Chương 102: Thiếu
Hơn 12 giờ đêm hôm đó, cả căn phòng chỉ còn ánh sáng từ màn hình laptop trước mặt tôi, hình ảnh gương mặt tôi hắt lên ô cửa sổ kính trắng bệch. Để có thể đạt trạng thái tốt nhất, tôi đã thức bốn hôm liền, viền mắt sưng húp cả lên chỉ có thể hé mở khe nhỏ, gắng gượng hoàn toàn dựa vào tinh thần cuồng nhiệt mà chống đỡ. Con người là thế, một khi đã kéo dài mà vẫn chưa thể hoàn thành việc nào đó, từ kiên nhẫn trở thành cố chấp, chuyện duy nhất có thể khiến tôi cặn kẽ từng ly cũng chỉ có chuyện này mà thôi, ban ngày học tập không có thời gian rảnh, cho nên đành dành vào thời gian ngủ mà sáng tác.
Xấp giấy A4 chất đầy trong ngăn kéo trên cùng của cái bàn làm việc, đấy chính là kết quả trong khoảng thời gian này. Chúng chi chít những ghi chú nhòe phai, một số thì được ghi lại ca từ đầy đủ câu chữ một cách ngay ngắn, có cái thì câu này đứt câu kia – bình thường từ những khâu như thế này tôi mới phát triển thành một ca khúc hoàn chỉnh. Cảm hứng sáng tác cũng không bị ngắt quãng, nhưng sáng tác là một quá trình đầy trắc trở, tôi cảm âm kém hơn cảm nhịp nhiều, nói sơ sơ là thuộc về thiên phú đại loại, tôi không như Lý Khiêm Lam bẩm sinh cảm nhạc tốt, hay như Phí Na có được kinh nghiệm từng trải, bọn họ hạ bút thành văn trái ngược với tôi nhích lên từng bước, đôi lúc còn cần nhờ cứu viện.
Đã trễ thế này rồi, Lý Khiêm Lam vẫn còn online chỉnh âm cho tôi, hỏi nó có mệt không lại đáp không liên quan: “Mày sốt ruột à, tao gọi Hinh Tâm nói chuyện với mày nhá ?”
“… Có cần thiết không, khuya quá tao mở mắt hết nổi rồi.”
Tôi thật sự không thể mở mắt nổi nữa.
Đúng lúc này, bên góc phải màn hình bỗng nhiên thông báo có thư mới bật ra. Tôi dụi dụi mắt, không có chút hiếu kỳ nào, trong đầu chỉ nghĩ “Chắc lại thư rác”, “Đêm nay lại không viết thêm được bao nhiêu nữa rồi”, tâm trạng thấp khỏi nói, di con chuột mở ra xem thử.
Sau khi đôi mắt lờ đờ tiếp nhận được thông tin gửi đến, đầu óc bỗng chốc tỉnh như bưng, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
“Chủ đề: JOAH!
Hạ Tức thân mến, xin chúc mừng bạn đã đăng ký thành công, đồng thời sẽ được nhận vé mời tham dự festival âm nhạc của JOAH. Khi đọc ( đính kèm thư mời) cần chú ý, trang cá nhân của bạn sẽ trở thành trang chủ của nhạc sĩ, không thể thay đổi tài khoản được nữa; Bạn sẽ được nhận thư xác nhận nhạc sĩ trong hộp thư của mình. Thư không được hồi âm lại, trong vòng 3 ngày sẽ có đại diện bên tổ chức liên lạc với bạn…”
Có lẽ là do tôi hít thở quá mạnh, giường đệm lạnh đi theo mỗi cái lăn lộn của tôi, ván giường kẽo kẹt một tiếng.
Tôi mới ý thức được đúng là đã muộn lắm rồi, mà tôi lại hưng phấn như thằng điên phê cỏ vậy, hồn phách như tự nổ tung bên trong luôn ấy.
Tôi nhìn lại 2 lần, xác nhận người gửi là bên ban tổ chức thật, run rẩy bắt đầu nhắn cái tin cho Lý Khiêm Lam.
Một hồi im lìm, nó trả lời lại với chuỗi ký tự “Đù má” như thiên quân vạn mã.
Tôi vùi mặt thật sâu vào gối, đến nỗi mắt đầy sao trời.
“Thật đó hả ! ?”
Là thật đấy.
Mặc dù tôi cũng cho rằng mình đang mơ, biết đâu sáng hôm sau thức dậy trong hòm thư không có gì cả, ca khúc vẫn chưa hoàn thành, còn giáo sư điểm danh vào tiết 1 nữa, mong là presentation có thể được chấm không quá tệ – mấy thứ này dạt cmn qua một bên.
Tôi làm được rồi.
Ngủ trong cái cảm giác sung sướng không thôi, lấy trạng thái tinh thần này mà qua tiết cuối của tuần này, tôi hối hối hả hả tức tốc chạy về nhà, trên đường báo cái tin cho Cung Tuyển Dạ.
