Chương 32: Chênh vênh
_Huýt...huýt...!!!
Cuối cùng trọng tài cũng đã nổi hổi còi kết thúc trận chung kết Euro 2004 giữa Hy Lạp và Bồ Đào Nha. Hy Lạp đã trở thành tân vương của Châu Âu bằng bàn thắng duy nhất đến từ cú đánh đầu cận thành của Charisteas.
_Ôi giời!!! -Tôi giờ tay ôm đầu không tin vào mắt mình.
_Mẹ kiếp!! áp đảo cả trận đấu, bao nhiêu cơ hội mà chả ghi được bàn nào, trong khi nó được hưởng mỗi quả phạt góc thì lại dzô -Hòa cũng bực tức lầm bầm.
Quả thật kết quả không phản ánh đúng thực tế thế trận, suốt cả trận đấu, Bồ Đào Nha áp đảo hoàn toàn. Hy Lạp chỉ duy nhất một lần được hưởng phạt góc nhưng chính từ pha đá phạt góc ấy của đội quân "Pirate Ship", mọi chuyện đã được định đoạt. Phút 57, Basinas đưa bóng bổng vào khu cấm địa, Charisteas nhanh như cắt, bật cao hơn hẳn tiền vệ phòng ngự Costinha và đánh đầu cận thành chính xác mở tỉ số. Trong khi bên phía Bồ Đào Nha, những Simao, Rui Costa, Ronaldo hay Figo sẽ còn day dứt mãi không nguôi khi không thể tận dụng những cơ hội có được. Đặc biệt là pha xử lý thiếu tinh tế của C.Ronaldo ở phút 74 khi anh một mình băng xuống đối mặt với Nikopolidis nhưng lại đưa bóng đi vọt xà từ cự ly chỉ khoảng 8m.
Vì cả mấy thằng đều khoái Bồ Đào Nha, nên thực sự rất chán nản với kết quả cuối cùng này. Trên màn hình là Cristiano Ronaldo ngôi sao mới nổi của bóng đá Bồ Đào Nha đang nhỏ những giọt nước mắt buồn thảm.
_Tắt mẹ tivi đi -Hòa với lấy điều khiển tắt phụt. Rồi cầm chai bia rót vào mấy cốc.
_Này cái thằng Ronaldo đấy trận này đá chán nhỉ, cơ hội ngon ăn thế mà không ghi được bàn - Lâm vừa xé mực bỏ vào mồm nhai nhóc nhách vừa nói.
_Em thấy thằng đấy còn lâu mới vươn tới được đẳng cấp của Ronaldo Brazil -Thằng cu em Thái cũng ngồi hóng vào.
_Ờ, thì hàng nhái lúc nào chả kém chất lượng! Thôi nào uống nốt đi rồi đi ngủ! -Tôi nâng cốc lên. Cả bọn cụng phát rồi uống, chả thằng nào thèm "Dzô" đầy hào hứng như trước trận đấu nữa...
Men bia cũng đã ngà ngà, có 4 anh em mà cũng làm già nửa két, tôi với Hòa khật khưỡng lên phòng nằm, để mặc cho em Thái dọn dẹp.
_Này, đá kiểu phòng thủ rồi rình đớp trộm ý chán nhỉ?-Hòa có vẻ vẫn chưa hết ấm ức.
_Thì nó cũng là chiến thuật của người ta, thắng làm vua, thế thôi.-Tôi thở dài.
_Mà lâu lâu cậu có gặp anh Kiên với thằng Thanh không?-Chán chủ đề bóng nó chuyển sang chuyện khác.
_Anh Kiên thì tao vừa ngồi trà đá cách đây mấy hôm, còn Thanh thì gặp suốt, tao cũng là hội viên trong Hội Quán Chứng Khoán của nó mà!
_Thế mà không rủ mấy ông ý đến đây xem cho vui.
_Hôm trước tao cũng bảo, nhưng anh ấy bận. Còn thằng Thanh mày có thấy nó để tâm đến bóng đá bao giờ chưa?
_Ừ, thôi hôm nào có dịp về xóm rồi làm bữa nhậu rủ tất cả anh em.
_Ờ! Thôi ngủ đi.
_Ok.
Đã chếnh choáng sẵn nên hai thằng nhắm mắt cái là đã gáy khò khò rồi...
