Chương 98
Tôi thấy vẻ mặt hối lỗi và vô tội của Phí Na, dùng khẩu hình nói với tôi “I’m sorry.”
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt, tôi căn bản không trách chị buộc miệng nói ra, bởi đây là sự thật, hai chúng tôi đã sớm nấu gạo thành cơm rồi, cần gì phải giả vờ để qua mắt, sớm muộn gì rồi cũng biết thôi.
Tôi thở dài.
Chừng 2 năm nữa – chắc cũng chưa được 2 năm đâu, sớm muộn gì cũng phải đối diện với Hạ Giai. Giấy không thể gói được lửa.
Đến khi đó liệu tôi có thể nhẹ nhàng thản nhiên mà không chút áp lực gì mà nói cho dì biết được không?
“Hà Cố.”
Tôi quay sang nhìn Hà Cố đang ngạc nhiên và khó hiểu, giơ hai tay lên như đầu hàng. “Là bạn trai của tôi.”
“… Là ai ?”
“Cung Tuyển Dạ.”
Bữa cơm này đã định trước là sẽ khó mà nuốt trôi.
Xuống lầu tôi nhận được cuộc gọi từ anh, trời vừa chợp tối, qua cửa sổ hành lang có thể thấy được khu chợ đêm náo nhiệt gần đấy, đèn đóm sáng rực.
Anh nói, xong rồi sao ?
Tôi đáp ừ, đang chuẩn bị cùng đi ăn.
Phí Na và Hà Cố đều dừng lại chờ tôi, không ai nói gì cả, có tiếng đèn điện phụt tắt trong hành lang, Phí Na tựa lưng vào cửa kính hút điếu thuốc, vị mơ dịu nhẹ, ánh sáng từ bật lửa của chị ánh lên gương mặt Hà Cố, tôi thấy chú ấy cười cười.
Có lẽ do ánh sáng quá yếu, tôi cảm thấy nụ cười ấy hiện lên nỗi thất vọng.
“Gọi hắn ta cùng đến đi.”
Tôi nhìn chú, nói với đầu bên kia, anh cũng tới đi, cả bốn người chúng ta.
Ba chúng tôi đứng ở con đường dưới lầu chờ Cung Tuyển Dạ, Phí Na ngậm điếu thuốc đứng giữa tôi và Hà Cố, chị cảm thấy có lỗi với tôi, không muốn kéo thêm bất hòa, cứ như sợ hai chúng tôi sẽ ẩu đả. Thật sự thì phụ nữ lo xa hơn đàn ông nhiều lắm, giữa chúng tôi cũng không khắc khẩu với nhau quá nặng, khi tôi còn theo Hà Cố học hát, vừa ngu ngốc vừa cố chấp lại không có tiền đồ cũng không thấy chú ấy nổi giận.
Cung Tuyển Dạ đi lên từ bãi đậu xe dưới lòng đất, xuyên qua màn đêm đi đến cạnh tôi, tự nhiên mà khoát vai tôi chào hỏi với hai người họ.
Hà Cố không có vẻ gì là mất tự nhiên, không khác mấy so với lúc bình thường, còn đùa nhau nữa, Cung Tuyển Dạ vỗ vỗ cái bụng gã nói ông chủ Hà gầy đi rồi này, tương lại không thể gọi “Béo” được. Hai người đến quán ăn với cái bàn trải bọc nylon đầy mỡ rồi mà còn chưa hết lời, lâu lâu lại khoát tay lên cái ghế của tôi, đưa thực đơn cho tôi hỏi tôi ăn gì. Sự tương phản cực lớn với bề ngoài của anh, anh hoản toàn không phải là một người quá soi mói, cùng sống với anh qua thời gian dài tôi đã hiểu, dù có là nhà hàng Michelin 3 sao hay quán ăn khói xông lửa đốt không đảm bảo vệ sinh đều có thể ăn một cách vô tư, có lẽ là do rộng rãi nhỉ.
Chủ nhân của tấm lòng bao la này khi Hà Cố giơ ly rượu lên vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Hai người không ai thèm nói cho một tiếng, thật vô lương tâm mà.”
Đôi đũa trong tay không cầm chặt, suýt thì rơi xuống đất luôn rồi, Cung Tuyển Dạ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tôi có chút không dám ngẩng đầu lên, khóe mắt liếc thấy anh cầm chai Heineken chạm cốc với Hà béo, nhếch khóe miệng cười, “Không show ân ái là vì nghĩ cho mọi người mà.”
“Thích thì làm, ” Hà Cố nốc cạn một ly cũng đổi thành chai, tay rót đầy cái ly của tôi, còn nửa chai nốc một hơi cạn sạch, “Chăm cho tốt Tiểu Tức của chúng ta đấy, nhìn nhóc nó từ nhỏ tới lớn, có tiêng tiếc.”
“Bộ tui không nhìn em ấy lớn lên à.”
Tôi uống ly rượu kia, bàn tay siết chặt dần thả lỏng, để cho ngón tay anh đan vào, tưởng chừng người đã ch.ết đuối lại nổi lên mặt nước vậy, hô hấp đều trở lại.
