Chương 111: Thiếu
Như hiểu biết của tôi về anh, anh không phải một người mê rượu, không có thói xấu do xã giao trong kinh doanh thường thấy ở đàn ông, không được mời thì không uống, bình thường không trốn xã giao cũng có chừng có mực, huống hồ người như anh, bất kỳ tình huống nào cũng phải đề phòng… Tóm lại là tôi không ngờ anh sẽ hăng hái uống như thế.
Dù người đến làm quen là một cô gái hay ông già, dù có là nhân vật trâu bò nào đó do Tata chỉ mặt gọi tên(Đù mé có quen biết người nào đâu chứ), anh cũng không cho tôi cơ hội đáp lại người ta, thay tôi cản tất, hơn nữa còn tỉnh như không không chút thất thố.
Nhưng tôi vẫn lo anh uống nhiều như vậy sẽ tổn thương đến dạ dày, thế là lấy vài quả oliu màu xanh đậm trên dĩa trái cây cho anh, mắt nhìn lên đồng hồ thạch anh trên tường, bên kia Hà Cố vừa đặt ly xuống, “Mấy đứa đi thôi !”
Bữa tiệc thiếu chúng tôi cũng không có gì khác.
Ra khỏi cửa Phí Na còn nhón cái bánh ngọt tinh xảo vào miệng, sau đó mất tự nhiên chà chà ngón tay; Tôi gặm 2 miếng sườn cừu lót dạ, đồ ăn đắt tiền quả nhiên vẫn ăn không vào; Cung Tuyển Dạ ngâm miếng chanh muối trong miệng, không biết là tỉnh hay ngủ nữa.
Ra cửa Hà Cố đánh tiếng với Hạ Giai xác nhận địa điểm, nghe nói cách đây không xa, chúng tôi đi bộ qua đó cũng được.
1 giờ sáng, thành phố xa lạ đã chìm vào say giấc nồng, vật trang trí hai bên đường đã mất đi sự sặc sỡ của nó, chỉ còn con đường chúng tôi đi còn sáng đèn. Tôi bọc kín mình trong áo khoác to, nắm tay Cung Tuyển Dạ, phía trước thi thoảng nghe được Hà Cố và Phí Na nói chuyện, ngọn gió nhẹ nhưng mang theo cái lạnh thổi đi một mảnh yên tĩnh, cách chúng tôi càng lúc càng xa.
Hai chúng tôi cuối cùng phải đi lẻ.
Đại khái là một dấu hiệu đáng mong chờ, nó có nghĩa là chúng tôi có thể làm chút gì đấy vào hừng đông năm mới, về phần làm gì, dù sao tôi cũng chả buồn nghĩ suy, bởi vì nó dù gì cũng chi phối tôi phản ứng như nào thôi.
Nhưng lần này, chỉ có lần này thôi, ngay khi anh vừa áp sát thì tôi dùng một ngón tay ngăn lại đôi môi của anh, bờ môi mỏng bị ấn xuống mềm mại, đối lập với tư thế rơi vào bị động, ánh mắt tôi chạm nhau với ánh mắt yếu ớt lại cuốn hút của anh trong gang tấc, cứ như giây trước chỉ vừa mới quen người này thôi, tim đập nhanh đến mức không phát ra tiếng được nữa.
Có lẽ đây chính là mối tình đầu thứ 150 của tôi. Ai biết được.
“Em không muốn đâu, “Tôi nuốt nước bọt một cái, “Không muốn lúc nào anh cũng cúi xuống hôn em.”
“Vậy đến lượt ta ngước lên chứ nhỉ ?”
Nói rồi, tôi cảm giác được cánh tay ôm sau lưng mình dùng sức, hình như là đổi thành tư thế đan 10 ngón vào nhau, trong lúc tự hỏi tính khả thi, tôi được hàng mi ánh lên mỏng manh nhìn đăm đăm cho mê đắm, mình chợt nhẹ tênh, dưới chân đột nhiên lửng lơ —
Anh ôm tôi lên, nhấc sao cho cao hơn anh một đoạn, nâng cằm ngẩng lên nhìn tôi; Tôi nhìn vào đôi mắt cong tít khi cười ấy, tôi đã che đi nửa ánh sáng chiếu vào, bên trong sáng ngời mà trong suốt, như dải ngân hà xuôi dòng rực sáng.
“Được đó… Cao ghê.”
Anh nhún nhún vai, lảo đảo 2 bận là vững lại, giọng điệu mang theo hơi say vui vẻ nói.
“Đến đây đi nhóc con, ta là của em đấy.”
Tôi được như nguyện, có thể nhìn xuống với góc độ tuyệt vời như thế này, cúi đầu hôn anh, một lời nho nhỏ thốt ra in dấu thật sâu vào đáy lòng.
“Em yêu anh.”
“Nói nhiều thêm nữa đi…” Anh cố chấp vòi thêm, “Không là… Không thả em xuống đâu đó.”
“Vậy thì cứ ôm đi.” Tôi cười trêu, ôm má anh kéo sát lại gần, “Cả đời này em không nói đâu.”
