Chương 4
Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Màn đêm kéo dài dường như vô tận, hoàn toàn im lặng. Anh thấy mình chìm đắm trong một vực thẳm tối tăm, và rồi một giọng nói lay động ý thức của anh, một giọng nói mà anh không sao xác định được ngay tức thời. Ở xa xa đâu đó, anh nghe thấy những tiếng còi báo động.
“Anh ấy trúng đạn rồi”
“Ôi lạy Chúa!”
“Trông chừng xem có phục kích không?”
“Chờ đã, em không tìm thấy vết thương – Barry? Barry,có thể…
“Barry, anh có nghe thấy em không?”
Rebecca. Barry mở mắt ra và nhắm lại lập tức, khuôn mặt anh nhăn nhúm vì một cơn đau kịch liệt lan khắp đầu. Và lại thêm một cơn đau buốt nữa ở cánh tay trái, nhưng nó hoàn toàn không dữ dội như trên đầu. Trước đây anh đã từng nếm mùi đau đớn như thế này.
“Trúng đạn, đâm đầu vào cây cối … hoặc vào cái mấy cái tên ngu ngốc vẫn hay cầm gậy bóng chày ấy.”
Anh cố gắng mở mắt lần nữa khi một bàn tay nhỏ nhắn áp lên ngực, nhẹ nhàng rà soát. Phải mất vài giây để nhận ra được những khuôn mặt đang nhìn anh lo lắng: Jill và Chris, Rebecca thì trông có vẻ hoảng sợ, tay của cô đang sờ soạng khắp y phục của anh để tìm kiếm vết thương. Tiếng còi báo động nhỏ dần, mặc dù anh có thể nghe thấy tiếng xe cảnh sát dừng phía nhà mình, tiếng động cơ tăng tốc gầm rú vang khắp công viên.
“Bắp tay trái”. Anh lầm bầm và nhỏm dậy.
Những thân cây tối om chập chờn nhảy múa trước mắt anh, và rồi Rebecca nhẹ nhàng đẩy anh ngồi xuống.
“Đừng cử động”. Cô khẽ nói. “Anh hãy nằm yên một lát đã. Anh Chris, cho em mượn cái áo sơmi.”
“Nhưng Umbrella…”, Barry thốt lên.
“Không có ai theo chúng ta nữa”. David ngồi khuỵu xuống bên cạnh mọi người.
“Khẽ thôi.”
Rebecca cẩn thận nhấc cánh tay của anh lên, quan sát cả hai bên. Barry khẽ gập cánh tay và lập tức cau mặt lại vì đau, nhưng như thế cũng đã may rồi, vì phần xương vẫn còn nguyên vẹn.
“Chạm vào phần cơ Delta”, Rebecca nói. “Tạm thời anh không được mang vác vật nặng đâu đấy.”
Cô nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Barry có thể thấy được ánh mắt lo lắng của cô khi quan sát khuôn mặt anh. Cô thắt chặt cái áo sơmi quanh cánh tay và nhìn anh chăm chú.
“Anh bị một cú đập rất mạnh trúng thái dương”. Cô nói. “Anh thấy sao rồi?”
Cơn đau đớn lúc này đã giảm đi chút ít, dù rằng đầu anh vẫn còn kêu ong ong. Anh thấy khắp người cứ lâng lâng và có cảm giác buồn nôn, nhưng dù sao thì anh vẫn còn nhớ tên của mình và hôm nay là thứ mấy. Nếu đây chỉ là do chấn động thì chắc là anh sẽ không sao.
“Nhưng mà hậu quả của nó thật là tệ hại.”
“Thật phiền toái”, anh nói, “nhưng không sao, ổn rồi. Chắc là tôi đã đâm sầm vào một cái cây lúc bị ngã.”
Sau khi Rebecca đã thắt xong dải băng tạm bợ, anh đứng dậy lần nữa, bây giờ có vẻ tốt hơn nhiều. Họ phải đi khỏi đây trước khi cảnh sát bắt đầu lục soát công viên, nhưng đi đâu bây giờ? Umbrella hẳn là không tiến hành đột kích hai lần trong một đêm, nhưng giả thiết này không đáng để thử chút nào. Nhà của họ lúc này chắc chắn không an toàn để trú ngụ. Ít ra gia đình anh đã không bị tổn hại gì vì đã dời về chỗ ông bà ngoại ở Florida. Thật tồi tệ khi nghĩ đến cảnh họ vừa đến nơi, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong phòng thì tiếng súng vang lên.
Anh cố lấy lại sức trong lúc lắc lư hai chân, trong lòng trào dâng cơn thịnh nộ mà anh đã trải qua vào cái buổi tối trong ngôi biệt thự. Lúc đó Wesker đã mang Kathy và lũ trẻ ra để đe dọa, buộc anh phải che dấu những bí mật của Umbrella, đồng thời lợi dụng anh để tiến sâu vào phòng thí nghiệm dưới đất.
