Chương 21: Mưa
Không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng có lẽ cũng đã khuya lắm rồi. Quảng trường trung tâm khu liên hợp thể thao Mỹ Đình vắng tanh vắng ngắt. Thi thoảng mới có một chiếc xe máy hoặc taxi phóng vụt qua, anh đèn đường leo lắt không đủ chiếu dọi cả một khoảng không gian rộng lớn.
Tôi ngồi bệt giữa khoảng không gian ấy, nhỏ bé và cô độc. Chiếc xe đạp đổ kềnh càng ngay bên cạnh. Từng cơn gió lạnh rít ào ào từng cơn, khiến tôi rúm người lại...
_Ực ực...- Đưa chai rượu lên mồm tu một hơi lớn, từng dòng rượu nhểu ra ngoài chảy dài xuống cổ thấm đẫm cả vạt áo.
_Khà! Đã thật...- Tôi đưa tay quyệt miệng, khẽ lẩm nhẩm. Đây là lần thứ hai tôi uống nhiều rượu đến như vậy. Mặt đã đỏ phừng phừng, cảm nhận rõ từng thớ thịt ở hai vầng thái dương đang giật liên hồi. Tôi đặt chai rượu rồi nằm ngả người xuống, gối đầu lên tay nhìn lên bầu trời
_Không có sao! Và..cũng chẳng có trăng – Tôi lại lẩm nhẩm mấy câu vô nghĩa, rồi bật cười một mình khi tự thấy mình như một gã gàn dở nát rượu, tôi không thể tưởng tượng ra mình lúc này trông tệ hại ra sao, và tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó...một cuộc đời trống rỗng và vô nghĩa ư...sau những gì đã trải qua tối nay, thì chẳng có điều gì có thể tệ hại hơn...
_#$%^&* - Bỗng có tiếng chuông điện thoại réo liên hồi, nãy giờ cũng phải mấy chục cuộc rồi, tụi thằng Hoà ở phòng chắc đang sốt ruột ghê lắm, nhưng tôi chẳng muốn về nhà, chẳng muốn ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này cả...
Ở một mình...có lẽ tôi lại thấy tự tin hơn. Ai đó đi qua có thể thấy mình gàn dở, điên khùng nát rượu, hay bất cứ thể loại gì đi chăng nữa tuỳ theo trí tưởng tượng phong phú của họ. Nhưng chốt lại thì cũng chỉ đến vậy...họ cũng chẳng biết mình là ai cả..
Khẽ cười khẩy tôi lại đưa chai rượu lên mồm tu tiếp.
Bỗng tôi bị sặc, từng dòng rượu sộc thẳng lên mũi, tôi ngồi bật dậy, ho rũ rượi...
_Thê thảm! - Một giọng nói quen thuộc cất lên trong không gian tĩnh mịch. Cố nén tiếng ho, tôi ngẩng lên. Thằng Hoà đang cúi xuống nhặt lấy chai rượu, và cũng đưa lên mồm tu ừng ực.
_Khà! Rượu ngon...mà lại không có bạn hiền...cậu biết cách thưởng thức ghê nhỉ?
_Mày... sao lại... - Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
_Tìm cậu mệt thật, lên nhà hàng thì họ đóng cửa rồi, gõ cửa gọi mỏi mồm mới có thằng ló ra nói là cậu về rồi. Tìm loanh quanh khắp nơi công viên, phố cổ, những chỗ cậu hay lượn lờ...cuối cùng té ra lại là chỗ này...Sea Game đã hết từ lâu. Cậu đang muốn hồi tưởng lại nghiệp phe vé hay sao? - Nó ngồi bệt xuống ngay cạnh tôi thở dài.
_Mày đi cái gì ra đây vậy?
_Tớ bay!
_Bay
_Phải, trên em Minsk của tớ - Nó quay lại hất hàm, tôi nhìn theo hướng nó, thấy chiếc xe dựng tít đằng xa, thấp thoáng bóng anh Kiên đang đứng trầm ngâm hút thuốc.
_Hai người ra đây từ lúc nào vậy?
_Đủ để quan sát mọi diễn biến tâm trạng vật vã của cậu - Nói xong nó lại đưa chai rượu lên tu tiếp một hơi dài nữa rồi đưa sang tôi.
_Uống tiếp đi?
_Hả?
_Cậu uống tiếp đi, nếu nó làm cậu thấy thoải mái hơn, và uống xong thì chúng ta cùng về! Ok!
Tôi không ngần ngại cầm lấy uống liền mấy hớp.
_Hai người cứ về trước! Còn tao sẽ về sau - Giọng tôi đã bắt đầu lè nhè.
