Chương 25: Bởi đó là yêu
Gió mùa về rét quá phải không em?
Tiềng lá khô thổn thức bay xào xạc
Như nỗi lòng của kiếp người lang bạt
Lê gót chân xao xác mỗi đêm về
Có chuyện tình vẫn chưa tỉnh cơn mê
Đan xen những hồi ức trong thực tại
Để giấc mơ về một thời vụng dại
Cứ hiện về trong tí tách mưa rơi
Chẳng biết là giọt ký ức chơi vơi
Ẩn trong đó một cuộc đời mê mải
Vẫn đi tìm...bây giờ và mãi mãi
Mặc số phận khắc khoải những đắng cay
Chỉ còn anh và cơn gió heo may
Chẳng còn ánh hoàng hôn...ta hẹn ước
Dĩ vãng buồn..mối tình đầu thuở trước
Còn lại gì...ngoài nỗi nhớ...không em?
Trong cuộc đời tôi vẫn mải miết đi tìm, trong giấc mơ vẫn nghẹn ngào hồi tưởng, và ký ức thì xa xót nhớ thương. Chẳng biết số phận vấn vương, hãy lẽ thường của tình yêu là vậy? Hạnh phúc thì cứ luôn trốn chạy, đưa tay với lại chuốc lấy muộn phiền, lòng đau đáu về một chốn bình yên, nơi mùa đông sẽ không còn hơi lạnh, những tưởng rằng sau cơn mưa trời sẽ tạnh, nhưng vẫn còn nỗi quạnh vắng đìu hiu...
*****
_Cứ thế này, mình sẽ ốm mất thôi! - Tiếng nàng khẽ suýt xoa. Vòng tay đang ôm tôi run lẩy bẩy:_Đi xe dưới thời tiết thế này, quần áo hai đứa lại đang ẩm nữa, anh không lạnh sao?
_Anh thì không sao, chỉ lo em thôi, giờ chắc không quen với mùa đông nữa rồi! - Vừa nói hết câu thì tôi cũng rùng mình vì một cơn gió tạt qua.
_Anh đang run kìa! - Nàng khẽ xiết nhẹ vòng tay.
_Có nhiều lý do để run, chưa chắc đã...vì..lạnh! - Tôi ngoảnh lại cười nói, nhưng hai hàm răng lập cập.
_Không lạnh mà chỉ rét thôi phải ko? - Nàng buông lời giễu cợt. Trong lúc này phải cố gợi chuyện mà nói cho tạm thời quên đi cái lạnh đang ngấm vào da thịt vậy thôi.
_Giờ...mình đi đâu đây anh?
_Chắc về thị xã đã em, rồi về Hà Nội... - Tôi khẽ thở dài, có lẽ đã đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi.
_Mọi người đang lo cho em lắm đấy - Tôi buột miệng nói thêm.
_Em cũng chẳng biết, tùy anh thôi, giờ em chẳng muốn quan tâm hay nghĩ gì thêm nữa cả!!!
Giọng nàng nghe có vẻ mông lung lắm, chắc nàng cũng như tôi, cũng đang muốn trốn chạy khỏi thực tế, còn nhiều vấn đề, và một mớ bòng bong đang đợi chúng tôi ở Hà Nội, tôi chẳng biết mình phải nghĩ gì nữa, đang ở bên nàng và tôi chẳng muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra, tự nhủ với lòng mình vậy, nhưng đầu thì vẫn nặng trĩu những ưu tư...
Giờ này chắc thằng Hòa đang sốt xình xịch vì tôi vác “em yêu” của nó đi mất tăm mất tích, điện thoại thì tự nhiên tắt nguồn, chắc do dính nước mưa thì phải, có lẽ cả phòng đang nhảy dựng lên vì lo lắng cho tôi, hoặc ngồi đoán già đoán non các kiểu theo trí tưởng tượng phong phú của tụi nó. Ôi thì đến tầm này cũng phải thây kệ tất cả mọi việc thôi. Nàng còn chả nghĩ gì thì sao tôi phải nghĩ..
