Chương 31: Tôi muốn điện thoại di động
Rời đi ba tháng, rốt cuộc cô cũng đã hiểu.
Từ nay về sau, cô nghĩ sẽ chỉ yêu duy nhất người đàn ông này. Lại Tư à, cứ như vậy mà chăm sóc cho cô, cứ như vậy khiến cô bắt đầu yêu thương anh, cô muốn thử yêu anh một lần.
Chính vì nhìn thấy hôm qua anh vô tình với người ta, cho nên càng hiểu được anh đối với em vô cùng tốt. Nhớ tới giây phút gần như bỏ mạng của mình, nhớ tới vào bảy năm trước gặp mặt người kia trong lòng không phải bồi hồi, mà là Lại Tư đang thương tiếc cho cô.
Lại chậm chạp, dĩ nhiên cô cũng hiểu được, người đàn ông Lại Tư này, sự dịu dàng của anh đã bắt đầu ăn sâu vào trong lòng cô. Ở trong lòng cô, anh bắt đầu trở nên quan trọng.
Cốc cốc cốc...
Tuyết Thuần lòng vui mừng, ""Vào đi."" Là Lại Tư trở về sao?
Dì Lục bưng thuốc bổ đi vào, ""Nhìn thấy phu nhân tỉnh, tôi cũng yên tâm. Phu nhân có biết không, đêm đó lúc phu nhân về cả người đầy tuyết, làm thiếu gia lo lắng muốn ch.ết, thiếu chút nữa đã đập nát đồ đạc trong nhà. Sau này phu nhân đừng nên như vậy nữa, nếu không, đừng nói thiếu gia không sợ hãi, ngay cả tôi thiếu chút nữa cũng tái phát bệnh tim.""
""Dì Lục.""
Con ngươi Tuyết Thuần xám xịt, không che giấu được vẻ thất vọng, Lại Tư đâu rồi!
Không hề để ý tới vẻ mất mát kia của Tuyết Thuần, dì Lục cười thầm trong bụng, phu nhân và thiếu gia đã bắt đầu tự nhiên hơn hẳn, cái này so với thời gian trước vợ chồng ""tôn trọng nhau như khách"" đã tốt hơn nhiều rồi! Được, có tiến bộ, bên này bà cũng thêm một cây đuốc, không tin sẽ không dỗ được lòng của Tuyết Thuần nóng lên.
""Đây là thiếu gia dặn dò tôi nấu cháo thịt băm cho cô đấy.""
Nhìn thấy con ngươi đen của Tuyết Thuần phát sáng lên trong suốt, dì Lục cười thầm, tuổi trẻ thật tốt nha! Còn có tình cảm mãnh liệt lại ồn ào, bà cũng ông Trần so với nước lọc còn nhạt hơn, mỗi ngày nhìn thiếu gia và phu nhân liếc mắt đưa tình, thật khiến cho người ta phải hâm mộ.
""Cơ thể của phu nhân vừa mới tốt lên, ăn cháo cho dễ tiêu hóa, rất nhanh là có thể phục hồi sức khỏe. Phu nhân xem, thiếu gia đối với cô thật tốt!""
Khóe môi Tuyết Thuần nhếch lên cười yếu ớt, Lại Tư vẫn là đối với cô rất tốt. Chẳng lẽ anh đi công tác rồi? Cũng đúng nha, anh luôn bận rộn.
Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một khuôn mặt, hỏng rồi! Thiến Sở Sở! Tỉnh lại vì Lại Tư mà kinh ngạc, suýt chút nữa đã quên Thiến Sở Sở cùng đám người kia.
Tuyết Thuần nhanh chóng nhảy xuống giường, động tác quá nhanh, không thể tránh khỏi khiến khuỷu tay bị va chạm, làm cho dì Lục đang cẩn thận bưng cháo thịt đụng phải ngã lăn ra.
Choang... một tiếng, bát sứ trắng vỡ tan.
""Ôi!"" Dì Lục bên cạnh nhảy dựng lên, sợ tới mức tim đã không tốt lại trở nên thất thường, còn suýt nữa bị bỏng.
""Thật xin lỗi!"" Tuyết Thuần thở gấp yếu ớt, nhưng là cô không chờ được, nhìn trái nhìn phải, trong chốc lát lại không nhìn thấy đồ đạc của mình.
""Phu nhân đang làm gì vậy? Cần cái gì cứ nói cho tôi là tốt rồi, thiếu gia nhìn thấy cô như vậy, sẽ lại lo lắng."" Quan trọng nhất là, sẽ đuổi việc bà! Huhu, bà chẳng qua cũng chỉ suy nghĩ hồ đồ một phụ nữ có chồng đi làm thuê sẽ phải về hưu mà thôi.
Không để ý dì Lục, giờ phút này, trong thâm tâm đều là an toàn của Thiến Sở Sở, cô thì đã được cứu, vậy còn người bạn kia đâu?
""Điện thoại di động? Điện thoại di động của cháu đâu?""
""À! Ở dưới nhà, để tôi đi lấy."" Dì Lục thấy cô cấp bách như vậy, tưởng rằng có chuyện thực sự gấp, cũng không chờ nổi, nói xong liền ra ngoài.
Nhưng Tuyết Thuần đã lao ra khỏi phòng trước bà một bước.
""Phu nhân! Giầy!""