_*&%$#*& -Đang mơ màng bỗng điện thoại lại réo. Theo phản xạ tôi bật ngay dậy, chắc lại a Hùng với hội múa về rồi đây. Tôi uể oải đứng dậy, tranh thủ vào nhà vệ sinh tè cái, lúc nãy uống đầy một bụng bia nhưng buồn ngủ quá quên chưa xả bớt, mà lần nào cũng về muộn thế này, cho ông anh đợi chút vậy. Xong xuôi tôi bước ra với tay bật điện cầu thang rồi đi xuống.
_Ơ! Anh Hùng với Thúy và Yến đâu? -Nhìn thấy mỗi Mai đang đứng ngoài cửa. Hỏi vậy chứ tôi cũng chả ngạc nhiên lắm vì cũng đoán kiểu gì cũng lại đang nhậu rồi lên Bar, hoặc đi hát hò thôi, cái ngạc nhiên ở đây là thấy Mai hôm nay không tham gia.
_Hôm nay sinh nhật chị Thu, tớ thấy mệt mệt nên về sớm -Mai vừa nói vừa lúi húi cởi đôi xăng đan cao gót.
_Thế à? Thế lát có về nữa không?-Tôi vừa đóng cửa vừa hỏi.
_Tớ không biêt, chắc không đâu.
_Ừ!
_Tớ có làm phiền giấc ngủ của Hiếu không?
_Thì hôm nào chả vậy, quen rồi -Tôi đưa tay lên miêng ngáp.
_Hihi, mà chỉ có mỗi Hiếu là gọi được còn mấy người kia ngủ lúc nào cũng say. -Mai nhìn tôi cười tỏ vẻ biết ơn.
_Thôi đi lên đi, tớ tắt điện tầng 1 đây!
_Ok - Mai cầm túi rồi bước lên cầu thang, tôi tắt xong cũng bước theo sau.
_Cảm ơn Hiếu hôm trước đã sửa máy cho tớ nha!
_Không có gì đâu, bạn lại khách...
Đang ngẩng lên trả lời bỗng tôi im bặt cứng họng luôn, bởi đập luôn vào mắt là cặp đùi lấp ló sau chiếc váy đầm xẻ cách điệu cứ thập thò ẩn hiện sau mỗi bước chân uyển chuyển của Mai lên cầu thang, qua ánh điện lờ mờ nhìn thật sự...chà...rất khiêu khích...tôi đứng ngẩn tò te nhìn dần lên, nhìn đến vòng ba tròn trịa của bạn ấy qua chiếc váy bó sát thì tôi nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn nữa, nghiến chặt răng, bóp mạnh vào tay vịn cầu thang.
_Hiếu còn đứng đấy làm gì, không đi lên đi? -Thấy tôi đứng như tượng Mai quay lại hỏi.
_À không!! -Tôi bối rối mở mắt ra.
_Tớ xuống lấy bình nước đã, Mai lên nghỉ đi, muộn rồi. -Tôi nói một cách miễn cưỡng, rồi lầm lũi quay trở xuống, bât điện tầng 1, bước lại chỗ bình nước rót một cốc tu ừng ực. Rồi đi loanh loanh đập đập tay vào trán. Bỗng thấy một bao thuốc với cái bật lửa để cạnh cái bếp ga du lịch, tôi liên cầm lấy.
Thấy trong phim, lúc căng thẳng người ta hay xài cái này, nghĩ vậy tôi liền cầm lấy rồi mở cửa, bước ra ngồi bệt xuống thềm, rút châm một điếu.
_"Có thấy gì đâu nhỉ?" -Tôi lẩm nhẩm, thực ra tôi có biết rít đâu, khói chỉ vào mồm ngậm cái rồi thả ra luôn, vì thấy cứ lờm lợm. Thế này mà bọn thằng Lâm với anh Hùng với mấy thằng nhảy Hip-Hop suốt ngày hút được mới tài chứ, có cái quái gì đâu. Nàng mà biết mình tập tọe vớ vẩn thế này chắc la mình ch.ết, nhưng hút điếu chắc cũng chả ảnh hưởng...tôi cười cười, rồi lim dim mắt rít tiếp, thể hiện phong thái như mấy anh chàng lãng tử Hồng Kông.