Tự huyễn hoặc mình tí cho đỡ đau đầu tôi vê ga mạnh thêm, chiếc xe lao đi vun vút trong tiết trời lạnh giá, con đường mùa đông ảm đạm cứ dần trôi lại phía sau...
****
_Hòa à, tớ đây!
_Mày làm cái đếch gì mà tao điện suốt từ hôm qua đến hôm nay mới nghe máy, lại còn tắt nguồn nữa, thằng ch.ết dẫm.- Giọng nó gắt lên qua điện thoại.
_Máy tao dính mưa, bị sập nguồn, giờ mới sửa được, chả điện luôn cho mày đây còn gì?
_Thế giờ mày đang ở đâu, bảo tối qua về tao đi có việc thì éo về, hại tao lại phải đi xe ôm.
_Đang ở nơi xa lắm...
_Này, có đi tự tử thì cũng phải mang xe về cho tao nhé!- Nó khẩn khoản.
_Tao cắm rồi! - Tôi đáp gọn lỏn.
_Cậu điên à, không phải chuyện đùa đâu!
_Làm gì mà căng thẳng thế, từ giờ đến tối tớ về đến nhà là được!
_Còn xe
_Thằng tó này, thấy bạn như thế người thì không hỏi, cứ hỏi xe, thái độ vậy là sao?
_Ờ...thì sáng hôm qua tớ thấy bạn cũng ổn rồi mà.
_Ổn cái con khỉ! Thôi không nói chuyện nữa, tốn tiền, thế nhé! - Nói xong tôi cúp máy.
_Ai vậy anh - Nàng khẽ hỏi.
_À! Nó là bạn cùng phòng với anh, sáng hôm qua lấy xe nó đi, cu cậu chắc đang lo sốt vó.- Tôi phì cười. Rồi dìu nàng bước ra khỏi cửa hàng điện thoại, lên xe đi tiếp.
****
_Ui da đau!! - Nàng suýt xoa.
_Coi nào, không cẩn thận nhiễm trùng bây giờ!! -Tôi khẽ lườm nàng rồi tiếp tục dốc lọ Oxy-già vào bông chấm chấm lên vết thương của nàng.
_Nhưng...nhẹ thôi anh! -Nàng nhăn nhó.
_Ô hay! Cứ ngồi yên đi! - Tôi nạt lớn.
Nàng tỏ vẻ phụng phịu và không phục, tôi mỉm cười rùi lại cẩn thận chăm chút, lâu lắm rồi mới được thể hiện sự quan tâm với một người con gái, và còn gì tuyệt hơn khi đó là người mà mình đã mong đợi bấy lâu nay. Quán ăn buổi trưa tấp nập, sau khi mua ít đồ y tế tôi tạt vào đây ăn trưa và tiện thể xem lại vết thương của nàng luôn.
_Hình như quần áo khô rồi thì phải - Nàng chống cằm tủm tỉm cười.
_Ừ thì trời hanh mà, lại đi đường gió lộng như thế lại không khô mới lạ! - Tôi lúi húi kéo ống quần nàng xuống sau khi băng lại xong rồi cẩn thận đi lại bốt cho nàng.
_Nhìn em tệ lắm hả? - Nàng bối rối vuốt lại mái tóc đã hơi xơ đi vì mưa, gió và bụi đường.
_Tệ bình thường...?! - Tôi mỉm cười. Dù có như nào thì nàng vẫn luôn diễm lệ trong mắt tôi, mặc định rồi mà.
_Giờ mới để ý anh có râu này! - Nàng bỗng cúi xuống nâng cái cằm lởm chởm của tôi lên, cũng đã mấy ngày không cạo rồi.
_Kinh không? - Tôi cầm tay nàng cọ cọ vào.