Tuyết Thuần lao đầu chạy, thời điểm xuống cầu thang bị trượt chân, cơ thể xoay mình bay bổng lên phía trước.
Tuyết Thuần nhắm chặt hai mắt, nghĩ thầm, ở đỉnh K2 rơi xuống cũng không được cho là vinh quang, lần này lại ngã ch.ết trên cầu thang trong nhà. Cô thực sự cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lại Tư hỏi kĩ Vương Kinh Dương ở trong phòng khách, tuy đã biết rằng không có gì đáng ngại, nhưng trong lòng cuối cùng cũng không bỏ xuống được, nhất định phải lên xem một chút Tuyết Thuần có đang ngoan ngoãn ăn cháo hay không.
Không ngờ vừa ngẩng đầu nhìn lên, mới thả lỏng tâm đã bị nhắc tới cổ họng.
Trong nháy mắt, Lại Tư quang bỏ hết hình tượng anh dũng xông lên, anh từng bước chạy lên bốn bậc thang, khó khăn lắm mới ôm lấy được Tuyết Thuần đang rơi xuống
Phụ nữ đáng ch.ết! Rốt cuộc có thể hay không quan tâm đến chính mình! Em cứ như vậy mà liều lĩnh trèo lên đỉnh K2, đừng nói đó chỉ là giỡn!
Đụng vào lồng ngực rắn chắc, hơi thở quen thuộc, tim Tuyết Thuần nhảy bắn lên lại lập tức rơi xuống.
""Người phụ nữ này, em rốt cuộc muốn anh phải như thế nào? Hả? Em nói đi, chỉ cần em đừng tiếp tục làm anh sợ, Lại Tư anh không nói hai lời, nhất định sẽ làm theo."" Tuy rằng giọng nói của Lại Tư vô cùng bình ổn, nhưng cơ thể căng thẳng lại bán đứng tâm tình của anh. Anh rất tức giận! Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
""Em... A!"" Cả người Tuyết Thuần bị ném bổng lên, lên tiếng sợ hãi, thiếu chút nữa cho rằng sẽ ch.ết ở trong tay Lại Tư.
Lại Tư đỡ lấy bả vai của cô, đánh một cái vào mông nhỏ của cô, ""Nếu không nghe lời lần nữa, không cần để em ngã ch.ết, anh sẽ tự tay ném em xuống.""
Tuyết Thuần đấm vào vai anh, ""Thả em xuống! Em muốn điện thoại di động! Điện thoại di động của em...""
Lại Tư bế cô vào phòng ngủ, sau đó hung hăng ném cô lên giường, Tuyết Thuần ngay cả một hơi cũng không thở được, tay mềm nhũn, nằm sấp ở trên giường.
""Dì Lục."" Từ trong kẽ răng phát ra giống như gằn từng chữ, ""Nếu lại không chăm sóc tốt cho phu nhân, tôi sẽ cho bà về hưu trước thời hạn.""
Sắc mặt dì Lục trắng bệch, bận rộn gật đầu không ngừng, liên tục đáp, ""Dạ vâng, thưa cậu."" Dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, len lén lau mồ hôi lạnh một cái, phu nhân là một người vô cùng tốt, chỉ vì cô liên quan tới thiếu gia, cho nên mới sợ tiếp xúc với phu nhân, chỉ một chút chuyện nhỏ xảy ra thì tuổi già này cũng khó mà giữ!
""Em muốn điện thoại di động..."" Hai ngày không ăn uống gì, cộng thêm trải qua giày vò lần này, Tuyết Thuần bắt đầu chóng mặt.
Nhưng mà Thiến Sở Sở, trong lòng cô đau xót, cô không thể có chuyện gì được! Những năm nay vẫn luôn là người bạn ở bên cô nên tuyệt đối không thể có chuyện! Nếu không, cô cũng không muốn sống.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không có chút huyết sắc của cô, tay vô lực, run rẩy mềm nhũn đưa ra đòi điện thoại di động, con ngươi đen như ngọc lưu ly phảng phất tràn ngập nước.
Trong lòng Lại Tư căng thẳng, đáy lòng không khống chế được mà dâng lên một trận thương xót. Nhìn thấy cô như vậy, lòng anh cứng rắn cũng mềm mại xuống. Nếu cầm lấy người cô mà không gãy, anh sẽ thỏa hiệp.
Anh sờ vào túi, sau đó tay thon dài lấy ra một chiếc điện thoại di động màu xanh lá cây, ""Cho em, nói tóm lại, cơ thể vẫn là quan trọng nhất.""
Có 199 cuộc gọi nhỡ hiện lên, anh chỉ nghe một lần rồi trực tiếp tắt máy, bời vì đầu dây bên kia là một phụ nữ lưỡi khô, anh không chịu nổi quấy nhiễu này, cũng may Tuyết Thuần là người phụ nữ ìm lìm ít nói, anh mới có thể chịu đựng được nổi, cái này gọi là bù đắp tốt.
Tuyết Thuần nhận lấy điện thoại di động liền lập tức bấm, cô còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã hô lên.
""Tuyết Thuần nhà cậu nha! Thế nào bây giờ mới gọi điện cho tớ, còn tưởng rằng cậu ch.ết mất xác rồi! Chồng cậu cũng thật là, sao lại giống như cưỡi lên đầu lên cổ cậu vậy, lại có thể cúp hai trăm lần tớ gọi điện tới, còn tắt máy, hại tớ không tìm thấy cậu...""