_Ơ! Hiếu cũng biết hút thuốc à -Giọng Mai bất ngờ vang lên phía sau khiến tôi giật thót người, hơi thuốc vọt luôn vào mũi và họng, tôi vật ra ho sặc sụa, mắt cay xè.
_Á à! Thì ra tập tành...-Mai phì cười, ngồi xuống vỗ vỗ vào lưng tôi.
_Trời, khuya rồi sao không đi ngủ đi? -Vừa dứt cơn sặc tôi quay lại tròn mắt nhìn, rồi lại mắt mũi trợn ngược thảng thốt quay đi ngay lập tức, lòng thầm than khổ..."Mẹ ơi, lần này là...váy ngủ cơ đấy...!!!"
_Tớ xuống lấy lọ muối ớt.
_Tớ ngồi hóng mát chút -Tôi búng nửa điếu đang hút dở đi, rồi ngồi thừ ra, chẳng biết nói gì nữa.
_Lên phòng tớ ăn xoài đi! Mở cửa sổ ra gió lồng lộng luôn.
_Không, không, mấy món con gái tớ không khoái lắm. Cảm ơn Mai -Tôi xua tay.
_Ờ! Vậy tớ lên trước đây, ngủ ngon nhé. -Mai chào tôi rồi cầm lọ muối ớt đi lên.
Tôi khẽ thở dài, ngồi nghĩ ngợi bâng quơ thêm lúc nữa rồi cũng đứng dậy đóng cửa.
Bước lên phòng thấy Hòa vẫn ngủ say như ch.ết, tôi cởi áo ra đi vào nhà tắm bật điện, chống tay lên bồn rửa mặt nhìn vào gương. Thấy khuôn mặt phờ phạc mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại có gì đó khang khác. Thực sự lúc nãy tôi cũng có một cảm xúc gì đó gợi lên trong lòng, trong người lại cảm thấy khó chịu như hồi mới dậy thì vậy. Chẳng lẽ mình lại nghĩ tới điều đó thật sao? Không phải chứ?
_Tệ thật...-Tôi lẩm nhẩm. Rồi với tay lấy vòi hoa sen mở xả nước lên đầu...
****
Thị trường chứng khoán mới du nhập vào nước ta được khoảng 3 năm, được kỳ vọng sẽ là cú hích lớn cho nền kinh tế Việt Nam và là đòn bẩy quan trọng trên con đường hội nhập kinh tế toàn cầu. Thời kỳ còn non trẻ, khái niệm về chứng khoán có lẽ vẫn còn khá lạ lẫm đối với đa số người dân, ngoài vàng, gửi ngân hàng, hay đầu tư vào những dự án kinh doanh, thì họ chưa biết cái "Định chế tài chính cao cấp" này sẽ có lợi gì cho túi tiền của mình. Chỉ có những doanh nhân có đầu óc mang tầm vĩ mô, những người được đi tu nghiệp đào tạo ở nước ngoài, những người được tiếp xúc với những nền kinh tế lớn trên thế giới, hoặc những chuyên gia, người làm trong ngành tài chính...mới có thể hiểu chứng khoán nó là gì, méo mó ra làm sao, và ngoài ra còn có lớp trẻ năng động, ấy là cánh sinh viên tụi tôi cũng đang mày mò.
Tôi đến với cái môn ngoại đạo này hoàn toàn là do thằng Thanh lôi kéo, ban đầu cũng chỉ là nó đưa một số tóm lược nhờ tôi viết bài rồi làm thơ để nó đưa vào diễn đàn, rồi dần dần tôi cũng thấy hay hay.
Thế là cũng mò lên Tràng Tiền học lớp cấp tốc về chứng khoán và thị trường chứng khoán, sau đó tham gia diễn đàn của nó với tư cách là một Admin, rồi cũng lao vào thử sức ở trang web đầu tư ảo VNStock, dù chỉ là tiền ảo thôi, nhưng cũng hồi hộp, cũng ôm đầu khi thấy những chỉ số đi xuống, khi những mã của mình đang đầu tư hiển thị mũi tên đỏ. Rồi vui sướng khi thị trường khởi sắc, số vốn ảo trang web cấp cho lúc đầu có tí ti lợi nhuận.