_Eo, dặm thế! - Nàng rụt tay lại
_Nhưng em thích hình ảnh trưởng thành này của anh hơn, nhìn ra dáng đàn ông, hì!
_À sao hôm qua không xin bà cái bộ cô Tấm ngày xưa em mặc mà làm kỷ niệm nhỉ? - Tôi nháy mắt trêu, lảng sang chuyện khác.
_Ừ nhỉ, em quên, nhớ ra thì đã tiện thể xin luôn cho anh cái quần bộ đội ấy nữa rùi! -Nàng cũng lè lưỡi tinh nghịch.
_Thôi để lần sau nhé..- Tôi trìu mến nhìn nàng.
_Lần sau.. Biết khi nào? - Nàng bối rối lẩn tránh ánh nhìn của tôi.
Lòng trùng xuống một cảm giác nặng nề khó tả, vậy đấy. Một dấu hỏi mơ hồ vẫn đang tồn tại giữa hai chúng tôi, khó cắt nghĩa được lắm. Nhưng mà với cái hiện tại này thì tôi cũng mặc kệ quá khứ, mặc kệ tương lai bất kể thế nào. Nếu đây là giấc mơ thì tôi mong đừng bao giờ tỉnh giấc, tôi sợ cảm giác lại phải đi tìm, phải nhung nhớ...lắm rồi.
_Thôi mình đi! - Tôi bước ra xe, có lẽ tôi cũng sợ phải trả lời cái câu hỏi:"Biết khi nào" ấy lắm, tốt nhất là chỉ biết lúc này thôi. Nàng cũng im lặng bước theo, có lẽ nàng cũng đang loay hoay nghĩ câu trả lời cho riêng mình chăng?
Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình...chẳng biết với nàng thì sao, nhưng tôi vẫn đang loay hoay kiếm tìm...trong cả những kỷ niệm, những giấc mơ, liệu có một nơi nào đó có thể đem chúng tôi trở lại với nhau không...
_Còn khoảng chục cây nữa là tới thị xã rồi!- Tôi nhẩm tính.
_Ồ bạn bè cũ không biết hôm nay có đứa nào về không nhỉ? Em nhớ mọi người quá...cả thầy cô nữa, không biết thầy Như mình đã về hưu chưa nhỉ? -Nàng bồi hồi.
_Anh cũng không biết, chúng nó đứa đi học, đứa nhập ngũ, đứa đi công nhân, hôm nay ngày thường chắc cũng khó gặp đứa nào, chỉ vào thứ 7 chủ nhật thì may ra...
_Sơn dạo này thế nào anh?
_Nó đi Cộng hòa Séc rùi, năm kia trước khi nó đi bọn anh cũng tạt về thăm trường đợt hè. Hàn huyên đủ thứ chuyện.
_Cậu ấy lúc nào chả nhiều chuyện nhất lớp! - Nàng phì cười.
_Ấy vậy mà lần này nó cũng nghiêm túc lắm, nhớn rồi mà! - Tôi cũng cười theo.
_Không biết nó có nhớ gì đến Sếp của nó ko nhỉ? -Nàng khẽ đưa tay véo má tôi, chẳng biết nói nó hay ám chỉ tôi nữa.
_Có chứ thưa Sếp! Nó còn bảo anh đi tìm Sếp dù xa tận chân trời cũng không được để Sếp chạy thoát - Tôi cao hứng nói.
_Điêu quá! - Đang véo nhẹ bỗng nàng siết mạnh hơn
_Ái đau..Thật mà, ko tin bao giờ gặp nó hỏi biết liền! - Tôi suýt xoa. Rùi về số thốc ga vọt lên.
_Đi cẩn thận...ngã em! -Nàng hốt hoảng ôm chặt lấy tôi.
_Cứ ôm chắc lấy anh thì suốt cuộc đời này em khỏi sợ gì luôn - Tôi ngoảnh lại nháy mắt.
