Quyển 4 - Chương 10: Tiệc chúc thọ
Trong cung gần đây có rất nhiều việc, ngay khi đại thọ lần thứ năm mươi của Trữ Giác Phi sắp đến thì Hoàng thái hậu đột nhiên băng hà, hưởng thọ 72 tuổi.
Buổi đại thọ rình rang cứ như vậy bị Trữ Giác Phi cự tuyệt, y nói chỉ cần cùng chúng tôn tử ăn một bữa cơm là được, hạ lễ không cần dâng lên, kỳ trân của Hào quốc mang tặng cũng bị trả về.
Ngày đó, Trữ Hoài Tĩnh dẫn theo Trữ Tĩnh Vũ vào cung từ sớm nhưng không đến tẩm cung của Trữ Giác Phi mà lại đến Lạc Mai viện, nơi vẫn được Trữ Giác Phi bảo lưu vì hắn. Tuy nói là Trữ Giác Phi đã cấm phô trương nhưng dù sao cũng là vua một nước, mọi người trên dưới hoàng cung vẫn vẫn tấp nập chuẩn bị.
Trữ Giác Phi đã qua tuổi bán bách, Trữ Hoài Tĩnh cũng đến tuổi trung niên, thế nhưng do bảo dưỡng tốt nên trông vẫn còn rất trẻ. Trữ Giác Phi thoạt nhìn không thay đổi nhiều, chỉ là dáng vẻ tăng hơn một phần tang thương khiến y càng thêm thuần thục và đầy mị lực.
Lúc này, Trữ Tĩnh Vũ cũng được mười tuổi, đôi mắt lam sắc tựa như biển xanh, tướng mạo cũng càng lúc càng giống người kia, việc này khiến Trữ Hoài Tĩnh có chút lo lắng. Tuy kẻ từng gặp người kia rất ít nhưng chỉ cần điều tr.a là sẽ biết ngay, vì vậy Trữ Hoài Tĩnh rất ít dẫn bé tiến cung để tránh đi một số rắc rối không cần thiết.
Nhưng đại thọ của Trữ Giác Phi lại không thể tránh được nên Trữ Hoài Tĩnh chỉ có thể tận lực để bé ăn vận đơn giản. Một thân thanh sắc trường sam, mái tóc đen dài dùng tơ vấn gọn, thoạt nhìn trống giống hài tử của một gia đình danh giá.
Khi gần đến thời gian, các đại thần được mời, hoàng tử, tần phi đều đến Ngự hoa viên. Trữ Giác Phi đã cho chuẩn bị tiệc thọ ở đây, nói là không khí cuối thu tươi mát không nên lãng phí, mọi người cũng chẳng có ai phản đối.
Lúc Trữ Hoài Tĩnh dẫn Trữ Tĩnh Vũ đến nơi, yến hội vẫn chưa bắt đầu, Trữ Giác Phi còn chưa xuất hiện. Hắn lẳng lặng tìm vị trí cho mình rồi ngồi xuống nhưng lại không biết bản thân từ khi bước vào đã thu hút ánh mắt của vô số người.
Một thân hắc sắc cẩm phục thêu hình kỳ lân, mái tóc đen dài dùng trâm gọn, đôi mắt sắc bén trầm tĩnh, sâu không thấy đáy, làn da trắng nõn dưới ánh trăng sáng tựa như phát ra một vầng hào quang, hệt như tiên nhân. Tuy Trữ Tĩnh Vũ bên cạnh đã tận lực điệu thấp nhưng khi xuất hiện vẫn thu hút vô số ánh mắt.
Tất cả đều sợ hãi than thầm, đôi phụ tử này quả nhiên khí chất xuất trần, toàn thân đều tản ra một loại cảm giác xa cách hồng trần khiến cho kẻ khác không dám xem thường, mà hết lần này đến lần khác vẫn có kẻ đui mù tiếp cận: “Đây chẳng phải Tứ điện hạ sao? Tứ điện hạ tới sớm thật a.”
Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: “Sinh thần của phụ hoàng ta nào dám đến muộn.”
Sở Linh Nhi tuy đứng đối diện Trữ Hoài Tĩnh nhưng ánh mắt vẫn quan sát Trữ Tĩnh Vũ. Trữ Tĩnh Vũ đối với ánh mắt của nàng có chút không giải thích được, bàn tay tuy nắm chặt vạt áo của Trữ Hoài Tĩnh nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng Sở Linh Nhi.
“Vũ Nhi, mau hành lễ với các vị thúc bá và nương nương.” Trữ Hoài Tĩnh đánh vỡ trầm mặc, Trữ Tĩnh Vũ nghe lời đứng dậy hành lễ, có vài nữ nhân tranh thủ bắt chuyện: “Nhi tử của Tứ điện hạ quả nhiên nhu thuận, không biết là vị phu nhân nào may mắn hạ sinh một hài tử xuất sắc như vậy?”
Lời này vừa dứt thì tất cả liền im lặng chờ câu trả lời của hắn. Trữ Hoài Tĩnh tuy thường ra vào hoàng cung nhưng người từng gặp mặt hắn rất ít, với chuyện trong Dực vương phủ cũng chẳng hay biết.
Trữ Hoài Tĩnh đạm cười, nói: “Nương của Vũ Nhi do khó sinh nên đã mất.”
Tuy tất cả đều thổn thức không ngớt, “Thật đáng tiếc!” nhưng trên mặt vẫn không giấu được vui sướng.
“Chẳng hay Vương phi là người nơi nào mà lại được Tứ điện hạ ưu ái?” Sở Linh Nhi tiếp tục tr.a hỏi.
“Lam Xuyên nhân sĩ.”
“Vậy không phải biên cảnh sao?” Chẳng biết là ai đột nhiên lên tiếng, đáp trả câu nói của hắn là sự nổi giận của những kẻ khác: “Ai nói là biên cảnh, nơi đó đã sớm là của chúng ta, Lâm Xuyên thành đã không còn là biên cảnh.”
Lời này khiến Sở Linh Nhi có chút xấu hổ, từ khi Sở quốc bị diệt nàng cũng mất đi sủng ái. Tuy còn danh hiệu quý phi nhưng thật ra lại chẳng có một chút địa vị trong cung, kẻ nói lời này chắc chắn là cố ý.
Trữ Hoài Tĩnh cũng không nói tiếp, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
“Nghe nói huyết thống của Sở quốc khác với người thường, tổ tông dường như là người Man tộc đặc trưng với đôi mắt lam sắc. Không biết Vương phi có phải mang huyết thống dị tộc hay không?” Một nữ nhân ăn vận chói mắt đến gần Trữ Hoài Tĩnh, không chút e dè hỏi.
Trữ Hoài Tĩnh mặt đầy ý cười, đáp: “Ngươi hoài nghi Vũ Nhi không phải là nhi tử của ta?”
Sở Linh Nhi không để ý người bên cạnh thất thố mà vẫn im lặng suy tư gì đó.