Chương 2: Chịu đựng thú tính đói khát
“Tuyết Thuần. . . . . . Em không sao chứ?”
Sắc mặt Tuyết Thuần trắng nhợt, tay nắm tay cầm cửa run lẩy bẩy.
“Cốc, cốc,cốc. . . . . .”
Két. Cửa vẫn được mở ra, nhìn tình cảnh này, không nói ra lời, nói không chừng anh sẽ phá cửa xông vào, hoặc báo cảnh sát gì đó.
Tay Tuyết Thuần nắm chặt tay cầm cửa, một tay vịn bên tường, chỉ hơi mở hé ra một chút nhìn thấy nửa gương mặt qua khe cửa.
“Em không sao chứ? Sắc mặt hơi trắng, có phải là không thoải mái không?”
Lại Tư lo lắng hỏi, giống như không cảm nhận được cô từ chối, trực tiếp kéo cửa ra đi vào. Thật ra thì rất khó bỏ qua loại cảm giác này, chỉ cần nhìn lên một cái, có thể biết được cô muốn nói, anh không cần đến gần tôi!
Toàn thân cô cứng ngắc, giống như một con nhím bị uy hϊế͙p͙, rợn cả tóc gáy, giống như chỉ đợi anh vừa đến gần, cô lập tức đâm ch.ết anh.
“. . . . . . Có một chút, choáng váng đầu.” Không bằng trực tiếp giả bộ bệnh là được, nói dì cả tới?
“Anh xem một chút, không có sốt, có phải là mệt không.” Tay chạm vào làn da trắng nõn của cô, trong lòng Lại Tư bật cười, cô không biết khả năng diễn của mình rất kém cỏi sao? Rõ ràng khẩn trương muốn ch.ết, lại vẫn nhắm mắt tiến gần anh. Thật là một cô nàng ngốc đáng yêu.
“Chúng ta đi nghỉ ngơi sớm thôi?”
Lại Tư mặc áo ngủ, cổ áo vốn đã mở thấp. Bởi vì vóc người cô nhỏ nhắn, khi anh nói lời này thì cúi người về phía cô.
Chiều cao của Tuyết Thuần, hoàn toàn có thể thấy hai khối tròn màu hồng bên trong, hô hấp dồn dập, mặt đỏ như lửa đốt.
Tay Lại Tư ở bên môi cô hơi ngừng lại. Hôm nay cô đã bị dạ cả ngày, lúc này mới là ngày đầu, anh cũng lau chùi không ít dầu, anhcũng không phải là người đàn ông háo sắc, tối nay vốn định bỏ qua cô . . . . . . Nhưng là, hầu kết căng thẳng, anhcũng là đàn ông đó! Nhắm ngay môi của cô liền nghiêng người hôn xuống.
Anh muốn ngậm lưỡi của cô, nuốt hô hấp của cô, dung nhập vào linh hồn của hắn.
Khi nụ hôn kết thúc.
“Thật ra thì tôi. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần đỏ bừng, cô biết nói dối không đúng, nhưng là cô không có cách nào, cô không muốn sẽ cùng anh làm chuyện thân mật như vậy. Thật ra thì cũng có chút lo lắng âm thầm, ngộ nhỡ anh không tin, hoặc là vạch trần lời nói dối của cô, thậm chí muốn cưỡng ép, cô nên làm cái gì?
“Chúng ta nói chuyện một chút thôi.” Lại Tư thật sự không đành lòng để cô nói tiếp những lời dối trá, anhcũng không muốn bởi vì chuyện này, cô có suy nghĩ không tốt đối với anh, cái anh muốn là cả người cô, người và tâm.
“Cần cái gì, anh nói.” bạn đang đọc truyện tại
Tuyết Thuần siết chặt móng tay, không biết còn tưởng rằng cô có khuynh hướng bạo lực đấy.
Lại Tư rất muốn nói, em cứ thả lỏng, anh sẽ không làm gì em. Nhưng hiển nhiên, lời kế tiếp sẽ càng hữu dụng hơn.
“Chúng ta chính thức giới thiệu thôi. Anh tên là Lại Tư, thật ra thì trước đây chúng ta thường chạm mặt ở thư viện trung tâm thành phố, anh chú ý em đã lâu rồi.”
Lại Tư dịu dàng cười, mặc dù mỗi ngày hắn đều cười với mọi người, cho dù là chó là mèo, nhưng lần này tuyệt đối là thật tâm. Anh cũng không phải là thiếu niên ngây thơ, thích một cô gái, thành thục trực tiếp tỏ tình. Nói ra cũng không có ai tin tưởng, ngày đó ở cửa thư viện đơn giản là vì trú mưa.