Nàng im lặng không nói gì, xe đã ra đến quốc lộ rồi. Vậy đấy, cứ mỗi lần nói chuyện thân mật một chút thì lại rơi vào bế tắc. Cảm giác nàng bối rối cứ như sau cái lần đi học muộn phải leo tường vào vậy? Chẳng biết làm sao để tháo gỡ những khúc mắc này nữa.
Muốn xoa dịu những ưu phiền thì phải biết rõ dự khởi nguồn của nó...mà sự khởi nguồn cho những nỗi đau của chúng tôi nó bắt đầu từ đâu nhỉ?
****
Nếu những giọt nước mắt là một cách biểu hiện vụng về cho một niềm hạnh phúc vô bờ, thì nụ cười cũng có thể che dấu hoàn hảo những tận cùng của nỗi đau. Giá như mình đừng lụy quá, cứ suy nghĩ đơn giản cho dễ sống thì hay biết mấy, nhìn lại hơn hai năm dài đằng đẵng, sao cứ phải ngóng trông để rồi chuốc lấy muộn phiền..
Cuộc sống vốn đã chẳng trọn vẹn mới mình ngay từ lúc sinh ra, nhưng mình vẫn vui vẻ sống được, cuộc sống cứ trôi qua phẳng lặng, rồi bắt gặp những gợn sóng đầu tiên...Em bắt đầu bước vào cuộc đời tôi, cùng vụng về nếm trải thứ tình yêu bồng bột của tuổi thơ ngây, ngu ngơ đắp xây những hoài bão, mộng tưởng những hy vọng hão huyền. Tình yêu non trẻ đáng ra chỉ như vậy mà thôi, nhưng một phút nông nổi đã suýt biến tất cả thành cơn ác mộng, rồi chúng tôi có thể vượt qua và hiểu nhau hơn, đồng cảm với nhau trong những sóng gió đầu đời, bếp lửa và nhà tranh minh chứng cho lời thề ước, và những giọt nước mắt lại đến phía sau, bởi những rào cản gia đình nên đã không đến được với nhau, người đi kẻ ở chỉ còn nỗi đau ở lại...tôi chẳng hối hận vì nghiệm ra một điều là mãi mãi...chân lý của cuộc đời sẽ chỉ có mình em.
Vậy nên cái từ giá như chỉ có thể vô tình xuất hiện trong những suy nghĩ rối bời, chứ nó chẳng thể đại diện cho cõi lòng tôi.
Phải chăng ấy là tình yêu? Nó rắc rối khi ngay cả chính người trong cuộc cũng không thể hiểu nổi những tâm trạng của mình, nếu chỉ đơn giản theo một công thức: Tình yêu = Cảm xúc về Tâm hồn tạo ra Tình bạn + Cảm xúc về Tri thức tạo ra lòng Kính trọng + Cảm xúc về Thể xác tạo ra lòng Ham muốn, thì lại đơn giản quá, nhưng thực tế nó chẳng theo một lo-gic nào cả...
Mong chờ bao năm rồi nàng bất ngờ xuất hiện, khác xa với những tưởng tượng của tôi về một buổi gặp gỡ vỡ òa trong sự khắc khoải nhớ thương, nàng lạnh lùng và vô cảm, xuất hiện bên cạnh một người tự xưng là bạn trai, tôi những tưởng có thể sống lại rồi ch.ết đi luôn được...
Và cũng chẳng hiểu sao chúng tôi lại cùng tìm về một nơi in dấu bao kỷ niệm, tôi thì đang trong tâm trạng tuyệt vọng, về đây để bấu víu lại những mảnh hồi ức, những hy vọng đang dần vỡ vụn...còn nàng thì sao?