_Không được! Về thì cùng về, ở thì cùng ở...cậu nói vậy nhưng tớ biết thừa cậu nghĩ gì, nếu cậu muốn về, bọn tớ đã không phải lặn lội ra đây. Và nếu cậu thích tận hưởng không khí trong lành gió mát, thì tớ sẽ bảo anh Kiên về nhà cùng với thằng Thanh mang chăn gối ra ngoài này...4 thằng sẽ cùng ngủ...
_Mày...- Tôi bực bội gắt lên. Nhưng không thể nói được điều gì, ức chế tôi vơ lấy chai rượu uống tiếp.
_Đấy! Chẳng biết cậu hình thành thói quen ích kỷ, chỉ biết tận hưởng một mình từ lúc nào - Nó đợi tôi uống xong rồi giật lấy chai rượu, chỉ còn một chút, nên nó uống một hớp đã hết sạch.
_Chà, hết mất rồi! - Nó dốc dốc chai rượu lè lưỡi hứng lấy những giọt cuối cùng ra vẻ còn thòm thèm lắm. Rồi đứng dậy lấy đà ném mạnh ra xa.
_Sao hả! Ý cậu thế nào? - Nó quay xuống nhìn tôi vẫn đang ngồi đực mặt ra.
_Cái gì cơ?
_Tớ bảo anh Kiên về nhà đem chăn gối ra đây nhé! - Nó nháy mắt.
_Không... đi về! - Tôi chống tay rồi loạng choạng đứng dậy.
_Cũng là một ý kiến hay - Nó cầm lấy balo của tôi vắt lên vai, rồi dựng chiếc xe đạp lên.
_Cậu ra xe anh Kiên đèo, tớ sẽ ngồi xe đạp và cậu sẽ kéo tớ!
_Thế nào cũng được! - Tôi khẽ thở dài rồi lảo đảo bước đi. Lúc ngồi mãi chẳng thấy gì, giờ đứng lên mới thấy đường cứ nghiêng ngả xiêu vẹo. Bỗng một cơn gió lạnh thoảng qua khiến tôi lạnh gáy, cái lạnh lan dần xuống bụng. Tự nhiên tôi thấy lợm giọng vô cùng....
_Ụa..ụa...!! - Tôi quỳ gục hẳn xuống đường nôn thốc nôn tháo. Mắt căng ra mọng nước, người rũ rượi như con nghiện vật thuốc.
_Lại cho chó ăn chè rồi! - Thằng Hoà hốt hoảng dựng chân chống xe, rồi chạy lại vỗ vỗ vào lưng tôi.
_Uhm..tao...không sao...không...sao!! - Tôi lừ khừ nói, giọng khản đặc.
_Sao thế em? Vấn đề gì không? - Có tiếng xe máy phi lại gần rồi cả giọng anh Kiên.
_Không sao! Anh đèo nó giữ cẩn thận nhé, một tay cầm lái một tay giữ - Thằng Hoà vực cái thân hình lả lướt của tôi dậy. Rồi dìu tôi lên xe...
_Anh cứ đi trước đi! Em đạp xe theo sau..
_Ừ!
_...
Tôi mê man không nhận thức được gì nữa cả, chỉ nghe thấy tiếng gió rít vù vù bên tai...
****
( Em có hiểu anh không?
Khi tình yêu là những trang cổ tích...
Ta viết vào những dòng chữ thơ ngây
Ngỡ ngàng lắm nhưng cũng thật đắm say
Ôi vị ngọt, lần đầu anh được biết...
Mối tình đầu nhẹ nhàng nhưng tha thiết
Kể từ đó ta nuôi mộng tương lai
Nhưng ngờ đâu, khoảng cách vẫn còn dài
Và trái đắng, lần đầu anh được biết...
Có phải chăng, tình yêu chẳng bất diệt?
Như những gì tim anh đã khắc ghi
Gặp lại rồi đau xót bởi chia ly
Bao hy vọng bỗng trở nên tuyệt vọng...
"Dòng đời đổi thay, nhưng lòng người thì sao...?
Em vẫn chỉ là công chúa mít ướt ngốc nghếch ngày nào...
Ngốc nghếch của anh...
" Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống...em sẽ đến cùng với nhưng tia nắng cuối cùng...với anh!"
Anh không tin vào điều em nói, bởi trong trái tim anh đâu tồn tại hai chữ "xa nhau...", vậy mà anh đã phải chấp nhận nó như một thực tế phũ phàng...
Em nói em sẽ đến...sẽ đợi...
Tất cả chỉ là nói dối, nói dối...)
_Hiếu!! Tỉnh lại đi, cậu làm sao vậy? - Có bàn tay nắm chặt vai tôi lay mạnh, giọng thằng Hoà văng vẳng chập chờn trong cơn mê...
