Chương 4-1
Sáng sớm Quý Tiểu Ba thức dậy, vội vã xuống lầu muốn tìm ba để thương lượng, trong phòng ăn chỉ thấy một mình mẹ đang ăn sáng, không thấy ba đâu.
“Mẹ, ba đâu rồi?” Cô ngồi xuống ghế, hỏi mẹ.
“Hơn sáu giờ thì ông ấy đã lên đường đi Nhật Bản bàn chuyện làm ăn rồi, có người muốn đặt du thuyền, ông ấy phải đích thân đi một chuyến.” Mẹ Quý rót cho cô một ly sữa.
“Con tìm ba con có chuyện gì sao?”
“Con muốn nhờ ba đi một chuyến với con đến công ty đồ chơi nói chuyện với chú Kha, con không làm nữa.” Quý Tiểu Ba nói ra quyết định của cô cho mẹ biết.
“Vì sao?” Mẹ Quý hỏi.
“Vì bạn trai của con.” Quý Tiểu Ba thành thật nói.
“Con mới trở về không lâu, như thế nào đã có bạn trai rồi?” Mẹ Quý vẫn đang rất ngạc nhiên.
“Anh ấy là nhà thiết kế của búp bê Cầu Cầu.”
“Hả! Cứ như vậy, không phải là con sẽ trở thành đối thủ của nó ở trên thương trường sao?” Mẹ Quý nghe rõ ràng.
“Cho nên con chỉ có hai sự lựa chọn, không phải buông tha làm nhà thiết kế của búp bê Điềm Tâm, thì chính là chia tay với anh ấy.” Quý Tiểu Ba nói hết tất cả chuyện buồn rầu cho mẹ nghe.
“Xem ra con không muốn chia tay với nó.” Mẹ Quý có thể lĩnh hội được tâm tư của con gái.
“Vẫn là mẹ thông minh.” Quý Tiểu Ba dựa vào mẹ, ôm bà làm nũng.
“Mẹ không có ý kiến gì hết, con chờ ba con trở về, nói lại với ba con.” Mẹ Quý vỗ vỗ cánh tay của con gái.
“Khi nào ba mới trở về?”
“Ông ấy nói là hai tuần lễ, nhân tiện đi thăm bạn ở Osaka.”
Quý Tiểu Ba có chút không kịp đợi, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài chờ đợi.
“Hôm nào mang người bạn trai kia của con đến cho mẹ xem một chút.” Mẹ Quý nói.
“Được.” Quý Tiểu Ba rất sẵn lòng.
Buổi chiều, trận bóng hữu nghị bắt đầu.
Quý Tiểu Ba đảm nhiệm làm cổ động viên cho một mình Huống Ưng Kiệt, không ngừng tăng thêm động lực cho anh ở ngoài sân, hơn nửa hiệp kết thúc , thắng sáu điểm.
Anh đến nghỉ ngơi ở cái ghế dưới tàng cây, cô liền lập tức đưa khăn lau mặt, nước uống, ngoài ra còn một quạt máy loại nhỏ quạt mát cho anh, chăm sóc anh chu đáo.
“Thật nóng mà! Em còn mang theo cái gối băng, đây, em đặt ở trên lưng giúp anh giải nhiệt.”
Hai tay Huống Ưng Kiệt đặt nằm ngang trên ghế dựa, hưởng thụ tình yêu của bạn gái, đồng thời cũng tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ của bạn tốt Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ.
“Có bạn gái thật không giống nhau rồi, thật sự là loại hưởng thụ của lão thái gia mà.” Sử Triết Hào dừng uống nước do anh chuẩn bị lại.
“Chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.” Bao Gia Vệ ngồi trên cái ghế ở chỗ khác, cái gì anh cũng không mang theo, nhận lấy bình nước của Sử Triết Hào tới uống.
“Bọn họ là ai vậy?” Quý Tiểu Ba thấp giọng hỏi Huống Ưng Kiệt,cô nghi ngờ hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa cao lớn kia không có ý tốt.
“Bọn họ là...không biết.” Huống Ưng Kiệt liếc nhìn hai người anh em tốt, cười mỉa nói.
Quý Tiểu Ba còn tưởng rằng thật sự không biết, ai ngờ hai người đó lập tức nhào tới, một người trừng mắt nhìn thẳng ôm lấy cổ bạn trai cô, một người dã man hơn, duỗi nắm đấm tấn công bụng của anh, còn hung dữ nói: “Tên tiểu tử trọng sắc khinh bạn này, nói không quen biết ai hả?”