Mấy hôm này tôi về trường thì anh công tác ở bên ngoài, ngày ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, thời gian tin nhắn được gửi đến toàn ngay những lúc kỳ lạ, hai chúng tôi đã quen với hình thức sinh hoạt khác thường như thế này rồi, nhưng có đôi lúc kìm lòng không đậu muốn gặp người kia.
“Thật muốn chia sẻ với anh ngay.”
Tháng mười một lập đông, thời điểm mà khi thò tay ra khỏi áo khoác nắm lấy tay vịn trên xe buýt sẽ cảm thấy se se lạnh, trạm dừng đón một lượt khách mới, cánh cửa mở toang mang theo luồn gió lạnh tiến vào, tôi men theo dòng người di chuyển về chỗ khuất trên xe với di động trong tay.
“Nên bật nắp ăn mừng chứ nhỉ, cục cưng tiến thêm được một bước rồi.”
Tôi không có sức chống đỡ nào dù chỉ một chút khi nghe anh bật cười trong di động, cảm giác vui sướng dường như được nâng lên thêm một tầng rồi.
“Hai ngày nữa là về rồi, máy bay vào sáng ngày mốt. Có muốn thưởng gì không ?”
Cười quá nham nhở ở nơi công cộng có hơi không được hay ho cho lắm, tôi học cách nói ngọt xớt của anh, “Có anh rồi còn muốn gì nữa đây.”
Dù cho có là diễn kịch hay không, rất nhiều lần anh luôn ra sức phối hợp với tôi, quả là một tri kỷ khiến người khác rất có cảm giác thành tựu khi đùa giỡn. “A~, ta lại yêu thêm lần nữa rồi.”
“Cung tiên sinh phiền anh trả lại em mối tình đầu.”
“Không cho.”
Tôi hí hửng xuống xe về nhà.
Trụ sở JOAH nằm ở ngay vùng này, Festival hằng năm cũng đều tổ chức ở kia, bởi cửa thấp, không khí mang đến tốt hơn buổi liveshow bình thường nhiều, lại có bộ phận thanh niên có danh tiếng tốt gắn bó nữa, thu hút một lượng lớn sự quan tâm của khán giả. Cho nên là sẽ có người đồn vui, mỗi dịp cuối năm là lại nghênh đón thanh niên cả nước lại di dân về đây.
Như tôi đây chí không cao nhưng ít nhất rõ ràng, có thể được đứng trên một sân khấu tầm cỡ như thế, không ngoa chút nào khi nói, đời này chẳng tiếc chi nữa.
Cho nên lời mời lần này có ý nghĩa không thể so sánh được. Tôi hy vọng anh sẽ đến đây, có thể tận mắt chứng kiến, tham gia sự kiện quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Hạ Giai và Phí Na khi hay tin thì phản ứng dữ dội và thẳng thắn hơn, có lẽ phái nữ rất am hiểu về biểu đạt cảm xúc, thậm chí tôi trong lúc vô tình thấy Hạ Giai khóc lóc kể lể với khách quen vốn đến tìm dì tâm sự giải sầu “Đằng ấy có biết nhạc sĩ tức là sao không, trời ôi con trai tui có tiền đồ ghê cơ, ba đời nhà tui chưa có ai đi trên con đường nghệ thuật hết á… Không phải ruột thịt thì sao chớ ”
Phí Na thì trở thành vị tiền bối đúng nghĩa của tôi, nghe nói hai chúng tôi vẫn hợp tác biểu diễn như bình thường, dù sao đã có vài ca khúc hợp tác rồi, phối hợp cũng khá ăn ý, khi ấy thì nghe theo bên làm chủ vậy.
“Chị biết là chú em sẽ được mà.” Chị vỗ nhẹ ngực mình, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên nét đắc ý, “Không thì chị cũng không chọn chú em đâu.”
“Chăm chỉ là rất quan trọng, nhưng duyên cũng là một mặt khác. Đừng lơ là, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng tỏa sáng.”
Ba ngày sau, đại diện bên JOAH tìm được tôi qua cách thức liên hệ trên thông tin cá nhân, lúc đó tôi đang còn trong quán Hạ Giai hấp tấp làm chân chạy, thế là nhận được một cuộc gọi từ nơi xa lạ.
Đối phương là một giọng nữ trong trẻo mà nội lực, “Cậu là Hạ Tức đúng không ạ ? Có lẽ tôi nên gọi cậu là em trai nhỉ… Xem thông tin cá nhân của cậu cũng chỉ mới 20 tuổi, vẫn là sinh viên nhỉ… Địa chỉ đã được gửi đến hộp thư di động cậu rồi, vậy thì, đã sẵn sàng cho buổi phỏng vấn chưa ?”
Tôi rửa sạch cái bát xong xuôi, ra hiệu bằng mắt với Hạ Giai còn đang bận rộn, đến bên tường kính tháo tạp dề xuống, nhìn bóng người ngoài kia không hề mờ nhạt lại còn nổi bật mọi lúc mọi nơi kia.
“Sẵn sàng.”