Chúng tôi như vô thức quay lại mái nhà tranh năm xưa, quay lại những con đường ngày nào, chúng tôi bên nhau, trong cả những ảo tưởng về dĩ vãng và cả những giấc mơ. Những lời nói thân thiết, cử chỉ quan tâm nhau bỗng dưng ùa về. Nhưng vẫn đang ở một giới hạn nào đó...
Đôi lúc chúng tôi cảm tưởng như ngày xưa đang trở lại, nhưng đôi lúc lại thấy có một khoảng cách vô hình đang hiện hữu.
Phải chăng những khúc mắc, nhưng câu hỏi chưa có lời giải đáp, và môi trường mới, những con người mới mà nàng phải đối mặt đang dần hình thành nên bức tường ngăn cách, cản trở chúng tôi trở lại để viết tiếp câu truyện cổ tích năm nao...?
Chẳng có thể cắt nghĩa được điều gì, khi cánh cửa chỉ cho phép chúng tôi được nắm tay, chữ "Tình" trong kiếp nhân sinh, đó là thiên đường hay địa ngục..
Bỗng chợt nhớ đến một bài thơ trong một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp mà tôi đã từng đọc, tự nhiên phần nào đó vận vào chính định mệnh của hai chúng tôi:
Hỏi người dưới thế tình là chi?
Hẹn nhau sinh tử cùng đi
Ai ngờ Nam- Bắc phân ly não nùng
Gió rét lạnh... cõi lòng chùng buớc
Hạnh phúc đâu mà chuốc biệt ly?
Tựa trung là kẻ tình si!
Nam nhi tuyệt vọng, nữ nhi tuyệt tình!
Chàng có nói: Lộ trình muôn dặm!
Em hãy chờ, áo gấm hoàn hương!
Nhưng mà, núi tuyết trời sương!
Tấm thân cô quạnh biết đường nào đi...?
Tình yêu có thể nhìn về nhiều góc độ, trạng thái khác nhau, nhưng đối với riêng tôi nó như là một cách tạo hóa ám ảnh lên vạn vật không chỉ con người, để rồi hạnh phúc hay đau khổ đôi khi lại phải để cho số phận chọn thay, mọi thứ cũng chỉ gói gọn trong một chữ duyên mà thôi.
Và con người thì muôn đời vẫn thế, thèm yêu nhưng sợ ly biệt, qua bao ly biệt rồi lại chỉ muốn thêm một lần nữa được yêu...
*****
_Chỗ này thay đổi nhiều quá!!! - Nàng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh Ga.
_Cảnh vật thay đổi, nhưng hồi ức thì không? - Tôi đút tay túi quần ngoảnh nhìn làn đường ray xa hun hút. Bỗng thấy một nhân ảnh chạy vụt qua mắt mình, chạy theo làn đường ray...thất thểu...mệt nhoài, rồi gục ngã...
_Hồi ức Em ko hiểu? Sao anh lại đưa em tới đây? - Câu hỏi của nàng xóa tan những hình ảnh dĩ vãng năm xưa đang hiện về trong tâm trí tôi.
Nhà ga ở thị xã thì lúc nào cũng chỉ lác đác một vài khách, chứ không tấp nập như Hà Nội. Nơi đây đối với nhiều người thì nó cũng chỉ là một địa điểm trung chuyển lên xuống tàu thôi, nhưng đối với tôi thì nó in dấu một kỷ niệm buồn mãi mãi chẳng thể nào phai nhòa được, thực sự đúng là tôi chẳng có định hướng gì cụ thể khi tới đây cả, trên đường về Hà Nội đi qua tự nhiên tôi muốn rẽ vào, có lẽ tôi đang muốn định nghĩa lại những xúc cảm của mình, bởi tôi biết cả tôi và nàng đều vẫn đang bị ngộp trong một mớ tâm trạng lẫn lộn không thể hiểu và nắm bắt được.