Quý Tiểu Ba có thể nào đưa mắt nhìn bạn trai mình bị ăn hϊế͙p͙, cô vén tay áo lên, vung mạnh nắm tay nhỏ ra, lập tức tiến lên phía trước anh hùng cứu chồng.
“Các người mau buông anh ấy ra, buông anh ấy ra...” Cô dồn sức đánh hai kẻ xấu kia.
Thoáng chốc Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ buông Huống Ưng Kiệt ra.
Huống Ưng Kiệt cũng bị khí thế của Quý Tiểu Ba hù dọa, nhanh chóng đứng lên nắm chặt nắm đấm nhỏ của cô lại, lời ngon tiếng ngọt mà giải thích: “Tiểu Ba, bọn họ là anh em tốt của anh, cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn, anh chỉ nói đùa với bọn họ thôi.”
Mặt Quý Tiểu Ba xanh một nửa, không biết là loại tình huống gì, bỗng nhiên có cảm giác biến thành đầu heo.
“Đại Ưng, rốt cuộc cô ấy là vệ sĩ của cậu, hay là bạn gái của cậu, sao hung hãn như vậy hả?” Biểu tình của Sử Triết Hào giống như là lần đầu thấy một nữ anh hùng như vậy.
“Rất có võ lực.” Bao Gia Vệ cười tán thưởng cô.
Quý Tiểu Ba chu cái miệng nhỏ nhắn, vô tội liếc nhìn Huống Ưng Kiệt một cái.
Huống Ưng Kiệt buông cô ra, dùng ánh mắt cầu xin cô đừng tức giận.
Quý Tiểu Ba mới không nhỏ mọn như vậy, cô lập tức nói xin lỗi với anh em của anh. “Thật xin lỗi, hai vị đại ca, tôi hơi dùng sức rồi.”
Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ cũng rất rộng lượng, không có chuyện gì cười với Quý Tiểu Ba một cái. “Đừng để trong lòng, lúc nào bọn anh cũng giỡn như thế này.”
Hai người cũng không quên nói với Huống Ưng Kiệt: “Còn không mau giới thiệu bạn gái của cậu cho chúng tôi biết một chút đi chứ?”
Huống Ưng Kiệt thừa nhận, không e dè nắm tay của Quý Tiểu Ba, nắm chặt mười ngón tay của cô, công khai tình yêu của mình. “Cô ấy là Quý Tiểu Ba, mới trở về từ nước ngoài, ở tại tòa nhà kia.”
“Đó~” Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ ngầm hiểu lẫn nhau, một tiếng đó thật dài.
Quý Tiểu Ba cũng không hiểu được “Đó” của bọn họ là cái gì.
“Khụ!’ Huống Ưng Kiệt ám chỉ bọn họ có chừng mực thôi.
Hai người cũng không làm khó anh, Bao Gia Vệ có lòng tốt nói với Quý Tiểu Ba: “Có em chăm sóc cậu ấy bọn anh cũng yên tâm rồi, hàng năm ba mẹ cậu ấy cũng không có trở về, cậu ấy làm việc lẻ loi một mình ở trong phòng làm việc, thường làm đến quên ăn.”
“Đối xử với cậu ấy tốt một chút, người này tám trăm năm không quen bạn gái rồi, theo anh thấy, lần này cậu ấy rất nghiêm túc, muốn tìm một người cùng tu thành chánh quả với cậu ấy.” Sử Triết Hào cũng rất có thiện ý nói.
Quý Tiểu Ba nghe được, vẻ mặt sửng sờ, đáy lòng toát ra loại tình cảm thương hại, xem ra anh vừa hướng ngoại lại cởi mở, cô cũng không biết anh lại là người cô đơn như vậy.
“Khụ khụ!” Huống Ưng Kiệt nặng nề ho lên, thừa dịp Quý Tiểu Ba không chú ý, so nắm đấm với hai người bọn họ, muốn hai người bọn họ nhanh chóng câm miệng lại.
“Chúng ta không nói nữa, nói tiếp người này cũng phải ho ra máu luôn.” Sử Triết Hào cười hì hì.
“Đúng vậy.” Lúc này trọng tài cũng thỏi còi, báo hiệu tập hợp cầu thủ, Bao Gia Vệ kéo Sử Triết Hào theo, hai người nhanh chóng tiến vào sân bóng.
