Chương 90

Có thể mường tượng ra khung cảnh náo loạn xum xoe đến cỡ nào.
“Cục cưng à mấy người bạn con nhờ tới là người như nào vậy hả ! ! ”


Hạ Giai đầu bên kia nói không hề chấm nghỉ ngắt câu, nghe hốt hoảng cứ như đang bị truy sát ráo riết vậy: “Trời ạ Hạ Tức à ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi mà không nghe cho con đi làm thêm ở quán bar đúng là sai trái mà đừng kết nhóm với mấy người giang hồ chứ con có biết rất nguy hiểm không hả giờ mau nói cho ta biết mấy tên cơ bắp trông như bộ đội đặc chủng này là thế nào –”


Nói mà tôi muốn hụt hơi dùm dì luôn ấy.


Chắc là dì trốn trong WC hoặc nơi nào đó khuất kín lén gọi đi, bên ngoài toàn người lạ, cố nói thật nhỏ tiếng và nói thật nhanh, xung quanh tôi toàn là sinh viên hò hét ầm ĩ, đành lách mình ra ngoài, đến một nơi yên tĩnh một chút, cười hỏi dì: “Mẹ à, họ có giúp mẹ khuân vác đồ đạc chứ?”


“Đó chẳng phải…”
Như có cảm ứng vậy, tôi nghe thấy từ xa có tiếng người nói vọng đến, “Chị ơi! Xong xuôi rồi này ! Còn gì chị cứ nói ạ !”


Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của đám thanh niên nhiệt tình kia. Mặc dù bọn họ từng bị tôi bắt gặp đang ôm hộp khăn nước mắt nước mũi tèm nhem vì bộ phim Hàn Quốc bi tình, cứng rắn mà yếu mềm cũng không giảm bớt năng lượng phát huy trên công việc.


available on google playdownload on app store


Nói đến “Việc làm”, tôi nhớ mình đã từng hỏi một cách kín đáo với Cung Tuyển Dạ, anh rốt cuộc là làm gì thế?


Vốn tôi chỉ hỏi về công việc cho có thôi, hơn nữa tôi là bạn trai của anh, có gì mà không thể hỏi, nhưng nghĩ kỹ thì công việc của anh khá là đặc thù, cộng thêm mối quan hệ trong giai đoạn đầu dừng ở một mức khá là nông, đào quá sâu sẽ có hơi vượt mức, cho nên vẫn dằn lòng hiếu kỳ.


Kết quả thời gian thấp thoát trôi, giờ khắc đã đến, chấp nhất của tôi cũng vơi dần, vào một chiều đang trong phòng bếp đun trà sữa, tay cầm cái muôi gõ một cái lên ấm thủy tinh, phát ra tiếng vang giòn tan, hỏi anh, anh làm công việc gì thế.


Ngoài trời mưa to, từng giọt nước lóng lánh nhỏ xuống trên cửa sổ, trong nhà ấm áp và khô ráo, anh khoanh chân ngồi trên thảm, ôm máy tính nhìn chằm chằm vào một cổ phiếu thấy mà muốn mê mang ngủ mất, nghe vậy cũng không phản ứng gì khác thường, tà tà nhướn mi, nói, làm chuyện xấu á.
Xấu cỡ nào?


Em nghĩ xấu tới đâu?
Trong nhất thời không còn lời để đáp lại, không biết nên nghĩ theo hướng nào, đành cầu cứu nhìn anh, thế là nhận được một nụ cười trêu.
Anh nói, đùa em thôi.
Cho nên tôi nói với Hạ Giai, người đó là Cung Tuyển Dạ, không phải người xấu đâu ạ.


Anh là người xấu đối xử rất tốt với tôi.
Cho đến khi tôi trở về nhà vào một ngày trống tiết, phát hiện những công việc mà tôi không giúp được đã hoàn thành hơn nửa.


Ngồi xe bus đến nơi theo như địa chỉ mà Hạ Giai đã cho, lại đi bộ một quãng, tìm kiếm khắp nơi mới thấy cửa tiệm. Nằm trên con đường bộ thuộc khu vực sung túc ở gần đây, kiến trúc không đến nỗi gọi là đẹp, may mà giao thông thông thoáng, người qua lại cũng nhiều; một dãy nhà có chiều cao không đều nằm xen kẽ nhau, bức tường bên ngoài mái hiên là một màu nâu không đều màu, trông lại có ý nhị và nét cổ điển lâu đời, vật trang trí có thể là miếng kim loại lỗi thời hoặc phong cách hoài niệm, hẳn là sẽ thu hút được không ít giới trẻ tò mò.


Tôi tránh đi vụn gỗ phế liệu tứ lung tung, ngửi thấy mùi plastic gay mũi, tháo găng ra lấy phẩy gió trước mặt, gọi dì, “Mẹ ơi, con về rồi.”
“Ơi !”