Tôi mở choàng mắt bật dậy thở hồng hộc, mồ hôi toát ra đầm đìa.
_Ôi trời, té ra là cu cậu thất tình! - Thằng Thanh chép miệng.
_Ngọc là ai vậy? Sao chẳng thấy mày nhắc đến bao giờ? - Anh Kiên nhìn tôi đầy tò mò.
_Cô bé tên Ngọc đó nói dối cậu cái gì vậy? Cô bé đó lừa gạt cậu hả? Đây là lý do cậu hâm hâm buồn chán suốt mấy ngày hôm nay sao? - Thằng Hoà nhìn tôi ái ngại.
_Mày nói mê sảng cả đêm làm cả phòng mất ngủ đấy? - Thằng Thanh khẽ thở dài.
Dường như chẳng mấy để ý đến những lời tụi nó nói.Tôi bần thần nhìn khắp một lượt xung quanh phòng rồi uể oải ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, cởi áo ra cúi xuống vặn vòi nước rồi vục đầu vào.
_Ào ào! - Từng dòng nước lạnh buốt xả xuống đầu, xuống mặt.
_Mày điên à! Muốn ch.ết à? Cẩn thận cảm lạnh lại lăn quay đơ ra đấy! - Thằng Hoà bước vào thấy vậy thốt lên.
_Tao không ch.ết được đâu! - Tôi đứng dậy với lấy chiếc khăn mặt, lau đầu. Rồi cầm lấy bài chải đánh răng.
Vệ sinh xong xuôi tôi bước ra phòng ngoài, thấy mọi người vẫn trố mắt dõi theo từng cử chỉ của tôi.
Chẳng mấy quan tâm đến những ánh mắt lạ lẫm đó. Tôi bước đến bàn cầm lấy chìa khoá xe thằng Hoà.
_Hôm nay mày có đi đâu không? - Tôi quay sang nó hỏi.
_À ờ! Không! Sao?
_Tao mượn xe! - Nói xong chẳng đợi nó trả lời tôi với lấy chiếc áo khoác, quấn chiếc khăn quàng, đi giày vào rồi bước ra ngoài.
_Mày đi đâu đấy? - Nó chạy ra cửa hỏi.
_Có việc! - Tôi bặm môi đạp máy nổ.
_Hôm nay Noel nhớ về sớm đấy nhé, tao có hẹn!
_Uhm! - Tôi đáp gọn lỏn rồi rồ ga phóng vụt đi
****
Hồ nước vẫn trong xanh tĩnh lặng, nhưng đã cạn đi rất nhiều. Từng tán cây xung quanh hồ lá xác xơ, những nhánh cây trơ trụi gầy gò khẳng khiu vươn lên trời, run rẩy chịu đựng từng tiếng rít của cơn gió mùa đông bắc đang tràn về. Bầu trời cũng xám xịt một màu ảm đạm. Cảnh vật quen thuộc ngày xưa bỗng nhiên trở nên thật xa lạ trước mắt tôi.
Chỉ có nước là vẫn trong xanh....
Cúi xuống nhặt viên đá, tôi lia nhẹ ra mặt hồ, viên đá nẩy nẩy mấy nhịp trên mặt nước rồi chìm nghỉm, mặt hồ gợn sóng một chút rồi lại loãng ra, trả lại vẻ phẳng lặng yên bình.
Tôi trở lại nơi đây làm gì? Ngay cả chính bản thân tôi cũng không thể nào cắt nghĩa được...sáng nay tôi chỉ biết lấy xe phóng đi... đi mà chẳng có một định hướng nào cả. Tôi sợ phải ngồi im một chỗ, để rồi lại phải suy nghĩ, để rồi lại phải gặm nhấm những nỗi đau nhức nhối càng lúc càng xoáy sâu vào tâm can...tôi cứ mải miết đi như vậy...và rồi tôi có mặt ở nơi đây
Phải chăng ngay cả lý trí của tôi cũng đang bỡn cợt và trêu ngươi tôi....
Bất giác tôi nhặt một nhành cây, vẽ một hình trái tim trên cát...Rồi bước vào đó... nhắm mắt lại...
"Em..yêu...anh!" Một lời nói thoang thoảng từ miền ký ức vọng về văng vẳng bên tai. Tôi mở mắt nhìn ra phía hồ, đâu đó vẫn vang vọng những tiếng cười khúc khích quen thuộc.
Có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tìm lại được...
Tai sao cuộc đời lại trớ trêu đến vậy? Hay đây là cái giá tôi phải trả cho những tội lỗi mà tôi đã gây ra
Bấy lâu nay, tôi miệt mài phấn đấu, nỗ lực trong cuộc sống...vì điều gì chứ? Tất cả đã vỡ vụn theo niềm tin của tôi....