Rượu qua ba tuần, tôi cảm nhận được sức nặng của bàng quan, đứng lên đi toilet quán ở trên lầu, Hà Cố cũng đi với tôi, hai người đứng trước bồn rửa tay, hướng mặt vào khung cửa sổ gió thổi hiu hiu. Đối diện là một tòa nhà phức hợp thương mại có tuổi, khi tôi còn mười mấy nó đã được xây ở đây, khu vực chung quanh buôn bán phát triển nhanh chóng, bây giờ nó đã không còn tấp nập như năm đó nữa, vài quầy hàng quạnh quẽ mà chống, ngoài cửa treo hai cái đèn màu tịch mịch.
Tôi không lên tiếng trước, Hà Cố cũng không, lát sau gã đưa điếu thuốc qua, hiệu mà gã thường hút nhất. Tôi chần chừ một giây, cúi đầu cắn lấy đầu lọc, gã đổi tay châʍ ɦộ cho tôi, tôi nói tiếng cảm ơn.
“Còn nhớ lần đầu tiên ta gặp nhóc, nhóc không nhận, nhóc nói rằng mình không hút.”
Gã lại châm cho mình, đang nói thì dừng trong chốc lát, “Chớp mắt sáu năm, chúng ta đều thay đổi cả.”
Nửa buổi trời tôi mới hít một hơi, loáng thoáng nghe thấy tiếng Phí Na với Cung Tuyển Dạ tán chuyện, cứ như đang đánh lộn ấy.
Tôi đáp, phải.
“Ta không phản đối chuyện nhóc thích đàn ông. Nên chúc phúc thì vẫn phải chúc.” Gã phun một vòng khói, “Ta là ai chứ ? Là thầy, là bạn bè, ta không cản trở lập trường của nhóc.”
“Chuyện đó mẹ nhóc có biết không.”
Tôi vẩy tàn thuốc vào bồn rửa, thả cho trôi. “Không, không dám nói cho mẹ biết.”
“Với tình hình hiện tại thì không muốn mẹ phải bận tâm, ” Tôi cười lắc đầu, “Đến bây giờ vẫn là chuyện riêng của tôi. Nhưng chú yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện này mà bất hòa với mẹ, sao tôi có thể không hiếu thuận được, cho nên tôi sẽ tìm một cách thuyết phục mẹ ôn hòa nhất có thể.”
“Yêu một ai đó đúng là chuyện riêng của nhóc, lời không sai, có ai có quyền can thiệp vào chuyện riêng của người khác chứ.”
“Nhưng nhóc có từng nghĩ mẹ mình sẽ có suy nghĩ như thế nào không.”
“Con trai thích đàn ông, không thể kết hôn vói phụ nữ cũng như không thể có con nối dòng, cái đó thì thôi, ta không thể làm khó con cái mình phải sống với người mà nó không yêu thương đến cả đời, điều ấy quá tàn nhẫn. Nhưng con trai mình tìm mẫu đàn ông như thế nào ? Dù sao vẫn khác với phụ nữ, người đó đối xử không tốt với con mình thì biết làm sao ? Lỡ như chia tay rồi còn có thể tìm một người phụ nữ khác kết hôn ư ? Hay là tìm một người đàn ông khác ? Cứ như thế cả đời sao ?”
Tôi không nói gì.
“Ừ rồi, ta dám nói cô ấy vì nhóc mà sẵn sàng gánh vác dù có khổ cực đến bao nhiêu, cô ấy là mẹ nhóc, cô ấy nuôi nhóc đến bây giờ phải chịu không ít cực mà.” Gã nói tiếp, “Nên nhóc có thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu sự dèm pha của xã hội, hay bị người đâm chọc chỉ vì thành toàn cho hạnh phúc của con mình ư ? Chúng ta không có quyền cấm cản người khác được nói, không thể ngăn được toàn bộ dư luận, láng giếng tứ phía gặp là hỏi, ây chà, con trai cô là đồng tính sao ?
“Ta không trách nhóc ích kỷ.”
“Chẳng qua là so với cô ấy, nhóc vĩnh viễn là một đứa trẻ khờ dại.”
Đáng tiếc lúc này đây, gã không thể dạy tôi được nữa rồi.
Chúng tôi trở lại bàn, mọi thứ ăn cũng được kha khá, dưới đất la liệt hơn mười chai rượu, Phí Na uống đến vênh mặt, gương mặt ửng đỏ cười toe như hoa nở trên núi, vỗ ngực Cung Tuyển Dạ nói, “Không phiền nếu tui mượn cục cưng nhà mấy cậu hát chứ hả ? Năm nay còn 2 3 cái nữa lận ! Không ngại chứ nhỉ ? Há há há há há chú có ngại chị cũng méo care.”
Cung Tuyển Dạ: “…”
Tôi mím môi một cái, nói, chị Phí Na, tôi chợt nhớ đêm nay cần phải trở về, cho nên cũng không làm phiền chị nữa, sáng ngày mai sẽ liên lạc.”
Phí Na hiểu ý gật đầu, nhìn tôi với Cung Tuyển Dạ một cái, xua tay, “Đi đê, không sao.”
Trong lúc chờ Cung Tuyển Dạ vào bãi đỗ lấy xe, tôi mới nói với hai người họ, trước cảm ơn sư phụ Hà và chị Phí Na, nhờ hai người giúp đỡ cả.
“Nhóc này… Ờ… Bạn bè cả mà.” Hai người họ thấy tôi khom lưng cúi chào thật mạnh làm cho luống cuống, ” Vậy một lát đi về đâu.”
Tôi nói, về nhà.
Hơi nhơ nhớ Hạ Giai rồi.