Tôi xạo anh thôi.
“Hai người, chậm quá…”
Hà Cố và Phí Na ở đầu ngõ chờ chúng tôi, qua đèn xanh đèn đỏ là đến chỗ nhóm Hạ Giai bọn họ ăn khuya. Chú hết nhìn tôi lại nhìn Cung Tuyển Dạ vài lần, nhỏ giọng dặn dò, “Ầy, lát gặp má vợ nhớ đừng có để lộ gì đấy.”
Cung Tuyển Dạ nhìn một cách ngạo nghễ mà làm tư thế “OK”
Trái lại tôi không lo lắng về trình diễn xuất của anh, tôi là lo cho chính mình kìa, để chắc chắn hơn nên bữa cơm thiếu đi đôi ánh nhìn từ anh.
“Í ! Lại đây lại đây nè !”
Quán ăn mở cửa vào ban đêm như này đúng là không nhiều, tôi xốc tấm rèm cửa màu đỏ sậm của quán lên, bước xuống 2 bậc thanh, sau đó liền thấy một bàn người ngồi dưới ánh đèn da cam.
Chủ quán tự mình mang món cá Thanh Giang kiểu Thái lên, khói bốc lên từ nước sốt chua cay đặc biệt phả vào mặt, quyện với mùi hương nước sốt nướng, Lý Khiêm Lam buông đũa xuống ôm lấy tôi thật chặt, còn Kiều Hinh Tâm lấy thêm 4 cái ghế, Phí Na thì đẩy Cung Tuyển Dạ sang chỗ Chu Tĩnh Dương bên kia, sợ anh đoạt mất xâu thịt của mình, còn Hà Cố vừa đặt mông xuống là nhét đầy kẽ hở luôn.
— Bọn họ đều ở đây.
Tôi xoa xoa con mắt bị hơi nước xông cho cay xè, nghiêng đầu tựa lên vai Hạ Giai, dì bắt lấy cái tay không chỗ dựa của tôi, giơ một chai rượu lên bật nắp.
“Một ly vì con trai tôi nào.”
Sau một năm chúng tôi cùng nhau có mặt đông đủ vào ngày hôm nay, lời nhiều rượu cũng nhiều theo, bầu không khí cực kỳ tốt đẹp khiến người rũ đi lo toan, cho nên không ai may mắn thoát cảnh say khướt.
Cung Tuyển Dạ trước đó đã một đêm cản rượu cho tôi, số lượng không thể tính bình thường nữa, cộng thêm tăng lúc nửa đêm này, tan cuộc rồi mà như muốn hồn lìa khỏi xác luôn ấy, miệng còn rỗi mà tán chuyện với tôi, không hề để ý rằng mình sắp sửa ngã sấp xuống đất như cái bánh trứng rồi.
Trở về khách sạn, hai chúng tôi hai-cái-giá-treo-đồ xụi lơ trên sô pha như bùn nhão, trong lúc chờ thang máy, Cung Tuyển Dạ vươn 2 ngón tay với tôi, nói, chán ghê á, chúng ta oẳn tù tì đi ha, ta thắng ta hôn em một cái, em thắng em hôn ta một cái.
Tôi nhìn đắm đuối cái đèn trần nửa buổi nghĩ ngợi hồi lâu, không nghi ngờ gì gật cái rụp, được, rất công bằng.
Đột nhiên trên sô pha có tiếng kêu gào của Hà béo: “Tau nhìn éo nổi nữa rồi đó !”
Phí Na bên kia đỏ lựng mặt mày, mà có lẽ nhận lầm người, ôm lấy Kiều Hinh Tâm thấp hơn chị không chỉ một cái đầu, một độ cao thích hợp để áp mặt vào ngực, chị khoái trá mà trêu cô nhỏ xinh xắn như chim hoàng yến này, “Da đẹp ghê cơ á…”
May mà Lý Khiêm Lam đã ngủ say như ch.ết rồi, không là nó nhất định chỉ có nước khóc thôi.
Xoay sang trông mẹ tôi cũng không khá gì hơn — Dì kéo tay áo Chu Tĩnh Dương lầm bầm làu bàu nói sảng, người sau ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, vừa dành một tay mặc dì muốn làm gì thì làm, vừa hỏi xin phục vụ trong quầy bar vẫn chưa đóng cửa một ly nước trái cây giải rượu, dỗ dành cho dì uống. Cử chỉ đó khiến tôi không khỏi sinh ra hảo cảm với hắn.
Tôi nhìn Hạ Giai một chút, lại nhìn Cung Tuyển Dạ bên cạnh đã sớm không còn hình tượng, trong cơn say thì bất thình lình bật ra một suy nghĩ về vấn đề nan giải của thế kỷ rất đáng suy ngẫm: Ta và mẹ em đồng thời rớt nước thì em sẽ cứu ai ?
W aka Glen Yuruzu:
Món cá ấy đây. Cá là cá sông Thanh Giang, được mệnh danh là “Ngàn hồ chi thiếu” – tạm dịch Ngàn hồ khó tìm, là đặc sản của tỉnh Hồ Bắc
Có vẻ cay