Chương 5: Mộng Dục Yêu (3)
Kể qua lời một linh hồn lang thang:v
Nội dung chính: B... Biến thái!
***
Tiểu nữ là Dao Dao, là một tàn hồn lang thang nơi biên giới của Yêu Ma nhị tộc, không rõ tại sao mình ch.ết. Cũng không biết nhờ đâu mà mảnh tàn hồn này của tiểu nữ lại mạnh như vậy, thoạt nhìn nguyên vẹn như mọi hồn bình thường khác, có thể hiện hình, không sợ bị yêu ma quỷ quái quấy phá.
Mấy hôm nay trong rừng Hồng Tiêu (rừng chuối đỏ) nghe có hơi thở của một quái thú lạ từ nơi khác tới. Dao Dao lang thang bên bìa rừng mấy ngày muốn xác định vị trí của nó, nhưng tìm mãi không được, đành quay về hang đá.
Hang đá là nơi tiểu nữ tạm cư ngụ, ở đây cũng khá lâu rồi, đất lạ hóa quen, thành nhà lúc nào không hay. Nơi này tương đối tách biệt, nằm tại góc khuất ít ai qua lại, tương đối yên tĩnh.
Hôm ấy đi về lại nghe thấy âm thanh là lạ, còn có hơi thở của con quái thú mấy ngày qua tìm kiếm. Đại khái tiểu nữ cũng biết mình bị chiếm nhà, tính xông vào đòi chỗ, đến lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì ta thực sự là bị dọa sợ...
... Tiểu nữ yếu đuối, không biết làm gì, đành tạm rời đi.
Quanh quẩn bên bìa rừng suốt mấy tuần, một đêm nọ đang ngủ co ro dưới tàu lá xanh, ta ngửi thấy mùi thơm lạ. Ta ngơ ngác tỉnh lại, phát hiện trước mặt mình có hai nam tử tuấn tú, lôi lôi kéo kéo nhau tới bụi bên cạnh...
Cả hai đều là thú linh đã có nhân hình, chỉ khác ở chỗ một yêu một thần. Thần thú bề ngoài nửa mở nửa che, gương mặt quân tử đoan chính ăn vận lại vô cùng yêu nghiệt. Mà yêu thú thì ngược lại, trừ bỏ ăn vận có chút lòe loẹt, tính ra cũng là khá kín đáo, thần thái hút hồn đặc trưng của loài yêu hồ. Mỹ cảnh như vậy, quả thật khiến ta dù đã ch.ết cũng muốn động đậy xuân tâm, mơ mộng một khắc cùng một trong hai người nên duyên thành phận.
Cơ mà mộng thì đẹp, thực tế dù có dùng hai từ nghiệt ngã cũng diễn tả không nổi cái sự kinh dị của nó...
Hai kẻ mở miệng là chí hữu, ngậm miệng là hảo bằng hữu, lôi kéo nhau vào góc khuất... chơi kéo búa bao... Mà mục đích của trò kéo búa bao là để quyết định xem ai trong ai ngoài...
Vất vưởng từng ấy năm trời, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác muốn triệt để hồn phi phách tán tan ra cho rồi! Cũng không phải lần đầu ta biết tới việc khác tộc kết giao huynh đệ, nhận cha gọi con cũng có, việc này không khiến ta ngạc nhiên.
Tuy rằng đối diện với thần khí ta không thể bị chiếu tới hỏng hồn nhưng ngồi xem xuân cung sống cũng muốn hỏng mắt! Mảnh tàn hồn của ta có điểm yếu, đó là khi đối diện với thần khí sẽ không thể cử động. Mà khi tiếp xúc với yêu khí sẽ tăng tà khí của hồn lên, đầu óc vô cùng thanh tỉnh. Toàn thân vô lực, đầu óc lại minh mẫn, bên cạnh lại có cảnh này, càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn họng, một lời khó tả hết những hỗn độn trong lòng, chỉ cảm thấy sao mà trùng hợp quá?
Bản cô nương trong sáng lương thiện, một đời chưa từng biết qua mùi vị nam nữ ân ái, đến liếc mắt cũng ngại, đột ngột phải xem xuân cung sống, lại còn nặng như vậy, đúng là muốn giết người mà!
Ta thực muốn khóc to một trận, hai tên này làm lâu như vậy, thay đổi đủ các góc nhìn, có nhắm mắt cũng nghe rất rõ tiếng va chạm, tiếng nước ái muội, tiếng thở dốc, rồi mùi nhục thể giao hoan, hương vị chạm đầu mũi... Thậm chí ta còn có cảm tưởng nhiệt khí từ bên đó truyền tới cả ta rồi, khiến từng chân lông của ta đều dựng đứng! Bất kể là thính giác, thị giác, khứu giác, xúc giác, mỗi cái đều có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Trăng treo quá nửa mới thấy họ dừng lại. Ta chỉ ngồi xem còn thấy sợ, yêu thú kia nhất định là rất đau. Gió lùa mát lạnh, còn sống mà nóng lạnh đột ngột chắc có ngày đột quỵ. Cũng may ta ch.ết rồi, không có cảm giác được nóng lạnh.