"Em ngốc...!! Tại sao tối qua anh lại gợi lại những món kỷ niệm ấy, chẳng có lý do nào khác ngoài sự thật, hiển nhiên đối với anh đó là những món ăn tuyệt vời nhất trong cuộc đời...đó chẳng phải là nguồn sống của hai chúng ta, chẳng phải là những tia nắng trong lành phía sau cơn bão hay sao? Nhìn em suy sụp bao nhiêu thì trái tim anh tan nát bấy nhiêu...anh hiểu rõ em mà..."
"Nhưng tại sao chứ?"
_Tại sao!? Tại sao!? - Tôi hướng ra phía hồ gào lên trong nước mắt, trong nỗi xót xa vô bờ.
_Anh đang hỏi ai ngoài đó vậy? - Một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình, một giọng nói rất dỗi thân thương...không phải là tôi đang tưởng tượng...tôi thảng thốt quay lại...
Nàng đang đứng đó nhìn tôi...từ lúc nào...
_Hoàng tử mít ướt! Thời gian trôi đi thật nhanh! - Nàng bước tới đứng cạnh tôi, đôi mắt trầm buồn hướng ra phía hồ.
_Anh vẫn như ngày nào...vẫn khóc...thật đẹp! - Vẫn nhìn ra phía hồ nàng run run nói.
_Tại...tại sao em lại về đây? - Tôi lắp bắp, như chưa tin những điều đang diễn ra trước mắt là hiện thực.
_Em không biết! Còn anh thì sao? - Nàng quay sang nhìn tôi.
_Anh... không biết ! - Tôi cũng nhìn nàng, ngập ngừng.
Qua những ánh nhìn trao nhau, tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời cho riêng mình, và có lẽ nàng cũng vậy.
_Ngọc!... anh...- Tôi bồi hồi.
_Anh có thể đưa em đi thăm một người được không? – Nàng cắt ngang lời tôi.
_Ai vậy?
_Anh cũng biết mà! – Nàng nhoẻn cười.
****
_Cộc! Cộc..!
_Ai đấy?
_Dạ cháu ạ!
_Hiếu hả?
_Dạ vâng!
Cánh cửa hé mở, vẫn mái tóc trắng như cước, bà ngước lên nhìn...
_Nhà bà đã hết củi chưa ạ? Hai tháng cuối năm này cháu bận quá nên không vào thăm bà được! – Tôi mỉm cười.
_Còn đủ dùng qua mùa đông này cháu trai à, cứ vào chơi với bà thôi, không cần phải bổ củi nữa đâu! – Bà cười móm mém.
_Anh ý ăn hết mấy con gà của bà rồi ạ? – Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên phía sau lưng tôi.
_Bà có nhận ra ai đây không? – Tôi đứng tránh sang một bên.
_Cô là...?
_Không phải cô, là cháu... Là cháu của bà ạ! – Nàng xúc động bước tới ôm chầm lấy bà, nghẹn ngào.
_Ôi chao...! Cái con bé, cái con bé...!
_Vâng!
_Sao con đi đâu biệt tăm biệt tích mấy năm nay không thấy về thăm bà vậy? Để bà nhìn lại con xem nào! – Bà rưng rưng đôi mắt ngẩng lên nhìn nàng, đưa tay vén mái tóc rồi vuốt ve đôi má bầu bĩnh của nàng.
_Cha bố nhà cô! Dãi nắng dầm mưa nhiều hay sao mà tóc cứ vàng hoe thế này? Lớn phổng phao thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi...ôi! Chả trách bà mới nhìn không ra!
_Bà! – Nàng đỏ mặt rồi phụng phịu.
Như ngày xưa vậy...
Tôi vẫn thi thoảng vào chơi thăm bà mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, những cũng không thể ngờ là lại có một ngày cùng với nàng quay trở lại nơi đầy ắp kỷ niệm này. Nhất là lại sau bao nhiêu biến cố đã xảy ra. Tự nhiên thấy khoé mắt cay cay...
****
_Bập! Bập! – Tôi bặm môi bổ từng nhát búa xuống thanh củi. Thời tiết mùa đông ở vùng núi không khí loãng hơn bình thường nên xuống sức nhanh quá, tôi thở hồng hộc, mồ hôi toát ra đầm đìa.
_Coi anh kìa, cứ như sắp lả đến nơi rồi ý! – Nàng nhìn tôi tủm tỉm.
_Em đứng xa ra một chút kẻo bắn vào người! – Tôi vừa nói vừa đưa tay quyệt mồ hôi.
_Không sao! – Nàng liền rút một chiếc khăn ra bước lại gần rồi chấm chấm mồ hôi trên trán tôi. Khiến tôi ngỡ ngàng...