Anh là một thiên tài, 12 tuổi đã học xong chương trình đại học, thạc sĩ bác sĩ những thứ này ngay từ lúc mười tám tuổi cũng làm xong. Thử nghĩ một một người bình thường công việc hàng năm, nào còn có này ý định đi xem sách.
Kết quả qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhìn thấy cô.
Thẳng tiến vào trái tim của anh, một khắc kia, anh nhìn thấy một bông hoa. Mới biết, tim của anh, thì ra rất mềm mại.
Cô không biết, khi cô xem sách không hề giống những người khác, người khác không phải mặt không chút thay đổi, chính là cau mày suy tư. Mà cô cả khuôn mặt đều rất sinh động, bên môi nở nụ cười bâng quơ, gương mặt hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, mắt an tĩnh trong suốt, tóc ghim đơn giản thắt bím đuôi ngựa. Một cô gái thật đơn giản như vậy lại làm cho anh yên lặng tám trăm năm chợt rung động.
Vừa thấy đã yêu. Đúng, rất buồn cười, nhưng là rất chân thật.
Từ đó anh không cách nào khống chế không nhớ nhung cô, anh, ngoài sáng là tổng giám đốc tập đoàn YD xuyên quốc gia, phía sau cũng là lão đại sản xuất buôn bán vũ khí đạn dược, bắt đầu thường thường trốn việc, đi đọc sách, thật ra thì chính là vì có thể thấy cô. Loại cảm giác xuân tâm manh động này, cho dù là khi tuổi còn trẻ, anh đều chưa từng lãnh hội qua, chỉ cảm thấy ngọt ngào mà thần bí, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Tuyết Thuần miễn cưỡng giật nhẹ đôi môi anh đào hồng nhuận, mang theo chút nhàn nhạt cười khổ, “Tên tôi là Tuyết Thuần.”
Cô cố ý quên lãng chuyện thư viện. Nhưng mà, cô làm sao có thể quên gương mặt này. Gương mặt này đang đối diện với cô, quấy rầy khiến cô khó được tỉnh táo. Cũng bởi vì gương mặt này mà dần dần thư viện có rất nhiều mỹ nữ tới, rầm rì nói chuyện riêng, đều là bởi vì anh mà ra. Bởi vì cô đã từng cũng giống như những cô gái kia, cũng vụng trộm chú ý anh. Nhưng không ngờ, công ty của mẹ nuôi, để cho tập đoàn YD của anh nuốt.
“Thật ra thì anh không có ác ý.” Lại Tư suy nghĩ một chút, vẫn là không muốn nóng lòng, đồ tốt phải từ từ tới mới có thể cầm được, anh không muốn hù dọa người chạy.”Nếu như em không muốn, chúng ta tạm thời chia phòng ngủ.”
Khuôn mặt Tuyết Thuần bỗng dưng sáng lên, khi nhìn thấy vẻ mặt đó, đã làm hô hấp anh cứng lại, bỗng cảm thấy, nhịn một chút cũng đáng giá .
Ánh mắt của cô rất đẹp, như mang theo linh hồn, có thể dễ dàng lấy được thiện cảm của người ta, như nước xoáy vô cùng vô tận, chặt chẽ hút hắn.
Anh nuốt nước miếng, tự nói với mình, dục tốc bất đạt (nóng vội không ăn được đậu hủ nóng), “Chúng ta cần chút thời gian để thích ứng trước đã rồi sẽ chậm chậm ở chung một chỗ?”
Tuyết Thuần nở nụ cười, dường như anh thấy từ thân thể đến lỗ chân lông của cô đều buông lỏng.
“Được.” Cô nghe lời đồng ý, trong lòng căng thẳng một ngày bỗng dưng buông lỏng.
“Gần đây công việc của anh rất bận, trăng mật qua ít ngày nữa bù thôi.” Đợi ngày nào đó, cô đón nhận anh, anh nhất định dẫn cô, hưởng thụ tốt thế giới hai người. Nhưng bây giờ, muốn cô quen thuộc tất cả của anh, yêu anh.
“Tốt.” Tuyết Thuần cười, gương mặt đó vốn đã rất xinh đẹp lại dịu dàng, lúc này càng thêm xinh đẹp động lòng người: “Cám ơn anh.”
Giờ khắc này, Lại Tư hối hận, xinh đẹp như vậy, ngày tân hôn thứ nhất lại không ăn được. Anh chịu đựng thú tính đói khát, tự nói với mình, trước khổ sau ngọt.
Lại không ngờ Lại Tư nhất thời nhân từ nương tay, ngày hôm sau mới để cho bà xã đáp chuyến máy bay sớm, không biết bay đi nơi nào.
Anh hối hận đến tím cả ruột!