Ngoài diễn đàn, chúng tôi còn tổ chức Hội quán Chứng Khoán. Là nơi để sinh viên các trường, những bạn trẻ quan tâm và đam mê đến tài chính tụ tập giao lưu, chia sẻ những hiểu biết về nó. Sau đó Thanh mở quán caffe chứng khoán kết hợp với Internet sau khi chúng tôi rời phòng trọ ở Cầu Diễn như tôi đã nói ở trước, thời gian khoảng 1 tháng đầu tôi cũng phải chạy qua hỗ trợ nó liên tục, cùng nó tổ chức những buổi hội thảo nhỏ, rồi tiếp khách, hướng dẫn giải đáp cho những thành viên mới ra nhập.
Biết tôi đang tham gia tìm hiểu sân chơi này, mẹ khoái lắm, đơn giản vì chứng khoán với ngân hàng nó cũng có nhiều cái giống nhau, cũng là những hình thức đầu tư về tài chính, và với kinh nghiệm của người làm ngân hàng lâu năm, thì mẹ cũng tư vấn cho tôi được nhiều vấn đề, về các luật, điều lệ, tính thanh khoản..v..v...mẹ nhận định khoảng vài năm tới sẽ là năm của chứng khoán.
Tôi cũng chưa đủ tầm để nhận định hay tiên đoán gì cả, tính tôi thích là làm, đam mê là theo đuổi, chứ chưa xét việc tương lai, mà nếu có xét thì chứng khoán cũng không đến lượt, bởi mọi xây dựng tâm trí liên tưởng đến tương lai tôi đều dồn hết vào một người...
*****
_Sao! Em mặc bộ này nhìn thế nào? -Nàng lùi lại, rồi xoay người. Chiếc váy màu hồng khẽ bồng lên.
_Đẹp!! Đẹp lắm -Tôi chống cằm nhìn qua webcam tủm tỉm. Rồi gõ trả lời nàng.
_Đẹp thật không đấy?
_Thật mà!
_Ôi giá như mà có anh đi cùng.
_Rồi sẽ có dịp mà cưng.-Nghe nàng nói vậy tôi cũng buốt ruột lắm chứ, nhưng biết làm thế nào được.
_Dạ! Thôi em đi đây, hình như chúng nó đang gọi dưới nhà!
_Đi nhớ về sớm nha! Anh đọc báo mạng thấy tình hình an ninh trong đó cũng phức tạp lắm.
_Vâng! Em biết rùi!
_Ừ! Khi nào về nhắn tin cho anh!
_Vâng, iu iu:x:x:x
Nàng tắt webcam rồi thoát nick. Ôi, lễ hội ở trường tối nay nàng lại khiến cho bao cặp mắt ngẩn ngơ rồi, tôi thầm tự hào.
Mình có một báu vật quý giá đến vậy mà sao lại cứ phải manh nha những tư tưởng ấy nhỉ, bỗng nhiên tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ lại nhưng suy nghĩ của mình mấy hôm trước. Cứ thế này thì thật không ổn chút nào, chắc mai ngày kia thu xếp về nhà, rồi về quê ngoại chơi ít hôm, dù sao cũng đang nghỉ hè mà. Tôi muốn rời xa những bon chen ngột ngạt này quá, với lại nghỉ hè đã gần hai tuần mà vẫn chưa thấy tôi mò về mẹ cũng đang la toáng lên rồi.
_Ê cu! -Thằng Hòa ngồi máy đối diện ngoái cổ lên gọi tôi.
_Gì thế!?
_Làm trận đi, thằng nào thua mai trả tiền ăn sáng -Nó rủ tôi oánh đế chế.
_Đợi bạn một chút, bạn viết nốt bài thảo luận này đã!
_Ui zời! Suốt ngày chứng với chả khoán, nãy giờ tao tưởng mày viết xong rồi? -Nó bĩu môi dè bỉu.
_Đang viết thì Ngọc online...
_Thế à, đâu, có chat webcam không bạn ngắm với. -Nó nhe răng cười.
_Tao lại đạp cho phát bây giờ!
_Mày không trả lời "có" hoặc "không" được à, mà cứ suốt ngày đe bao lực với bạn thế -Nó tiu nghỉu.