Chúng tôi đang được ở bên nhau sau hơn hai năm xa cách và tạm bằng lòng với điều đó, còn mọi câu hỏi vướng mắc trong từng ấy năm cũng chẳng buồn suy xét nữa. Có thể tìm lại được những phút giây thoải mái, một chút cảm xúc như ngày xưa, sau cú sốc khi gặp lại nàng và trải qua những lúc tuyệt vọng thì tôi còn mong gì hơn nữa...tôi chỉ muốn ngày hôm nay nó cứ kéo dài mãi...dài mãi...
_Anh đang nghĩ gì vậy? Sao không trả lời em - Tôi giật mình ngoảnh lại, thấy nàng khẽ nhíu mày. Tôi mỉm cười nói:
_Em còn nhớ bức thư em viết cho anh ko? Trước khi em vào Nam ý!
_Sao không nhớ...?
_Tại sao lại đột ngột như vậy? - Toi quay sang nàng.
_Em cũng ngỡ ngàng đâu có khác gì anh, từ lúc em biết mình sắp phải xa anh tới lúc đi cũng chỉ gói gọn trong 3 ngày ngắn ngủi, em mong được gặp lại anh chí ít là một lần thôi cũng được, nhưng ba ngày không thấy anh tới lớp, em nghĩ là anh muốn tránh mặt em...- Giọng nàng hơi nghẹn.
_Tránh mặt.... - Nụ cười của tôi bỗng chuyển sang tê tái.
_Em muốn được gặp anh trước khi đi, muốn được nhìn thấy anh, không cần nói gì cũng được, chỉ cần nhìn thấy anh thôi...mấy buổi học cuối em luôn nhìn về chỗ anh ngồi, luôn ngóng ra cửa lớp để hy vọng nhìn thấy anh tới...nhưng...- Nàng nức nở, nươc mắt lưng tròng.
_Có nhiều chuyện khó thể nói hết được...- Tôi trìu mến đưa tay quyệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng. Rồi nhẹ nắm lấy tay nàng đi về phía đường ray.
_Giá như em biết anh cũng nhớ em và muốn gặp em đến nhường nào? Ba ngày ấy đối với anh cũng là những ngày ác mộng kinh khủng! Tiếc là số phận trêu ngươi, tất cả những gì anh có thể làm được là chạy theo làn đường ray này và tuyệt vọng nhìn đoàn tàu dần mang em đi...-Tôi nói, đưa mắt nhìn, hình ảnh hai thằng thất thểu trong buổi chiều ảm đạm hôm ấy bỗng nhiên lại hiện về rồi nhòa đi theo những xúc cảm xót xa.
_Hôm ấy anh cũng chạy ra đây...anh đuổi theo em ư...?- Nàng thảng thốt.
_Thằng Sơn nó tới sớm hơn thì anh đã có thể gặp em rồi...giá như...-Tôi đang định nói tiếp thì nàng đưa tay chặn miệng tôi, rồi nàng ôm chầm lấy tôi... Chẳng thể kìm được nữa, tôi cũng ôm lấy nàng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
_"Hoàng tử mít ướt, đừng khóc nữa.." - Chẳng biết nàng đang nói, hay là lời thì thào từ trong sâu thẳm tiềm thức của tôi vọng về, tôi chẳng thể phân biệt nổi nữa, đó là câu đầu tiên trong bức thư nàng viết cho tôi, bức thư ngày nào với những dòng chữ nhòe mực, nàng bảo tôi đừng khóc nhưng chính nàng cũng chẳng thể ngăn nổi những dòng lệ ấy...
Dịu dàng ôm lấy thân hình đang thổn thức của nàng, nhìn xa xa phía đường ray kia bỗng thấy chính hình ảnh mình ngày trước đứng đó và ngoảnh lại nhìn mình mỉm cười, rồi tôi hướng mắt về phía chân trời, nơi ấy đang có nhưng tia nắng le lói hiếm hoi của mùa đông chiếu rọi...
(Còn tiếp)