Dường như chẳng để ý đến cái bản mặt đang ngơ ngẩn đó của tôi, nàng vừa lau mồ hôi trên má tôi vừa nói tiếp.
_Em thấy bà bảo lần nào anh vào cũng kiếm việc để làm, khi thì bổ củi, lúc thì lợp lại mái nhà, trát lại tường...thảo nào em thấy gà nhà bà không còn con nào cả!
_Anh...! Anh... – Cảm xúc bồi hồi lại tràn về, tôi lắp bắp. Bất giác tôi đưa tay lên nắm nhẹ lấy bàn tay của nàng.
Nàng giật mình rụt tay lại, chiếc khăn rơi xuống đất.Hình như nhận thấy sự quan tâm hơi thái quá của mình giành cho tôi, nàng đỏ bừng mặt, rồi chẳng nói câu nào nàng xoay người chạy vào trong nhà...
Tôi khẽ thở dài, rồi cúi xuống nhặt lấy chiếc khăn.
“Chẳng lẽ giờ khoảng cách giữa hai chúng mình lớn đến vậy sao em?” – Nhìn chiếc khăn tôi khẽ lẩm nhẩm. Càng lúc càng cảm thấy hụt hẫng.
“Dù sao hôm nay cũng là một ngày không tệ!” – Tôi tự nhủ, bỏ chiếc khăn vào túi rồi cầm lấy búa tiếp tục công việc.
Đúng là một ngày không tệ, dù giữa tôi và nàng đã hình thành một bức tường vô hình ngăn cách, nhưng chỉ cần được nhìn thấy nàng, nhìn ánh mắt và nụ cười ấy hiện hữu trước mắt mình, là coi như nỗi đau trong tôi cũng đã được xoa dịu đi được phần nào. Dẫu rằng còn nhiều chuyện cần phải nói vẫn chưa kịp nói...nhưng hãy tạm bằng lòng đã vậy...
Tôi cứ vừa miệt mài làm, vừa mải mê theo đuổi những suy nghĩ...chẳng mấy chốc đã xong. Tôi cẩn thận bó củi lại thành từng bó to, rồi vác về phía bếp.
_Hụ..hụ..- Vừa vào đến cửa, thấy khói um tùm, và tiếng nàng ho sặc sụa trong đó.
_Sao vậy? – Tôi đặt bó củi xuống.
_Sao em nhóm mãi không có cháy, cứ khói mù mịt! – Nàng ngẩng lên, đầm đìa nước mắt.
_Coi nào! – Tôi ngồi xuống cạnh bếp, rút khăn ra chấm mắt cho nàng.
_Của em, trả đây! - Nàng giật lấy chiếc khăn, rồi đứng dậy chạy ra ngoài cửa.
_Anh nhóm bếp đi! - Tiếng nàng vọng lại thánh thót...
“Sao mà...sao mà giống đến vậy..” – Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn nhìn theo, những ký ức năm xưa lại ùa về, cuộn trào trong tim...tự nhiên nước mắt lại tuôn rơi..nóng hổi. Không biết là vì khói...hay tại vì....
****
_Ui chao! Thơm quá! Anh trở thành đầu bếp từ khi nào vậy? – Nàng suýt xoa khi thấy tôi bưng mâm cơm lên.
_Trời bà đã bảo không phải bổ củi nữa mà..! Lại còn nấu cơm cho cả hai bà cháu nữa! – Bà cười cười.
_Không phải tại cháu lười nha! Tại anh ý cứ đòi thể hiện! – Nàng vừa dìu bà lại chỗ mâm cơm vừa nói.
_Vâng! Cháu tôi lúc nào chẳng ngoan, chỉ mỗi tội hay bắt nạt cậu bé tội nghiệp kia thôi – Bà bẹo má nàng một cái.
_Bà!...Ai bắt nạt chứ...- Má nàng từ đỏ chuyển sang ửng hồng, rồi nàng nũng nịu như một đưa trẻ con.
_Không có rau cải, anh thay bằng su hào nhé! – Tôi mỉm cười nhìn nàng.
Nàng lúng túng tránh ánh nhìn đó của tôi...
Bầu trời vẫn xám xịt một màu ảm đạm, thời tiết hình như đã chuyển sang rét đậm. Từng cơn gió mùa đông bắc như muốn đem cái giá rét len lỏi vào khắp vạn vật, nhưng không thể len được vào ngôi nhà tranh nhỏ này... Bữa cơm đầm ấm giữa mùa đông giá lạnh, dẫu rằng niềm vui là nhưng chắp vá nhỏ nhoi...nhưng tôi như sống lại được một nửa trái tim mình. Dẫu rằng vẫn còn muôn vàn những dấu hỏi...nhưng tôi nguyện nén lại. Vì đôi mắt kia, nụ cười kia...