Huống Ưng Kiệt cũng phải vào sân, anh thừa dịp bốn bề vắng lặng không ai chú ý, mổ nhẹ xuống môi của Quý Tiểu Ba. “Đừng để ý đến bọn họ, miệng của họ luôn thối như vậy, thời tiết hơi nóng, em đứng dưới cái cây mới không bị say nắng.”
Anh đang muốn chạy đi, cô kéo vạt áo anh lại hỏi: “Ba mẹ anh bọn họ đi đâu vậy?”
“Họ..Ở Đại Lục, để thuận tiện quản lí nhà máy may sẵn của nhà anh. Huống Ưng Kiệt trách mắng hai tên chuyên hãm hại người khác kia, nói cái gì cha mẹ anh ở một nơi rất xa, một mình anh rất cô đơn, làm hại tiểu Ba của anh đau lòng vì anh.
“Chuyện đó...Anh thật sự rất lâu, rất lâu không có quen bạn gái hả?” Ánh mắt cô chớp chớp nhìn thẳng.
Anh nín lặng, cười khổ, hai người kia nói giống như anh thật đói khát với tình yêu vậy!
“Ừ...” Ngại vì thời gian gấp gáp, anh chỉ có thể trả lời cô đơn giản.
Ánh mắt dịu dàng chứa nhiều tình cảm của cô giao với con ngươi nóng bỏng của anh, buông quần áo anh ra, nói: “Em luôn ở chỗ này chờ anh, giúp anh tăng thêm động lực.”
“Ừ.” Anh hiểu tình cảm của cô, cũng rất tán thưởng cá tính của cô, nếu bọn họ có thế thuận lợi mà quen nhau, cô chính là cô gái mà anh muốn nắm bắt.
Anh chạy về phía đầu sân banh kia.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh, cô chính là người bạn gái duy nhất của anh.
Bây giờ cô chỉ chờ ba trở lại giúp cô, Huống Ưng Kiệt là bạn trai tốt đáng giá để cô yêu, cô muốn an tâm yêu anh, giữ anh lại, sở hữu tình yêu của anh.
Mỗi ngày Quý Tiểu Ba đều vui vẻ ra ngoài hẹn hò với Huống Ưng Kiệt.
Bọn họ đi xem phim, đi ăn, anh còn dẫn cô vào đoàn xe Harley của anh, dạy cô lái xe Harley, cô lái ra ngoài rất vui, hai người thường lái chung một chiếc xe ra ngoài vùng ngoại ô chơi.
Sáng sớm ngày nghỉ, cô đơn giản thu dọn một chút hành lý, đi nói cho mẹ biết: “Con muốn đi Đại Bộ (*) chơi với bạn trai của con.”
(*) Đại Bộ: tên huyện ở Quảng Đông, Trung Quốc.
Ở trong nhà Quý Tiểu Ba đã nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, mặt hào hứng nói với mẹ: “Anh ấy đến rồi, mẹ nhân tiện ra ngoài nhìn anh ấy một chút đi.” Vừa nói xong cô kéo mẹ chạy ra bên ngoài, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Huống Ưng Kiệt rất đẹp trai đang ngồi trên xe Harley .
Cô lập tức lôi kéo mẹ, giới thiệu với bà: “Mẹ, anh ấy chính là bạn trai của con.”
Huống Ưng Kiệt nhìn thấy mẹ của Quý Tiểu Ba, lập tức bước xuống xe, tháo nón bảo hiểm ra, rất lễ phép chào hỏi: “Chào mẹ Quý.”
“Chào con.” Mẹ Quý thấy anh là một người tuấn tú, lịch sự, khó trách con gái vì anh mà từ bỏ công việc làm nhà thiết kế của búp bê Điềm Tâm. “Đi ra ngoài chơi phải chú ý an toàn.” Bà nhắc nhở bọn họ.
“Mẹ Quý, ngài yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy.” Huống Ưng Kiệt cam đoan.
“Mẹ, con đi đây.” Quý Tiểu Ba đội nón bảo hiểm lên, vẫy tạm biệt mẹ liền ngồi chung xe Harley với Huống Ưng Kiệt, đi về nhà bà ngoại anh ở phía Nam.
Dọc đường đi hai người vừa đi vừa nghỉ, du sơn ngoạn thủy ở quê vô cùng vui sướng.
Khoảng buổi chiều bọn họ đã đến vườn nho của bà ngoại, đúng lúc gặp được mùa thu hoạch nho, một đám công nhân bận tối mặt tối mày, bà ngoại cũng đang giúp đỡ.
