không thể mạo hiểm như vậy.”


Đỗ Vi Lan lúc này đã khôi phục một ít khí lực, hắn nhìn Tần Dực Nguyệt nói: “Thân thể của ta bây giờ cũng đã vô cùng suy yếu chẳng khác với ch.ết là bao nhiêu, sao không cứ đặt cược một lần, huống chi ta là tai họa nghìn năm, lời này chẳng phải là ngươi nói hay sao.”


“Chuyện này không giống…” Tần Dực Nguyệt nhìn vẻ quật cường của Đỗ Vi Lan, y biết bản thân không thể ngăn được quyết định của hắn nên chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn uống trọn bát thuốc.


Vừa uống xong thì dược tính đã phát tác, cả người Đỗ Vi Lan đều đỏ lên như bị nhuốm máu. Hắn chậm rãi điều tức nhưng cả người suy yếu không thể chịu nổi khí huyết cuồn cuồn như vậy, một ngụm máu rốt cuộc phun ra.


“Vi Lan, Vi Lan, ngươi thế nào rồi?” Trữ Hoài Tĩnh cũng biết thân thể của Đỗ Vi Lan bây giờ rất khó chịu được dược lực, hắn châm kim vào hai bên thái dương của đối phương rồi nói với Tần Dực Nguyệt: “Hắn đang điều tức không nên quấy rầy, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma.”


“Bây giờ cần phải có người truyền thêm chân khí cho hắn, thế nhưng võ công hắn chính là chí âm công pháp, mà của ngươi lại là chí dương không thể truyền được.” Trữ Hoài Tĩnh lo lắng qua lại trong phòng.
Lúc này, Trữ Giác Phi đẩy cửa bước vào, “Ta có thể giúp hắn.”


Tần Dực Nguyệt không ngờ Trữ Giác Phi lại nguyện ý giúp đỡ nên cứ yên một chỗ mà dại ra nhìn y, sau đó như là đột nhiên bừng tỉnh mà vội vã hỏi: “Ngươi nguyện ý giúp hắn?”


Trữ Giác Phi không đáp trả, chỉ là đến gần Trữ Hoài Tĩnh cầm tay hắn nói: “Võ công của ta cũng là chí âm công pháp, ta có thể truyền.”
Trữ Hoài Tĩnh bất an nhíu mày, “Phụng Viêm, nếu ngươi giúp Đỗ Vi Lan truyền thêm chân khí hắn có thể sẽ đem toàn bộ công lực của ngươi hút hết.”


Tại thời khắc nghiêm trọng mọi người đều có thể trở nên ích kỷ, Trữ Hoài Tĩnh không đành lòng nhưng Trữ Giác Phi chỉ dịu dàng vuốt tóc hắn nói: “Nếu như tu vi của ta có thể cứu hắn một mạng thì tốt quá rồi, là Trữ gia chúng ta nợ hắn.”


Nói đến nước này Trữ Hoài Tĩnh đành phải đồng ý. Trữ Giác Phi chậm rãi điều tức rồi dần dần đem chân khí của mình truyền qua cho Đỗ Vi Lan. Y cảm giác được thân thể của đối phương tựa như một vực sâu không đáy liên tục hấp thu chân khí của mình, trang phục trên người hầu như đều bị mồ hôi thấm ướt. Trong lúc này, tất cả đều không dám lên tiếng mà chỉ yên lặng theo dõi.


Trữ Hoài Tĩnh trầm lặng đứng sau Trữ Giác Phi, chỉ là hai tay nắm chặt đã tiết lộ tậm trạng lo âu của hắn. Còn Tần Dực Nguyệt bên cạnh lại vô cùng sốt ruột, chỉ hận ngươi đang ngồi trong dục dũng vì sao không phải là mình.


Sau ba canh giờ, huyết sắc trên người Đỗ Vi Lan bắt đầu nhạt đi. Trữ Giác Phi vô lực ngã về phía sau, Trữ Hoài Tĩnh đưa tay ôm lấy đối phương rồi vội vàng cho y ăn một viên dược đã chuẩn bị trước, sau đó đỡ người ngồi ở một bên để y nghỉ ngơi cho tốt.


Huyết sắc trên người Đỗ Vi Lan tuy rằng mất đi nhưng hắn lại rơi vào hôn mê. Trữ Hoài Tĩnh phân phó Tần Dực Nguyệt đỡ người lên giường sau đó thay hắn chuẩn mạch, “Sinh mệnh của hắn bây giờ đã không còn gì nguy hiểm, chỉ cần dốc lòng điều dưỡng là được. Nhưng ta nghĩ nên báo với ngươi một chuyện, thân thể hắn bây giờ vô cùng suy yếu, tuy đã được Phụng Viêm truyền thêm rất nhiều chân khí nhưng để cho nó hoàn toàn dung hợp thì cần phải có một đoạn thời gian. Ta cũng không biết là khoảng bao lâu, có lẽ là một ngày đêm, có lẽ là một tháng dài, nhưng cũng có lẽ là sẽ rất lâu, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý.”


Tần Dực Nguyệt không đáp trả mà chỉ yên lặng gật đầu. Chỉ cần sống là tốt rồi, những cái khác đều không quan trọng!
Lão sơn tham: một loại cây thuộc họ nhà sâm.
[nhìn vui ghê =))]





Truyện liên quan