_Kìa! Ăn cơm đi cháu! Sao cứ ngồi tần ngần thế!
_Dạ vâng! Vâng ạ! – Tôi giật mình tạm thời tắt những dòng cảm xúc, cúi xuống ăn tiếp.
_Trư Bát Giới thay đổi nhiều quá! – Nàng khẽ liếc nhìn tôi.
_Cao Thuý Lan cũng đâu còn như xưa! – Tôi cũng hướng đôi mắt buồn về phía nàng. Khiến nàng bối rồi...
_#$%^&* - Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Nàng rút điện thoại ra, hơi nhìu mày một chút... rồi nàng đi ra cửa nghe điện.
Nỗi thất vọng trào dâng, nhưng tôi..vẫn cố căng tai ra để lắng nghe.
_Dạ em đây!
_...
_Dạ ở đây sóng yếu quá nên em không nhận được ạ.
_...
_Chị và mọi người cứ về Hà Nội trước cũng được, em đi thăm một người họ hàng rồi sẽ bắt Taxi về sau!
_...
_Anh ấy hôm nay có hẹn với một vài người bạn, em cũng không biết, chị thử điện cho anh ấy em!
_...
_Dạ vâng! Em chào chị!
Nàng khẽ thở dài, rồi quay vào. Cũng chẳng nhìn tôi, nàng ngồi xuống lầm lũi ăn tiếp. Tôi cũng chẳng hiểu cảm xúc của mình thế nào nữa, tự nhiên thấy lòng trùng xuống, bữa cơm bỗng trở nên nhạt nhẽo vô cùng...ngoài trời, gió vẫn rít gào...lạnh buốt...
_Kìa! 2 đứa sao vậy? – Bà cũng ngạc nhiên trước thái độ của hai chúng tôi.
_Dạ...cháu không sao! – Nàng lí nhí.
_Bà ăn nữa đi ạ, bà đưa cháu xới tiếp cho! – Tôi nói lảng.
_Thôi bà đủ rồi! Hai cháu cứ ăn tiếp đi!
_Cháu cũng đủ rồi ạ! – Nàng đặt bát xuống rồi đỡ bà lên.
Tôi trầm ngâm ngồi gẩy gẩy mấy hạt cơm nữa rồi cũng buông đũa và bê mâm ra ngoài giếng.
_Anh để em rửa cho! – Đang múc nước thì nghe giọng nàng khẽ vang lên phía sau.
_Em vào nói chuyện với bà đi! Đứng ngoài này làm gì..lạnh lắm! – Vẫn cắm cúi múc nước, tôi nói.
_Vậy anh chắc là ấm..?
Nghe tiếng bát đũa lạo xạo trong chậu, tôi ngoảnh lại, thấy nàng đã bỏ áo choàng ra, chỉ bận mỗi chiếc áo len, xắn tay áo lên và rửa bát.
_Ngọc...!
_Để anh làm tất cả mọi việc, bà lại bảo em bắt nạt anh! – Nàng ngắt lời tôi.
Tôi cứ đứng trân trân nhìn nàng mà chẳng nói thêm được lời nào nữa, vẫn giọng nói ấy, tính cách ấy...công chúa mít ướt của tôi không hề đổi khác...nhưng tại sao...
_Kìa múc nước cho em!
_À! Uhm...
Thêm một vài cơn gió thổi qua, lá khô bay xào xạc...múc đầy lu nước, tôi cũng cúi xuống cùng với nàng rửa cho nhanh.
****
_Lạnh không em? – Tôi nhìn đôi bàn tay nhỏ xinh đang hơ trên bếp lửa của nàng, khẽ hỏi.
_Không! Còn anh?
_Đối với anh, đây chính là nơi ấm áp nhất trong cuộc đời...
Thoáng một chút rung động, nàng im lặng nhìn ngọn lửa leo lắt trên bếp.
_Tại sao...!! - Hai chúng tôi bỗng quay sang nhìn nhau, cùng cất tiếng.
_Em nói đi! – Tôi run run.
_Không! Anh nói trước đi! – Nàng cũng xúc động không kém.
_Anh không thể hiểu... – Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.
_Rửa bát xong rồi hả hai cháu? – Giọng bà vang lên khiến hai đứa giật nẩy người.
_Vâng..vâng ạ! – Nàng bối rối cúi xuống dâu mấy thanh củi vào bếp.
_ Ấy bà để cháu đỡ! – Tôi kê ghế rồi đứng dậy dìu bà ngồi xuống.
_Bỏ nắm lá này vào siêu nước đun rồi uống cho ấm bụng – Bà đưa nàng một nắm lá vối.
_Vâng ạ!