Thần thú thở ra một hơi, chợt quay đầu lại nhìn về phía ta...
Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, một bên kinh hãi, một bên thờ ơ lãnh đạm...
Một con quạ đen quác quác bay qua...
Ta bật khóc nức nở, "Hắn thấy ta rồi! Ta sắp ch.ết rồi! Nương ơi cứu con..."
"..."
Yêu thú chống tay gượng ngồi dậy, chỉ hơi vặn eo một chút liền đau đến vội nghiến răng, mắt nhắm lại chờ cơn đau đi qua. Thấy vậy, thần thú từ trong người yêu thú đi ra, giúp hắn ổn định thân thể. Cơn đau qua đi, hắn kéo lớp áo rơi trên cánh tay lên, nói: "Vĩ Lạc, ngươi dọa nàng sợ rồi kìa." Rồi quay qua nói với ta: "Cô nương, nàng ở đây từ bao giờ?"
Từ đầu đó có được không?! Chọc mù mắt bổn cô nương lại còn dọa con gái người ta sợ, ta hận hai ngươi!
Một lực hút mãnh liệt kéo ta lại gần, va vào chân thần thú. Hắn đưa tay nâng cằm ta lên, lực tay rất mạnh, đôi mắt hiện rõ ý trêu đùa, mặt lại lạnh tanh: "Tiểu cô nương, đêm hôm khuya khoắt sao lại lạc tới chỗ này?"
Hai ngươi chỉnh trang lại rồi mới nói chuyện có được không hả?
Lời muốn nói đều nghẹn lại ở họng! Vì ta sợ a... Ta thực không phải cố ý nhìn bọn hắn làm chuyện đó, đây chỉ là trùng hợp thôi! Nhưng hai tên này sẽ tin sao? Tin rồi không phải sẽ càng muốn trêu chọc ta sao?
Có lẽ do ánh mắt đáng thương của ta, yêu thú bên cạnh nói: "Vĩ Lạc, đừng làm nàng bị thương."
Quả nhiên người nằm dưới luôn là người tốt!
Hắn nghiêng đầu cười nói: "Nếu muốn thì cùng làm!"
... Con mẹ ngươi đi ch.ết đi!
Ta gào khóc: "Nương ơi cứu con. Có kẻ muốn giết con!..."
"..."
Thần thú tăng lực tay, khiến cái cằm ta đến là muốn rụng, khàn giọng: "Ngươi... nói nhiều quá! Câm miệng."
Ta im bặt.
Thần thú nói: "Tên?"
Ta: "Dao Dao."
Thần thú: "Ở đây bao lâu rồi?"
Ta: "Tr... Trước hai vị..."
Thần thú: "Thấy hết rồi?"
Ta: "Th... Thấy hết rồi."
Thần thú cười nhẹ, gật đầu: "Biết quá nhiều."
Một mảnh linh hồn nhỏ nhoi cô độc, không biết mình vì sao ch.ết, kí ức lúc sống cũng không có, bây giờ lại sắp bị đánh cho hồn phách tán, trước khi ch.ết còn phải chứng kiến một màn kia. Ta thật là đáng thương!
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ phán quyết!
Thần thú đột nhiên rúc đầu vào cổ ta ngửi ngửi...
A a a a a a a a a a a a a!
Ta là cẩu* hay ngươi là cẩu?!
(Là cẩu độc thân ấy:v)
Máu nóng toàn thân dồn lên mặt, lên đỉnh đầu, nóng đến thoát khói. Ta có một cỗ cảm xúc muốn gục tại chỗ, người lả đi như cọng bún. Trước mắt tối sầm không thấy gì, nhưng tai thì vẫn nghe loáng thoáng được đôi ba câu.
"Sao vậy?"
"Trên người cô ta ám mùi của nó."
"Không lẽ từng tiếp xúc?"
"Mùi nhạt, có lẽ là mới gặp qua cách đây không lâu, kịp chạy thoát. Mùi của Mộng Dục Yêu rất nồng đậm, vừa ngọt vừa ngấy, dễ bám dính, khó tẩy. Đã đụng chạm với nó thì cả năm sau may ra hết, gặp thoáng qua lưu mùi gần một tuần."
"Vậy ha."
"Ừm."
...
