Chương 85
Sau 9 giờ bay máy bay chuẩn bị hạ cánh, tôi được Cung Tuyển Dạ gọi dậy, qua ô cửa sổ ngắm nhìn đại dương xanh biếc, cả những hòn đảo nhỏ đến bất ngờ nằm rải rác. Nghe nói là chúng tôi sẽ dừng chân tại một quốc gia nhiệt đới xinh đẹp, có món cơm chiên ngon nhất thế giới, mà khi đó tôi vẫn đang ngủ say, đừng nói đi bộ, anh ấy có thắt bím hai bên cho tôi cũng chả hay biết gì.
Tôi nhổ nước súc miệng, vuốt vuốt tóc, sau đó trả lại cốc giấy cho tiếp viên hàng không có giọng nói ngọt ngào.
Sau khi xuống máy bay thì chênh lệch nhiệt độ càng rõ ràng hơn, chúng tôi rời thành phố trong tiết giá rét, tuyết cũng gần rơi, nơi đây lại đang trong mùa khô nắng nóng, vừa ra sân bay tôi liền cởi áo khoác ngay. Ra quốc lộ ngoài sân bay, bên trạm dừng một chiếc xe buýt du lịch màu đỏ gạch đang chờ ở đấy, cửa trước mở, vài người phụ nữ có làn da đen bóng cùng con mình xếp hàng lên xe, bác tài xế người bản địa chân chất nhìn chúng tôi cười, nhếch môi, hàm răng trắng sáng có thể quay quảng cáo được ấy.
Ngoài trời gió nóng thổi qua, chúng tôi kéo hành lý, ngồi xe buýt đến nơi nghỉ chân.
Anh không phải lần đầu tiên đến đây, trên đường anh kể cho tôi rất nhiều về phong tục tập quán và lịch sử của quốc gia này, về đá quý, hương liệu, về hoa bông súng, đến thầy tu trong chùa Phật. Đường quanh co, xe buýt đi qua bờ biển, tôi có thể nghe thấy tiếng sóng đánh vào bãi đá. Lớn ngần này tuổi rồi mà tôi vẫn chưa được thực sự thấy biển. Anh liền mở cửa sổ ra, kéo tôi nhìn ra ngoài, trời nước một màu, một màu xanh thẫm không lẫn tạp chất, dưới ánh mặt trời mặt biển nổi màu lục, có thể nhìn tới những hòn đá nhẵn nhụi dưới đáy.
Nơi nghỉ chân cũng ở bên bờ biển, là một khách sạn nhỏ đứng riêng biệt với đầy đủ nhà bếp phòng ngủ, khoảng gần 50 mét vuông, ban công hẹp hướng ra biển, có bể bơi và vườn hoa. Đặt hành lý xuống, hai chúng tôi thay quần áo ra ngoài đi dạo, anh mặc một chiếc quần short đi biển, áo thun màu xám tro, tóc trên trán vuốt ra sau đầu, lại hất xuống vị trí cũ.
Nơi đất khách quê người không phải lo gặp người quen, tôi cũng đủ can đảm nắm lấy tay anh rồi.
Tôi dùng thời gian 1 buổi sáng đi thăm thú quốc gia này: Xe buýt chiếm đa số trên đường bộ, nhanh chóng và tiện lợi hơn cả xe lửa nhiều, nội lẫn ngoại ô đều có thể đón xe, tiền phí cũng rất phải chăng; Thức ăn ở đây thiên về vị đậm, cà ri vô cùng cay, phải ăn kèm với bánh mì mới có thể ăn được, sữa chua lại rất ngon, chúng tôi mua ở hiệu nhỏ ăn dần. Nói bằng tiếng Anh có thể giao tiếp đơn giản với dân bản địa, miễn không phải từ nào quá khó, diễn tả quá mơ hồ thì dùng ngôn ngữ cơ thể, không được nữa thì phì cười, cảm giác rất kỳ diệu.
Rất là vui, chính là sự vui sướng khi dẫn dắt đến quên cả mọi thứ.
Thời gian ở bên anh dường như trôi đi nhanh vô cùng, cũng vô cùng chậm.
Quá trưa, chúng tôi tính quay về nơi nghỉ chân ngủ bù, chủ yếu là tối hôm trước trên máy bay ngủ không ngon, sẵn dưỡng sức tối còn đi chợ đêm. Dù sao đi du lịch là để nghỉ ngơi thư giãn, không nhất thiết phải theo sát kế hoạch đã vạch ra.
Song khi cả hai vừa thấy chiếc giường lớn rộng thênh, tôi liền lặng lẽ bốc thứ gì đấy trong lòng, là lúc để đối diện với khuyết điểm.
