Chương 81: Chờ lựa chọn của cô
Edit: Windy
Biết được chuyện này làm cô gần như sụp đổ. Cô cắn chặt môi, đôi môi đỏ tươi mềm mại lại càng mê người hơn.
Lúc sau, cô giống như dùng toàn bộ sức lực, bàn tay nhỏ nắm chặt, vất vả nói: “Mình không biết, mình sẽ trở về hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, rồi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.”
“Đứng lại!” Xuyến Sở Sở giữ cánh tay lại, hỏi, “Cậu đã hại anh ấy thành ra như vậy rồi, vẫn còn mặt mũi mà đi gặp Trình Lãng?”
Tư thế đi bộ của Tuyết Thuần cứng nhắc, không quay người lại cô cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt lạnh lẽo lúc này của Xuyến Sở Sở, không còn sự nhiệt tình và vui vẻ như trước.
Hình như cô bạn thân duy nhất của cô, thật sự mất rồi.
Biết là vậy, Tuyết Thuần càng không dám quay đầu lại nhìn. Đã từng, ngoại trừ mẹ nuôi, cô ấy và Trình Lãng là những người quan trọng không thể thiếu trong đời của cô, người thân duy nhất của cô.
“Không sai, chồng cậu là ân nhân cứu mạng mình. Nhưng anh ta không được làm hại Trình Lãng!” Câu cuối cùng Xuyến Sở Sở tê tâm phế liệt mà nói ra. “Mình dám đảm bảo, nếu trong những ngày vừa rồi người nằm trong bệnh viện là mình, mình tuyệt đối sẽ không trách anh ta nửa phần! Cho dù mình ch.ết, anh ta cũng không nợ mình cái gì cả, bởi vì mạng này là anh ta cứu về. Nhưng không được làm hại Trình Lãng!”
Một năm này, hình như Tuyết Thuần rất khó khống chế được nước mắt của mình, đứng quay lưng với Xuyến Sở Sở nước mắt cô đã rơi đầy mặt. Là ai ép Sở Sở tới cực hạn như vậy, cô cũng không tin lời nói của Trương Như Ý, bởi vì Lại Tư, cô thật sự rất tin tưởng anh!
Nhưng bộ dạng quyết tuyệt vừa đau lòng vừa đáng hận của Xuyến Sở Sở, lúc này, dường như cô lại tin tưởng lời nói của bọn họ.
Tâm trạng cô mệt mỏi, ch.ết lặng vô hồn mà đi ra ngoài cửa chính bệnh viện.
Lúc cô đột nhiên thanh tỉnh thì phát hiện cô một thân một mình đã đi qua ba trạm xe lửa.
Ở bên trong người đến người đi, Tuyết Thuần ôm cánh tay đứng ở trên đường lớn, mặt chôn ở giữa hai đầu gối, mặc cho hơi ấm thấm ướt da thịt của cô.
“Lại Tư...”
“Đương gia.” Đao Dân ở bên cạnh Lại Tư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên muốn nói lại thôi.
Lam Dạ thì khác, anh ta liếc một cái, nói ra lời nói lạnh nhạt trong lòng anh ta, “Nếu đương gia biết rõ hành động của Trù Nhiên, vì sao vẫn không quan tâm tới hành động của cô ta? Nếu mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra, bà chủ sẽ bị tổn thương.”
Những chuyện này đáng lẽ bọn họ không cần nhắc nhở, bọn họ chỉ cần để ý bộ phận quân hỏa là tốt rồi. Nhưng bởi vì thường ngày Lại Tư rất cưng chiều bà chủ, lại không định bảo vệ như vậy, chẳng lẽ đương gia hồ đồ rồi? Đầu thiên tài nay bị chập mạch?
Ngón trỏ thon dài của Lại Tư xoay xoay bút máy Kim Cương trong tay, không thể không nói anh thật rất thích kim cương, dù là ở trước mặt thuộc hạ, cũng không che giấu đam mê của mình. Huống hồ, có ai nói qua, đàn ông không thể thích kim cương?
Lại Tư chợt xoay chiếc bút giá trị xa xỉ trong tay nhiều hơn, lông mày anh tuấn nhíu một cái, lại nhìn chằm chằm vòng xoay của bút, chỉ nhìn thoáng thấy bóng dáng của chiếc bút máy. Giọng nói lười biếng, như lơ đãng nói, “Tôi nhớ các anh vẫn luôn không tin cô ấy, sao hôm nay lại quan tâm tới cô ấy? Hả? Lam Dạ?”