Quý Tiểu Ba ngửi được mùi trái cây ngào ngạt phiêu tán trong không khí, tâm tình thật tốt.
“Bà.” Từ xa Huống Ưng Kiệt đã nhìn thấy bóng dáng khỏe mạnh lại hiền từ của bà cụ, dừng xe lại, lớn tiếng gọi.
Bà cụ nhìn thấy cháu trai và một cô gái ngọt ngào đang cùng nhau đi tới, vui vẻ vẫy tay với anh.
Huống Ưng Kiệt đeo ba lô trên lưng, anh kéo tay Quý Tiểu Ba chạy về phía bà ngoại, vui vẻ ôm bà một cái.
Bà ngoại vỗ vỗ vai anh, vui vẻ hỏi anh: “Sao có thời gian rãnh mà đến đây vậy?”
“Mang bạn gái đến cho bà xem!” Huống Ưng Kiệt nói xong, đẩy Quý Tiểu Ba tới trước mặt bà ngoại, để cho bà ngoại nhìn thấy rõ ràng. “Cô ấy là bạn gái cháu, Quý Tiểu Ba.”
Bà ngoại quan sát Quý Tiểu Ba, khen cô: “Cô gái này thật dễ thương.”
“Cháu chào bà.” Quý Tiểu Ba lễ phép chào hỏi, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt người nhà của Đại Ưng, rất muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho người khác.
“Ừ. Các người cũng mang theo hành lí rồi, nhất định là muốn ở lại với bà ngoại, buổi tối ngoại kêu A Hương làm nhiều món ngon, quét dọn phòng khách một chút.” Bà ngoại nói xong, quay đầu đi gọi người giúp việc A Hương, dặn cô đi bắt con gà trong chuồng, tối nay muốn nấu một nồi cháo gà, người giúp việc A Hương theo ý của bà cụ nhanh chóng đi chuẩn bị.
“Con dẫn bạn gái về nhà nghỉ ngơi một chút, ở đây hết bận ngoại về liền.” Bà ngoại nói với cháu trai, bản thân đi vào vườn trái cây.
“Bà con tới giúp một tay.” Huống Ưng Kiệt và Quý Tiểu Ba trăm miệng một lời nói với bà ngoại, đuổi theo phía trước.
Bà ngoại cười híp mắt, quay đầu lại nói: “Các người thật là ăn ý.”
Quý Tiểu Ba và Huống Ưng Kiệt nhìn nhau cười, hai mắt giao nhau, trái tim của hai người càng đến gần nhau hơn, bọn họ đặt hành lý trên xe nông vụ, cùng đi theo bà ngoại vào trong vườn nho.
Bà ngoại đưa công cụ cho bọn họ, đích thân dạy Quý Tiểu Ba thu hoạch nho như thế nào. “Hái nho không khó, giống như thế này, tay nâng quả nhỏ lên, từ trên cắt thẳng xuống.”
“Như thế này phải không ạ?” Quý Tiểu Ba hăng hái bừng bừng cắt xuống chùm nho đầu tiên, thoáng cái đã học được.
“Cháu thật thông minh đó!” Bà ngoại khen ngợi.
Quý Tiểu Ba càng làm càng hăng say, nháy mắt đã cắt hơn mười chùm nho rồi.
Mà khi còn nhỏ Huống Ưng Kiệt cũng thường đến vườn nho, coi như rất có kinh nghiệm, không lâu liền thu hoạch hơn nửa giỏ nho.
“Đã hái hơn hai tiếng rồi, có mệt không?” Trước khi gần kết thúc công việc, Huống Ưng Kiệt hỏi Quý Tiểu Ba.
“Ngẩng đầu liên tục , em cảm thấy cổ em sắp gãy rồi, tứ chi đau xót, nhưng mà anh nhìn xem, thu hoạch nhiều như vậy, mệt mỏi cũng coi như đáng giá.” Quý Tiểu Ba bỏ chùm nho cuối cùng ở trên tay vào trong giỏ.
“Buổi tối lúc rãnh anh giúp em đấm bóp.” Anh nháy mắt mấy cái.
Cô muốn nói tắm ngâm nước nóng là được rồi, nhưng anh không đợi cô mở miệng, cánh tay mạnh mẽ nâng giỏ nho trên đất lên, đi về chỗ nghiệm thu ở phía trước.
Cô âm thầm đỏ mặt, cũng không có kiên trì gọi anh lại, bởi vì có thể hưởng được sự phục vụ của anh, thật ra lòng cô cũng cực kì ngọt ngào.