Tính trên đầu ngón tay, đã được nửa năm rồi, vậy mà vẫn chưa hoàn thành đại hài hòa của cuộc đời, coi như lúc nói ra cái câu “Muốn lên giường với anh”, kiên nhẫn dùng hành động thực tế chứng minh không phải là do thấy sắc mà nổi lòng tham, chăn đệm cũng khá lớn. Là đàn ông thì nghẹn đến phát bệnh luôn rồi.
Thừa nhận đê, mày đang muốn tuyên ɖâʍ giữa ban ngày ban mặt đấy.
“…”
Tôi bị suy nghĩ đột ngột của bản thân mà hãi đến nhũn cả chân, đứng tại chỗ mất tự nhiên định trộm liếc sang anh, muốn xem thử anh có phản ứng như thế nào, thế nào mà lại thành thấy anh đã ngồi bên giường, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của tôi.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.
Tôi không quay đầu lại vọt vào phòng tắm.
Đó như lần vùng vẫy cuối cùng trước khi hành xử.
Phòng tắm rất nhỏ, không thể so sánh với nhà mình, thùng tắm gỗ bên tường thôi đã chiếm phần lớn diện tích phòng rồi. Tôi đứng trước gương, mở vòi hoa sen lên, cố sức dùng nước lạnh làm dịu đi đầu óc bỏng lửa của mình, muốn tẩy sạch mình một chút, lại cảm thấy như này có hơi làm màu quá.
Chẳng phải là lên giường với người sao.
Nhưng anh đã từng lên nhiều rồi, tôi thì không.
Nhớ khi trước bị anh nửa dụ dỗ nửa dẫn dắt làm vài thứ, tôi liền khô khốc cả miệng cả lưỡi, cổ họng nóng cháy.
Nhưng tôi không có thời gian tự hỏi nữa.
Cửa phòng tắm bị anh đẩy ra, tôi không thể tránh khỏi cảnh trần như nhộng trước mặt anh, ấy mà tôi lại chợt muốn che đi bộ phận quan trọng của mình.
ch.ết mất. Đậu mè sao tôi lại quên khóa cửa lại chứ.
Anh đứng ở cửa, cởi áo phông ra, thả cho nó rơi xuống một bên, cứ như lời này không phải nói với tôi vậy.
“Chạy không thoát đâu nha.”
Anh nắm lấy cổ chân tôi từ trong nước ra, ném lên giường.
Trong nháy mắt lưng đáp lên giường khiến tôi nảy lên cảm giác nguy cơ, vội muốn ngồi dậy, nơi khuỷu tay lại bị tay anh giữ lại, không làm được gì.
Hôn môi làm phân tán đi sự chú ý của tôi, vòm miệng mát lạnh hương vị bạc hà, nhiệt độ cơ thể trong cơn động tình không ngừng tăng lên, anh ôm lấy tôi, tôi toan đứng lên lại ngã về, một tay đặt lên đùi trong, cảm nhận được một vật nhô lên.
Tôi đầu hàng. Nhưng ngại mất mặt trước anh, muốn được xoa dịu, lại khó nói, ngón tay kéo lấy khóa thắt lưng anh, kéo xuống dưới, ám chỉ nhu cầu khó nói. Anh trông cũng khó nhẫn nhịn nổi nữa, nhưng không có cái thô bạo của người đàn ông khi gấp tốc, vẫn thuần thục như cũ, có ngàn cách để khiêu khích tôi, mỗi một cách đều khiến tôi đầu hàng.
Dù cho tôi có khổ lực tu luyện đến mức nào, trước mặt anh bao nhiêu công phu mất sạch cả.
Tôi nói em muốn.
Anh nhìn thẳng vào gương mặt tôi, đáy mắt phản chiếu hình ảnh của tôi như mặt gương, phía dưới từng bước từng bước đẩy vào, vừa bắt đầu tôi có đau đến muốn cắn, lại không nỡ cắn anh, nghẹn ngào nói lời sướng. Này rất không hợp lý chút nào, nhưng tôi không còn gì để nói nữa. Nói gì cũng vô ích. Hai người có thể dưới tình huống này mà tạm dừng, toàn tâm khóa môi, khiến cho tim tôi còn đập nhanh rất nhiều với trước đây, không thua gì những thời khắc ngày ấy anh làm tôi rung động.
“Lời của một người đàn ông trên giường không đáng tin.”
Anh nheo mắt, lúc hôn ɭϊếʍƈ một chút lên khóe môi, như đang đùa vậy. “Nhưng ta yêu em.”
“…Em yêu anh.”
Điều đó không buồn cười chút nào.
Tôi ôm lấy anh khóc.
Lời thủ thỉ của tác giả: Đây là bản hài hòa đó, mấy cưng biết mà *wink*(๑❛▿◠๑)~☆