Lúc ta tỉnh lại trời đã sáng. Ánh nắng chiếu vào gần sát chỗ ta nằm. Ta dụi mắt quan sát một chút, phát hiện mình đang ở trong một hang động, mảnh hồn còn nguyên vẹn như đêm qua, không có nát như tưởng tượng, có điều y phục đâu ấy nhỉ?
... Y phục?
A a a a a a a a a a!
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi con thất thân rồi! Trinh tiết trăm năm của ta! Không muốn sống nữa..."
"Nàng ch.ết rồi, có muốn sống cũng không dễ đâu."
Yêu thú đêm qua bước vào, tay bưng theo một bát gì đó nóng nóng. Không cần suy nghĩ, ta lập tức bỏ qua chênh lệch sức mạnh chờ hắn đi tới sát cạnh bên mình lao ra bóp cổ hắn.
"Ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!"
Hắn rất nhanh đã khẽ đẩy tay ta lệch hướng mà lách mình qua. Ta từ lao vào bóp cổ hắn biến thành lao qua ôm cổ hắn.
Ta tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng tốt xấu gì cũng là một cô nương trước sau đầy đủ. Cứ như vậy không một mảnh vải che thân mà lao vào người hắn, cách một tầng y phục còn cảm nhận được rõ trái tim mạnh mẽ đập lồng ngực rắn chắc.
... Có đến mười cái da mặt cũng không đủ dùng trong tình huống này!
Quan trọng hơn là ta thấy vô cùng hối hận. Biết vậy cầm dao lao đến... Hoặc dứt khoát chui vào chăn cả đời không ra nữa.
Ta đẩy hắn, muốn thoát ra, hắn lại đưa tay ghì chặt eo ta lại, cười nói: "Cô nương không cần nóng lòng như vậy. Nếu chúng ta đã cùng có ý thì mọi thứ đều không cần vội."
Ý mẹ ngươi ấy! Ta xám mặt nói: "Cút!"
Hắn đặt bát canh qua bên cạnh, nhanh nhẹn cởi ngoại bào khoác lên người ta, dịu giọng: "Không cần sợ. Ngoan, ăn sáng nào." Rồi lại bưng bát đến trước mặt ta.
"Ta là hồn, ăn cái gì mà ăn."
"Thứ này rất tốt đối với hồn mới bị dọa sợ. Bị dọa sợ hồn phách rất yếu, gặp phải tà vật sẽ bị nguy hiểm."
Ta nghi ngờ nhìn cái bản mặt cười cười của hắn. Thế giới đảo lộn rồi sao? Thần thú thì rõ đáng sợ, mà yêu thú lại trở nên ôn hòa dễ gần như vậy... À mà từ trước đến nay vốn đều như vậy mà...
Rút cuộc, không rõ lúc đó nghĩ cái gì, ta lại thực sự bưng bát canh ấy lên miệng uống. Vị canh nhạt nhạt, có chút ngọt nhẹ, uống vào đầu óc thanh tỉnh, tinh thần cũng được ổn định.
Ta bê cái bát trống, ɭϊếʍƈ mép nhìn hắn. Hắn vẫn đứng bên giường cười cười không nói gì. Ta đỏ mặt, nói: "Cảm ơn."
"Còn muốn thêm không?"
Ta lắc đầu.
"Phải rồi. Tại hạ Lưu Ly Hoa Vũ, vị bằng hữu đêm qua là Bắc Thần Vĩ Lạc."
"... Ân."
Hắn đứng cách ta một khoảng, y phục kín đáo chỉnh chu, ít nhiều khiến người đối diện an tâm. Ai như cái tên thần thú kia, ăn vận gì mà yêu nghiệt...
... Ta đảo mắt ra đằng sau, thấy thần thú kia đang tiến lại gần. Y phục xẻ quá, cặp chân dài trắng ẩn hiện sau lớp y màu lam. Nhìn đi, chỗ nào là thần thú! Mà hắn cũng quá thiêng đi, vừa nhắc đã đến rồi.
Lưu Ly quay lại, nói: "Sao rồi Vĩ Lạc?"
Tên kia đi qua ngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh, biếng nhác nằm dài trên đó, đáp: "Huyết thống Ma tộc, lúc nàng ch.ết ngươi còn chưa sinh."
"Niên đại thật lớn."
Đang nói về cái gì vậy?
Ta ngơ ngác nhìn hai kẻ trước mặt, cứ có cảm giác gì đó sờ sợ...
Lưu Ly Hoa Vũ lại quay về nhìn ta, lịch sự nói: "Dao Dao cô nương, có thể cho biết cô có từng thấy qua một loài yêu quái cổ đại, cơ thể không phân hóa rõ các bộ phận, tồn tại bằng cách hấp thụ dương khí cùng sinh khí không?"