_Mày lúc nào cũng phải cho cái dép ngậm vào mồm thì mới bớt nói huyên thuyên -Tôi lườm nó.
Hồi cấp 3 thì có ông Sơn, lên đại học lại dính vào thằng bạn này. Hai ông giống nhau ở cái tính nói nhiều, ngắm gái, nhưng được cái sống nhiệt tình với bạn bè, thế nên trong phòng tôi với Hòa vẫn hay tâm sự chia sẻ với nhau nhất kể từ lúc tôi đến ở với mọi người sau khi rời khỏi nhà chú Phong.
_Thế làm gì thì làm đi -Nhanh bạn đợi.
_Đây, đậy, tí ti nữa thui.
Sau khoảng một lúc thì tôi cũng xong, soạn lại một lần nữa rồi gửi vào mail cho thằng Thanh.
_Chiến được chưa bạn ơi -Tôi gọi Hòa.
_Rồi, rồi, vào đi!! -Nó mừng rối rít.
_Ok.
_Mà thằng nào thua sáng mai trả tiền ăn sáng đấy nhé, nhắc lại không quên.
_Ờ, được thôi, tự nhiên có đứa mời ăn sáng, tội gì. -Nói xong tôi liền thoát nick rồi vào game.
_Random nhé, chưa biết thằng nào mời đâu.
_Ờ để xem!!!
****
_Ô làm gì mà dọn dẹp quần áo thế -Vừa lên phòng thấy tôi đang lúi húi dọn đồ cho vào balo, Lâm ngạc nhiên.
_Tớ về nhà ít hôm bạn ạ!
_Thế à, nghỉ hè ở dưới này ăn chơi nhảy múa, về làm quái gì?
_Thôi! Nghỉ không về bà già lại kêu.
_Sao không lấy lý do ở lại học thêm tiếng Anh như tớ với thằng Hòa ý, vừa có tiền lại đỡ phải vác xác về nhà.
_Nhà chúng mày còn có đông người, nhà tao có mỗi mình mẹ tao, dù thế nào cũng phải tranh thủ về chứ!
_À, ừ nhỉ! Thế về bao giờ xuống bạn?
_Tớ không biết nữa, có thể cũng tranh thủ tạt té về Phú Thọ thăm bà ngoại, ông vừa mất, về động viên bà tí.
_Ừ, nhớ xuống sớm nhé.
_Tớ đã bảo không biết mờ, mà thằng Hòa đi đâu rồi nhỉ?
_Chắc lại qua chỗ cái Hồng.
_Anh Hùng với thằng cu Thái cũng đi từ sáng à?
_Ừ.
_Thế chào mọi người giúp tớ nhé, bye cậu.
_Ok, bye.
Chào nó xong tôi bước xuống nhà, buộc balo vào xe.
_Ơ! Anh Hiếu đi đâu thế -Nhìn thấy tôi đang lúi húi dắt xe ra, cái Thúy trố mắt hỏi, Mai và Yến cũng đi theo sau, hình như họ vừa đi chợ về.
_Anh về quê em ạ! -Tôi gật đầu chào.
_Về nghỉ hè à anh? -Yến cũng sốt sắng hỏi.
_Ừ!
_Anh về lâu không?
_Anh cũng không biết, chắc khoảng vài tuần gì đấy!
_Eo ui lâu ghê, khổ chị Mai em.-Hai đứa nó bấm nhau cười khúc khích.
Tôi đỏ bừng mặt, khẽ liếc Mai. Thấy bạn ý cứ nhìn tôi chẳng biểu lộ cảm xúc, mà cũng chẳng nói gì cả.
_Thôi mình về, mọi người ở lại vui vẻ nhé -Tôi chẳng dám nhìn nữa, cũng chả dám nấn ná nữa, liền đề ga phóng đi.
_Vâng, nhớ mua quà cho tụi em nhá. -Thúy với Yến nói với theo.
_Ok luôn!
Tôi phi ra đến khúc cua đầu ngõ, tranh thủ ngoái lại, thấy hội kia vào nhà hết, Mai vẫn đứng nhìn theo. Quái, sao mọi lần gặp tôi toàn chủ động bắt chuyện mà hôm nay chẳng nói gì, cũng chẳng chào hỏi gì cả...
Con gái đúng là lạ thật đấy...
(Còn nữa)