Nói xong, ngón trỏ của anh lại tiếp tục, bút máy không ngừng chuyển động, con mắt tinh trí mang theo vẻ thăm dò, không hề chớp mắt, không đổi sắc, dường như muốn nhìn rõ Lam Dạ hơn.
Trong lòng Lam Dạ cả kinh, sắc mặt không thay đổi, “Cô ấy là người phụ nữ của ngài.” Trừ lần đó ra, anh đã không còn suy nghĩ khác.
Ánh mắt Đao Dân lóe lên nét kinh ngạc, nhanh chóng nhìn về phía Lam Dạ, toát mồ hôi thay cho anh ta. Lam Dạ sẽ không có suy nghĩ khác với bà chủ chứ? Nếu thật như vậy, đương gia nhất định làm thịt anh ta. Kẻ thù đoạt vợ không đội trời chung! Đội nón xanh cho ông chủ cũng phải có mạng mới được.
“Biết là tốt rồi, không có phân phó của tôi, không được làm bất cứ điều gì.” Cuối cùng, lại nói thêm một câu, “Người đàn bà của tôi, tôi hiểu rõ hơn các người. Muốn hoàn toàn nắm giữ được tôi, đây chính là rào cản cô ấy phải trải qua.”
Rào cản? Rào cản cái gì? Lam Dạ cau mày. Đao Dân như không nghe được gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, chứng thực sự trong sạch của mình. Trời ạ, dám giành phụ nữ với đương gia, đồng nghĩa với việc tìm phần mộ cho bản thân. Suy nghĩ đó hiện lên trong chớp nhoáng, anh cảm thấy khó chịu giống như bị lăng trì.
“Ra ngoài đi.” Ánh mắt sắc bén của Lại Tư không rời khỏi Lam Dạ, nhìn anh ta chằm chằm.
Trước ánh mắt như vậy, Lam Dạ như cảm thấy có gánh nặng ở vai. Vốn là trong lòng không có chột dạ, như có như không khiến anh cảm thấy có chút ảo giác.
Cửa đóng lại, Lại Tư buông tay, dựa vào sau ghế, tinh thần mơ hồ.
Là tâm tư riêng của anh, anh cũng giống như vô số đàn ông khác, muốn biết rốt cuộc người phụ nữ mình yêu mến, yêu mình sâu đậm bao nhiêu. Đây là một khảo nghiệm vừa buồn cười lại vừa vô cùng nghiêm túc.
Chuyện này chưa từng xảy ra trong những năm tháng trước đây của anh, từng bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là những năm tháng quý báu nhất. mối tình đầu, thanh mai trúc mã, giống như để nói về bọn họ. Đúng, anh đố kỵ! Luôn luôn không thể đối địch được anh ta, lão đại xã hội đen tôn quý nhất, lại đố kỵ một tên tiểu tử bạch đạo, đố kỵ đến nỗi muốn hủy hoại anh ta, bao gồm cả hồi ức đẹp nhất của bọn họ.
Anh không chỉ muốn làm một lần, nếu bắt Tuyết Thuần chọn giữa anh và Trình Lãng, không biết cô ấy sẽ lựa chọn con đường nào đây? Là chọn tình cảm nhiều năm không cần hồi đáp của Trình Lãng, hay vẫn là anh người chồng của cô?
Trù Nhiên động tay vào chuyện của anh, dĩ nhiên, anh sẽ âm thầm chú ý mọi chuyện diễn ra, sẽ không để cho Tuyết Thuần bị thương, cũng sẽ liều mạng để bảo vệ chu toàn cho cô. Hơn nữa, nếu cô đã lựa chọn đúng đắn, anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Ra khỏi bên ngoài, Đao Dân nhìn Lam Dạ bên cạnh nghi hoặc hỏi, “Lam Dạ, anh không phải đã...”
“Nghĩ nhiều rồi đấy.” Đao Dân còn chưa nói xong, làm việc cùng nhau nhiều năm Lam Dạ đã sớm hiểu Đao Dân và đương gia có đầu óc nhanh nhạy, thẳng thắn cắt đứt.