_Ôi chao là rét mướt, ngoảnh đi ngoảnh lại cũng sắp hết năm! – Bà khẽ thở dài.
_Lại sắp tết đến nơi rồi bà nhỉ? – Tôi nói.
_Cô chú có hay về thăm bà không ạ? - Nàng quay sang bà hỏi.
_Chú tháng trước xin được mấy ngày phép về sơn lại mộ cho ông rồi lại đi, chắc tết này chú không về được. Cô thì ở mãi trong đấy nên một năm cũng chỉ về được một hai lần. Cũng không biết tết này nó có về được hay không nữa? – Giọng bà bùi ngùi.
_Sao bà không chuyển hẳn vào trong đó ở cùng với cô ạ! Rồi đợi khi nào chú lấy vợ an cư ở đâu thì bà lại về ở với chú!?
_Còn mồ mả hương hoả tổ tiên ở đây, bà đi sao đặng! Con cháu còn công việc, ngày nào về thăm được bà vui ngày ấy. Chúng nó yên ổn làm ăn, sống vui vẻ bà cũng thấy ấm lòng. Chứ còn bà già rồi, nhấc chân ra vườn đã là nhọc lắm rồi...tuổi già lá rụng về cội, có nằm xuống cũng phải đắp nắm đất của quê hương cháu ạ! – Mắt bà rưng rưng.
Tôi thấy sống mũi cay cay...
_Bà ơi! – Nàng ngồi sát lại quàng lấy tay bà. Cầm lấy tay bà áp lên má.
_Cháu sẽ về thăm bà nhé...tết này! Cháu sẽ không thất hứa nữa đâu! - Nàng rơm rớm nước mắt nghẹn ngào nói.
_Cha bố cô! Con gái mau nước mắt quá là khổ lắm đấy, cả cháu trai nữa. Bà cũng chỉ cần hai đứa sống vui vẻ hạnh phúc. Thi thoảng vào thăm bà...là bà cũng vui lắm rồi! – Vẫn nụ cười móm mém phúc hậu, đôi mắt bà hấp háy niềm vui.
_Vâng ạ! – Tôi len lén nhìn sang nàng, thấy nàng cũng khẽ liếc nhìn tôi.
Ánh lửa cháy nỏ kêu tanh tách! Căn bếp bỗng trở nên ấm cúng lạ thường...như không hề biết đến cái gió rét của mùa đông đang vần vũ ngoài kia...
****
_Bà vào nhà đi kẻo lạnh! – Nàng nắm chặt tay bà lưu luyến không muốn rời.
_Không phải tiễn tụi cháu đâu, trời đang rét mà bà! – Tôi vừa dắt xe vừa nói.
_Hai cháu cứ đi đi! Rồi bà vào!
_Không! Bà phải vào rồi tụi cháu mới đi, để cháu dìu bà vào! – Nàng lắc đầu nguây nguẩy rồi đỡ bà đi vào trong nhà.
_Cha bố cô! – Bà khẽ mắng yêu, rồi miễn cưỡng đi vào trong.
Dìu bà vào trong nhà xong nàng bước ra, đôi mắt đỏ hoe...
_Về thôi anh! – Giọng nàng trầm buồn.
_Uhm.
Bỗng trong nhà khẽ vang lên tiếng hát, bà đang ngân nga hát một bài dân ca bằng tiếng bản địa, tôi không hiểu rõ nghĩa...tiếng hát ê a như từ một hoài niệm sâu thẳm nào đó vọng về...
Tôi và cả nàng cùng bần thần nhìn lại cảnh vật lần cuối...
_Đi nhé em!
_Uhm...
Tôi đạp máy nổ, rồi phóng đi...gió thổi bạt vào người lạnh buốt, những tiếng hát của bà vẫn văng vẳng bên tai lẫn với tiếng gió...khiến cho lòng chúng tôi ấm lại...
****
Cảnh vật con đường năm xưa...vẫn vậy! Có khác chăng là sự đối lập giữa mùa hè ấm áp và mùa đông rét mướt. Chúng tôi đi giữa cánh đồng, sương giăng mù mịt. Cũng như lúc đi, chẳng ai nói với ai câu nào...dường như mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ riêng...
_Em có lạnh không? – Tôi mở lời trước.
_Không...! – Nàng đáp nhưng giọng đã run run.
_Nói dối...
_Gì cơ?
_Em nghĩ là anh tin những lời em nói sao! Rõ ràng là em đang rất lạnh!
_Không..! Thật mà! – Nàng phản ứng bằng một giọng yếu ớt.
_Em là đồ nói dối...- Tôi vẫn không chịu buông tha.
_Anh...thôi đi! Em không muốn nghe nữa! – Nàng gắt lên.
...