Cái thứ yêu quái gì vậy?...
"Thứ các ngươi nói còn chưa phân hóa cơ quan cơ thể xong, nhất định còn rất nguyên thủy, như thế nào có thể gặp trong thời đại này..."
Hình như có nha?
Lưu Ly Hoa Vũ: "Sao vậy? Nghĩ ra gì rồi?"
"Hình như ta từng gặp rồi, mới cách đây không lâu... Nó... lúc đó đang ở trong động của ta... Nó..."
"Nó làm gì?"
Ta đưa tay ôm mặt, muốn che đi khuôn mặt tái xanh, run run nức nở đáp: "Nó là một cái cây có sự sống, thân rễ vô vàn xúc tu, lúc ta nhìn thấy nó đang thượng qua gần chục người... và..."
***
Mỗi lần hồi tưởng lại cảnh ấy đối với ta mà nói đó là chuyện khủng khiếp nhất cuộc đời. Ta dù có bị phanh thây róc cốt cũng không thấy kinh hãi bằng việc xem cái thứ này!
Hôm ấy ta thong thả đi về hang sau mấy ngày lang thang bên ngoài tìm kiếm vật lạ. Tìm đông tìm tây lại chẳng ngờ quái thú đã ở ngay trong nhà mình. Ngửi thấy mùi lạ trong hang, ta chạy vội tới, khung cảnh trong hang khiến ta phải đứng khựng lại, mất một lúc lâu để di chuyển tới gần nấp sau tảng đá như ma xui quỷ khiến, nấp đó rồi lại như bị kẻ khác định thân mà không thể di chuyển.
Trong hang ɖâʍ cảnh nơi nơi, hỗn loạn bệnh hoạn.
Yêu mộc trấn ngay chính giữa cái hang lớn, gốc rễ phủ kín nền đất, xúc tu mọc ra từ cây nghoe nguẩy làm loạn. Yêu mộc màu rêu, cây không lá, thân xù xì khi tỏa nhiệt khí, khi phảng phất hàn khí.
Bên trong hang có tới gần trăm người, phần lớn là nam, có già có trẻ, nhiều nhất là nhân loại và... có cả thần tộc.
Quanh gốc cây, một đám nam nhân quây thành vòng tròn, kẻ sau dùng dương v*t đâm vào hậu huyệt kẻ trước, đâm đến sung sướng khoái lạc. ɖâʍ dịch tiết ra thấm vào gốc cây, nước mắt nước miếng đầy một mặt. Có kẻ đưa tay qua phía trước, nhéo niết nắn bóp nhũ thủ đến tiết ra chất dịch trắng đục; có kẻ giữ chặt eo kẻ trước, mải mê đâm chọc xỏ xuyên... Phía trước hạ thân được thoải mái phát tiết, phía sau hậu huyệt được chăm sóc chu đáo, đủ biết bọn họ khoái lạc nhường nào.
Bên này, mấy kẻ được xúc tu chăm sóc. Xúc tu dài, đường kính khủng, vừa nóng vừa ướt thân lại gồ ghề, nhét vào tràng đạo không biết tới được điểm nào trong cơ thể. Khoái hoạt đến đâu không dám chắc, nhưng nhìn kẻ bị thao thống khổ như vậy chắc chắn là muốn ch.ết luôn cho rồi.
Phía kia có một đám nam nhân nam yêu xông vào xâu xé một cô nương. Ngực bị cắn xé nắn bóp đến biến dạng, vết thương chồng chất, máu thịt đỏ hồng. Trên thân thể nàng có bao nhiêu lỗ thì bấy nhiêu bị cái cự vật đâm tới. Miệng, âm vật, hậu huyệt và hai lỗ tai bị đâm đến máu cùng chất dịch trộn lẫn, ch.ết đơ người.
Tất cả bọn họ... ánh mắt đều mất đi thần sắc, mờ đục hỗn loạn, mơ hồ ẩn hiện sự sợ hãi.
Ta đứng một góc, toàn thân run đến mức chính ta còn nghi hoặc không biết có phải có động đất không. Ta cứng ngắc quay sang bên cạnh, một núi thi thể chất chồng cao hơn người, khô quắt lại, đều là tinh tần thân vong hoặc bị làm tới ch.ết, máu khô đọng trên thân.
Con mắt trên thân yêu mộc đột nhiên mở to trợn trừng, đảo qua một hồi rồi dừng lại ở hướng ta nấp. Ta sợ hãi đến cực điểm, run run đưa tay lên tát cho chính mình một cái, lực tay đến là lợi hại. Cảm giác đau đớn khiến ta hồi tỉnh, bất chấp tất cả xoay người lao đi.