Đao Dân nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lam Dạ, đưa tay muốn giữ lại bước chân của anh ta. Nhưng Lam Dạ đi rất nhanh, Đao Dân nhếch nhếch môi, biết rõ anh còn lời cần nói, lại không nể chút tình cảm và thể diện của anh. Nhưng mà anh ta sẽ buông bỏ rất nhanh thôi, nói cách khác, Lam Dạ so với anh còn hiểu được tâm ý của ông chủ hơn.
Sau khi Tuyết Thuần rời đi, Trình Lãng càng ngày càng lạnh nhạt với Xuyến Sở Sở hơn. Biết được tình cảm của cô ấy, cố giữ một khoảng cách, gần đây còn có chút không hài lòng với cô ấy. Cả ngày ghé vào lỗ tai anh nói những sai lầm của Tuyết Thuần, anh lại có thể có tâm tình tốt mà đối mặt với cô sao? Huống hồ, anh định ổn định lại tâm trạng, sống lại thêm một lần nữa. Cô ấy lại quấy nhiễu như vậy, sẽ chỉ làm anh càng khổ sở thêm.
Xuyến Sở Sở không nhịn được, đem chuyện ngày đó giữa Trương Như Ý và Tuyết Thuần nói ra.
“Em vừa nói cái gì!” Sắc mặt Trình Lãng hồng hào, vừa nghe được lời Xuyến Sở Sở nói, đột nhiên giận dữ thét lên.
“Trình Lãng đừng như vậy, mẹ lừa con chuyện nhà mình phá sản là thật, cố ý không nói ra, chính là không muốn con lo lắng. Mẹ cái gì cũng không còn, chỉ còn một người con trai là con, con nhất định phải chăm sóc cho mình thật tốt!” Trương Như Ý thút thít như mít ướt, con trai vất vả đi ra từ trong ác mộng tàn tật, bà không thể để cho anh biết nhiều hơn nữa, chịu đựng thêm đả kích nào nữa. Xuyến Sở Sở cứ bảo an tâm gì đó, nhất định phải kích thích nó sao?
“Cho dù bị phá sản cũng không nên đổ oan cho Tuyết Thuần, dù liên quan tới cô ất thật, thì cũng không phải cô ấy làm.” Trình Lãng nghẹn ngào nói, “Ngày đó cô ấy rời đi mà không nói một lời, chính là mọi người ép cô ấy rời khỏi thôi.” Chính là khẳng định như vậy, mà không hề có ý nói nghi vấn gì.
Hỏi ra như vậy, quả nhiên, sắc mặt Trương Như Ý hơi hơi thay đổi.
Thấy anh tâm tâm niệm niệm giúp Tuyết Thuần thoát tội, Xuyến Sở Sở nổi cáu, “Em nói đều là sự thật. Tất cả đều là Tuyết Thuần hại anh thành ra như vậy, làm công ty anh suy sụp, đến cả cha ruột của anh cũng không được lưu lại, nói là về hưu, anh xem xem một gia tộc như vậy, từ xưa đến nay chỉ khi không có người thừa kế hay đã mất rồi mới có thể nhường vị trí lại, anh dám nói không đúng? Vụ tai nạn xe của anh, cũng là một tay cô ấy làm ra.”
“Xuyến Sở Sở!” Trình Lãng gầm lên một tiếng, cứng rắn hù dọa Xuyến Sở Sở nghẹn lại. Mặc dù Trình Lãng luôn luôn nóng tính, nhưng từ khi bị bệnh tới nay tính tình đã trầm đi rất nhiều, không ngờ anh sẽ phản ứng kịch liệt thế này, cũng bởi vì như vậy, cô mới hơi không kiêng kị.
Ánh mắt của Trình Lãng như muốn ăn tươi nuốt sống cô, “Anh không biết rốt cuộc em nói như vậy là vì cái gì? Nhưng mà Xuyến Sở Sở, anh cho em biết, cho dù thế nào đi nữa, Tuyết Thuần cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, cô ấy là người phụ nữ thiện lương nhất trong thiên hạ.”
Xuyến Sở Sở kinh sợ nghe Trình Lãng vẫn che chở cho Tuyết Thuần không chùn bước, trong lòng tức giận, đố kỵ hâm mộ đè nén trong lòng nhiều năm gì đó, phút chốc liền bộc phát. “Anh không hiểu một cái gì hết!” Xuyến Sở Sở đột nhiên nổi giận, “Từ khi quen biết anh, trong miệng anh mỗi ngày đều gọi tên cô ấy, mỗi ngày chỉ thấy cô ấy là có thể cười khúc khích. Rõ ràng người ta hờ hững với anh như vậy, anh lại còn mặt lạnh dán mông nóng. Anh làm những chuyện này, tất cả đều là vô tư dâng hiến. Hừ, vô tư dâng hiến còn có thể rơi vào hoàn cảnh này, nhìn lại chút đi, những năm qua cô ấy đã làm gì cho anh chưa?”