Nắng ươm vàng lúa toả hương bay
Rộn ràng gió thổi lòng ngất ngây
Tim anh ngập tràn trong hạnh phúc
Em ơi...hãy nhớ khúc xuân này.
Tôi bỗng ngân vang bài thơ năm xưa, bài thơ chất chứa biết bao hương vị ngọt ngào của mối tình đầu...
_Trả lời anh đi! – Tôi chua chát nói.
Bỗng có tiếng nàng khóc nức nở vang lên phía sau. Tôi nhả ga phanh kít xe lại, dựng chân trống xuống, nhảy xuống xe, không giám quay lại nhìn nàng, tôi chạy thẳng xuống cánh đồng khô cằn nứt nẻ chỉ còn trơ những gốc rạ...
_AAAAAAAAAAAAAAA!! – Tôi hướng về phía màn sương, về phía mênh mông, mịt mùng. Hét lên... hét thật to...hét cho những ức chế đang dồn nén trong lòng, cho những đau đớn đang cào xé con tim...và cho những cay đắng, xót xa đang lấp đầy tâm trí được giải toả...được bung ra...
_Anh thôi đi có được không? – Nàng tức tưởi gào lên.
_Tại nơi đây!? Tại chính nơi đây, em đã nói những gì, đã nói những gì? – Tôi quay lại nhìn nàng.
Nàng sững người, nhìn tôi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má
_Mai Ngọc...? – Tôi mỉm cười, mắt cũng nhòa đi.
_Hãy nhìn lên bầu trời đi...đã là cuối chiều... Có ánh hoàng hôn nào không em?
_...
_Không có đúng không?
_...
_Hoàng hôn chỉ xuất hiện vào buổi chiều, chỉ đẹp vào mùa hè! Nhưng với anh...hoàng hôn của anh...tình yêu của em...luôn rực cháy trong tim anh, toả sáng mọi lúc mọi nơi...không bao giờ tắt, mãi mãi không bao giờ tắt! – Tôi thổn thức nghẹn ngào.
_Anh..nói...dối!
_Cái gì? – Tôi sững sờ.
_Anh cũng là đồ nói dối – Nàng đau đớn nhìn tôi.
_Anh không hiểu!?
_Suốt một năm trời, 365 lá thư không có hồi âm! Anh giải thích đi...tại sao chứ
_Thư Hồi âm...? Gì chứ? – Tôi loạng choạng, nghe như có tiếng sét đánh ngang tai.
_Ào! Ào! Ào! – Trời bỗng đổ mưa phùn.
Hai chúng tôi đứng dưới trời mưa nhìn nhau, từng giọt nước mưa lạnh buốt bết trên tóc thấm vào da thịt, nhưng không thể át đi những nỗi niềm đang sục sôi trong lòng.
_Thư? Em nói lại anh nghe, em nói lại anh nghe! – Tôi bước tới.
_Anh còn có thể nói được gì nữa sao? – Nàng lùi lại, khẽ lắc đầu, mỉm cười cay đắng. Rồi vụt chạy đi trong màn mưa.
Tim tôi như nhói lên, tôi giật mình thảng thốt đuổi theo nàng.
_Ngọc..!! – Tôi chộp lấy tay nàng giật lại.
_Anh buông ra! – Nàng cố giằng ra khỏi tay tôi.
_Em thừa biết là anh sẽ không buông..! – Tôi nghiến chặt răng.
_...
_Nhìn thẳng vào mắt anh đi, nhìn thẳng vào mắt anh đi!
Nàng ngước lên nhìn tôi, nước mưa lăn dài trên khuôn mặt, chan hoà cùng nước mắt...
_Đây là câu trả lời rõ ràng nhất! Em hiểu không...là câu trả lời rõ ràng nhất! – Tôi cầm tay nàng áp vào ngực mình.
_Anh... – Nàng khẽ mấp máy môi.
_Kể cả những lúc ốm đau hay những lúc suy sụp tinh thần nhất, em vẫn viết, dù anh không hồi âm, em vẫn viết. Vì chỉ những khi ngồi viết cho anh, nghĩ về anh...em mới có thêm nghị lực và niềm tin để vượt qua tất cả...nhưng 365 ngày, anh ơi! 365 ngày...tại sao sự chờ đợi lại dài đến như vậy – Nàng nức nở.
_Em nghĩ rằng anh có thể ngồi yên khi biết một chút tin tức nào đó của em sao, anh có thể ngồi yên được sao? – Tôi ôm nàng vào lòng thổn thức.
Xiết chặt lấy nhau trong cơn mưa lạnh giá...như ngày nào...gió vẫn gào thét, từng giọt mưa lẫn sương bắn xối xả vảo người...nhưng chúng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa...bởi hoàng hôn đang về...với những tia nắng ấm áp...
(Còn nữa)