Hạ Giai lên tiếng, dì mặc cái áo T-shirt cũ của tôi chạy ra từ trong quầy nhỏ, và cả chiếc quần short thoáng mát. Đầu tháng 6 cũng gần như bước vào hè rồi, vận động mạnh tí thôi đã ra mồ hôi rồi, dì buộc tóc cao lên thành đuôi ngựa, trên trán mướt mồ hôi trong suốt, phẩy phẩy áo, nói, “Làm cho xong nhanh rồi về !”


“Nhanh thật đấy.” Tôi hỏi dì, “Có ai giúp đỡ mẹ sao ạ?”
Vốn nghĩ dì sẽ tìm Hà Cố, dù sao cái thây kia của sư phụ Hà vừa nhìn đã thấy là chân sai miễn phí, giúp việc tốt nhất làm nhanh gọn lẹ, mà âm thanh trong phòng rõ ràng không phải gã.
“Tôi.”


Người hai tay khuân hai cái thùng giấy rỗng chất vào góc tường, chính là Chu Tĩnh Dương.


Tôi trước kinh ngạc, ngay sau đó lập tức trở nên lúng túng khó mà diễn tả hết được, dường như phát hiện ra cái gì đó không đúng, vậy mà lại không tìm được lý do nào phủ định phỏng đoán vô căn cứ của mình cả.
“Ừ à…”


Người đàn ông cao lớn buông thõng hai tay, áo sơ mi trắng bỏ ra ngoài quần một đoạn, ống tay áo được vén lên rất cao, làm mất đi cảm giác trang trọng mà nó mang lại, dáng vẻ cứng lưỡi khó nói hết trông có hơi đáng thương, động tác đẩy gọng kính trông cực dư thừa, trong khi ánh mắt của hắn là không thể nghi vào đâu hơn được.


“Tôi chỉ đến giúp một tay thôi.”
Tôi khom người với hắn, “Làm phiền chú Chu rồi.”
“Đừng khách sáo.” Hắn gật đầu, một lời hai nghĩa, “Nên làm mà.”
Tôi trừng mắt nhìn.


Sau đó hắn chịu cực mà đi đến chỗ cái bàn vẫn chưa được sắp xếp, Hạ Giai còn ở phía sau hồn nhiên như không nói, “Anh ta so với mấy tên cẩu thả kia đáng tin hơn nhiều, bọn họ suýt thì làm vỡ máy pha cà phê của ta đấy, nếu như mà được như lão Chu, kể ra thì ta có được khai sáng đôi chút về mấy người thuộc quần thể cường thế kia….”


“Quần thể cường thể là cái khỉ gì vậy hả mẹ.”
“Đứng cứ đứng không bên đó, qua đây lắp lồng kính cho khung ảnh này.”
“Lắp thì lắp.”


Chạy cả một chiều khiến tôi rất khát nước, vừa hay bắt gặp trên bàn phục vụ tạm thời có một chai nước khoáng mới uống được vài miếng, mặc kệ bẩn, cầm lên đổ vào miệng, trong khi uống thì nghe thấy có người đi đến sau lưng tôi, kéo tôi đi nói, “Thiếu gia đang ở bệnh viện trung tâm thành phố.”


Nghe Chu Tĩnh Dương nói mà tôi muốn phun sạch ngụm nước trong miệng, tim đập mạnh, tay vô thức siết chặt đến suýt bóp dẹp cái chai, “Bệnh viện ? Anh ấy có chuyện gì sao?”


“Bình tĩnh, nghe tôi nói đã. Thiếu gia không sao.” Như đã dự liệu trước tôi sẽ phản ứng như thế này, Chu Tĩnh Dương ân cần lấy khăn giấy trong túi ra cho tôi lau miệng, vừa từ tốn nói, “Là bạn của ngài ấy, Tư Tuấn tiên sinh gặp tai nạn giao thông.”
“Tư Tuấn ?”


Tôi nghiêng đầu nhìn xem Hạ Giai có đi ra từ bên trong không, nhỏ giọng hỏi hắn, “Có… có can hệ đến anh ấy sao ?”
“Có thể xem như là có.” Hắn ngắn gọn đáp, còn nói thêm, “Nếu như cậu muốn tìm ngài ấy có thể trực tiếp đến bệnh viện, để tôi nói một tiếng.”


Tôi vặn nắp chai nước lại rồi trả về chỗ cũ, lúc này mới cười cười với hắn, “Cám ơn chú Chu.”
Tôi thấy hắn đã nói hết thì định đi, một câu ngâm trong ngụm nước trong miệng hơn nửa buổi, rốt cuộc mới hỏi.
“Chú thật là đến để giúp sao ? ”


Bóng lưng hắn khựng lại, sườn mặt nghiêng nổi lên một màu đỏ đủ nghĩa.
“Tất nhiên rồi.”
Tôi lập tức rất có nguyên tắc thường thức mà chỉ nhìn sàn.






Truyện liên quan