Xuyến Sở Sở đột nhiên lấy ra cái gì đó, ném tới trước mặt Trình Lãng, “Anh xem đi, những bức ảnh này, lộ ra nụ cười như hoa, tất cả đều vì người đàn ông khác! Lúc anh bệnh sắp ch.ết, rốt cuộc cô ấy đang làm những gì? Hưởng tuần trăng mặt đó! Kết hôn lâu như vậy còn hưởng tuần trăng mật, anh biết như vậy có nghĩa là gì không? Đây là ăn mừng vì anh sắp ch.ết đấy! Cô ấy hồi báo anh như vậy, anh nghĩ sao?”
“Xuyến Sở Sở!” Mặt đất uỳnh một tiếng, nếu như nói trước muốn ăn tươi nuốt sống cô, lúc này anh chỉ muốn bóp ch.ết cô gái xấu xa không ngừng vu khống Tuyết Thuần này! Đáng ch.ết! Không biết Xuyến Sở Sở trúng tà cái gì, cả ngày ghé vào lỗ tai anh nói xấu Tuyết Thuần. Anh không chịu nổi nữa rồi!
“Cho dù em nói cái gì, Tuyết Thuần cũng sẽ không làm như vậy với anh. em từng là bạn tốt nhất của cô ấy, nhưng hôm nay em lại nói ra những lời như vậy cũng là đã mất đi cô ấy. Tuyết Thuần là một người thiện lương như vậy, nếu như nói thế giới này có một trái tim trong sạch, cũng chỉ có cô ấy mà thôi. Xuyến Sở Sở, em tỉnh táo lại đi. Chỉ cần em đồng ý, chỉ cần một câu nói của em, Tuyết Thuần cũng sẽ cam nguyện ch.ết vì em, cũng sẽ xông vào khói lửa cứu em. Em bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy, còn không hiểu con người cô ấy sao? Xã hội bây giờ, kiểu người như cô ấy, chưa đếm qua mười đầu ngón tay.”
Nói một hồi, thân thể Trình Lãng chưa khôi phục hẳn đã mệt rã rời.
Xuyến Sở Sở mím môi, nước mắt mạnh mẽ không rơi xuống, chỉ đọng lại trong hốc mắt, Trình Lãng nhìn thấy như vậy lại bực mình.
“Quen biết em lâu như vậy, không ngờ em cũng tiểu nhân như vậy.” Anh lại liếc nhìn Xuyến Sở Sở, trong mắt hiện lên chút đau tiếc. Anh nhắm mắt lắc đầu một cái, anh không muốn gặp lại cô, “Em đi đi.”
Không thể phủ nhận, Trình Lãng đã chạm vào nỗi đau trong lòng của Xuyến Sở Sở. Tuyết Thuần nói cô là quả hồ trăn, thật ra thì, là cô hâm mộ hơi ấm thiện lương trên người Tuyết Thuần mới đúng. Cô ấy giống như mặt trời, mà cô muốn có, cô ấy không sai chỗ nào cả. Cô ấy có thể đưa tay ra vô số lần, che chở cho cô trong thế giới lạnh lẽo này.
Đột nhiên, cô cũng không hiểu mình đang làm cái gì ở đây, mơ hồ đi ra ngoài!
Trương Như Ý thấy con trai nổi giận thật sự, lại bị khí thế của anh hù dọa, kinh ngạc đến mất hồn. Mơ hồ, trong lòng lo lắng anh nhìn ra. Ài, con trai bà là người mạnh mẽ rắn rỏi, bình thường nói chuyện rất lịch sự. Chỉ là không phải tất cả, chỉ cần gặp chuyện liên quan tới Tuyết Thuần thì lại khác, đây cũng là lý do lúc trước bà rất quý Tuyết Thuần, năm đó đã đối xử với cô như con dâu tương lai của mình. Đáng tiếc, số phận trêu ngươi, có lẽ những gì tốt đẹp sẽ nhanh biến mất.
“Mẹ nói cho con biết, hai người đã nói chuyện gì với Tuyết Thuần?” Trình Lãng lấy lại bình tĩnh, nhưng nhìn vào trong mắt của anh, lửa giận vẫn còn, đúng như một núi lửa đang hoạt động, tùy thời gian mà bộc phát.
Trương Như Ý do dự.
“Không dám nói, chính là làm chuyện xấu.” Trình Lãng hừ lạnh một tiếng, vô gian bất lương, Trương Như Ý là mẹ của anh, làm ăn lớn như vậy, bàn tay sẽ không thể sạch sẽ. Tư tưởng về sự nghiệp của mẹ rất mạnh, tình nguyện làʍ ȶìиɦ nhân của cha cả đời cũng chỉ là vì ham tiền tài thôi.
Trương Như Ý không vui, “Tiểu Lãng, Tuyết Thuần cũng đã gả cho người khác rồi, sau này con ít quan tâm tới con bé đi. Nghĩ kĩ một chút, thật ra Sở Sở cũng là một cô gái tốt.”
“Đừng đổi chủ đề.” Ánh mắt Trình Lãng nghiêm khắc nhìn mẹ mình, “Rốt cuộc mẹ đã nói những gì?”
Trương Như Ý không gạt được nữa, thở dài một hơi, nói ra sự thật, “Chỉ là van xin nó, bảo chồng nó đừng làm hại gia đình chúng ta nữa.”
Trình Lãng trừng mắt, đứng dậy, nếu thân thể anh khỏe mạnh, anh đã đạp nát cái bàn kia từ lâu, “Mẹ nói cái gì?”
Lần này ch.ết chắc! Đối với Lại Tư mà nói, anh chính là một cái xương cá mắc lại giữa anh ta và Tuyết Thuần, Tuyết Thuần càng để ý tới anh, Lại Tư sẽ càng hận anh, sẽ ngược đãi Tuyết Thuần, tình cảm của hai người bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.
Nhờ Tuyết Thuần cầu xin Lại Tư, nhất định làm mọi chuyện càng họa vô đơn chí. Nói không chừng sau khi Tuyết Thuần đi cầu xin, Lại Tư càng tệ hơn, có khi bóp ch.ết anh luôn. Anh gặp qua hai lần, người đàn ông kia đang sợ như vậy, người bình thường không thể suy đoán ra được. Còn lời nói của Tuyết Thuần, anh không tin một chút nào hết. Anh giống với Lại Tư, lại là yêu cùng một người. Tư vị yêu mãnh liệt chỉ muốn giữ lại cho mình, không gì có thể khống chế được, huống hồ, Lại Tư đã từng đánh anh mạnh mẽ như vậy, người như vậy sẽ rộng lượng sao? Anh cười lạnh một tiếng, kiên quyết không thể nào.
Tình yêu đều là thế, trừ phi anh có mục đích khác.
Nghĩ đến đây, Trình Lãng vội vàng đứng dậy, tìm đông lật tây.
Trương Như Ý thấy anh tìm cái gì đó như sắp điên lên, “Con muốn cái gì, mẹ tìm cho con, con ngồi xuống đi.”
“Điện thoại di động.” Trình Lãng không quay đầu lại nói.
“Con phải gọi điện cho ai? Gấp không, dùng của mẹ là được.”
Trương Như Ý chưa đưa tới gần, Trình Lãng đã đoạt lấy, liền làm một loạt động tác quen thuộc, trong một tháng này Trình Lãng khôi phục rất nhanh, tay Trương Như ý bị lực đạo không khống chế của Trình Lãng bóp cho đau nhức.
“Tuyết Thuần!” Trình Lãng kêu lên với đầu điện thoại ở bên kia, bên kia lại truyền đến, “Thật xin lỗi, số máy ngài gọi đã bị khóa, xin gọi lại sau.”
Trương Như Ý thấy Trình Lãng gọi điện thoại cho Tuyết Thuần, trong lòng có chút không vui, “Đã hơn một tháng rồi, con gọi tới cũng vô ích.”
Trình Lãng cũng không khống chế nổi nữa, trong lúc nhất thời ném hết mọi thứ đi, “Mẹ có biết không, mẹ làm những chuyện như vậy, đủ để hủy diệt Tuyết Thuần, cũng sẽ hủy diệt toàn bộ Trình gia!”