Mặc cảm tội lỗi của Barry đã biến thành cơn giận từ lúc đó, một cơn thịnh nộ vượt xa mọi thứ anh từng biết.
“Đồ kinh tởm”, Barry gầm gừ. “Chết tiệt cái lũ Umbrella kinh tởm này.”
Mọi người đứng dậy bên cạnh anh, khuôn ngực trần của Chris nhợt nhạt dưới ánh sáng yếu ớt, họ cảm thấy bớt căng thẳng khi Barry không bị thương nặng, ngoại trừ David, Barry chưa bao giờ thấy anh ta rầu rĩ như lúc này. Hai vai David rũ xuống như bị trì kéo bởi một vật nặng vô hình, anh tránh ánh mắt của Barry khi lên tiếng.
“Người bắn anh”, David nói. Anh ta đang cầm một khẩu 9 ly lắp ống giảm thanh, máu vung vãi khắp báng súng. “Đã bị tôi giết. Tôi… Barry, đó là Jay Shannon.”
Barry nhìn David chằm chặp. Anh không tin vào tai mình mặc dù đã nghe thấy từng chữ một. Chuyện này không thể xảy ra.
“Không đâu. Hẳn là anh đã nhìn nhầm, trời tối quá …”
David quay người bước về phía lùm cây, dẫn mọi người đến chỗ thi thể của tay súng bị hạ. Barry loạng choạng đằng sau, cảm thấy còn đau đầu hơn lúc đâm sầm vào cái cây đằng kia.
“Không thể là Shannon, không lý nào. Chẳng qua David bị đợt tập kích làm cho bối rối nên đã nhầm lẫn thôi.”
… Ngoại trừ một điều là David chưa bao giờ biết bối rối dưới làn đạn, và anh ta không hề dễ dàng nhầm lẫn. Barry nghiến chặt hai chân để chống lại cơn đau và nối bước, một lần nữa anh hy vọng ông bạn của mình đã sai.
Tay súng đang nằm sóng soài dưới đất, có thể do David đã lật hắn lên. Dù thế nào đi nữa thì giờ đây hắn ta đang nhìn mọi người bằng đôi mắt vô hồn, một bên mắt ngẫu nhiên bị lá thông phủ lên. Khẩu Berreta của David đã khoét một lỗ thủng trên áo của hắn, đúng ngay tim. Barry nhìn xuống khuôn mặt xám ngoét ấy, cảm thấy tim mình như thể hóa đá.
“Lạy Chúa, Shannon, tại sao? Tại sao là anh? ”
“Anh ta là ai thế?”, Jill khẽ hỏi.
Barry nhìn xuống tử thi, không sao trả lời nổi. David cất giọng trống rỗng và yếu ớt.
“Đội trưởng Jay Shannon của cơ quan S.T.A.R.S. thành phố Oklahoma. Barry và tôi đã được huấn luyện chung với anh ta.”
Barry lúc này đã có thể lên tiếng được, trong lúc vẫn nhìn bộ mặt bất động của Jay: “Tuần trước, tôi đã gọi cho anh ta sau khi nói chuyện với David. Anh ta tỏ ra lo lắng cho mọi người, và bảo rằng sẽ chú ý theo dõi Umbrella…”
"Và chúng tôi đã trò chuyện một lúc lâu, hỏi han, ôn lại những chuyện cũ. Tôi nói sẽ gởi cho anh ta xem hình của lũ trẻ, rồi anh ta nói rằng phải gác máy, rằng anh ta không thể nói nói chuyện tiếp vì có một cuộc hẹn…"
Umbrella hẳn đã mua chuộc được anh ta, biến cố này quá đỗi thất vọng, quá đỗi tàn nhẫn và đột ngột, kinh khủng tột bực. Umbrella có thể đứng phía sau cuộc tập kích, nhưng kẻ thi hành chính là S.T.A.R.S. Bọn họ đã đột kích nhà Barry, bản thân Barry thì bị bắn bởi người mà anh ngỡ là bạn bè.
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng chó sủa, những âm thanh xuyên qua bóng cây. Căn cứ vào bầy chó và phương hướng, có thể biết là đơn vị RPD K-9 đã tiến vào căn nhà. Barry rời mắt khỏi thi thể, hướng tư tưởng của mình về thực tại. Họ phải đi ngay.
“Chúng ta đi đâu đây?”, David hỏi nhanh. “Có chỗ nào mà Umbrella không đoán được không, cabin hay một cao ốc bỏ trống nào đó… một chỗ mà chúng ta đi bộ đến được?”
"Brad!"
“Mấy căn nhà của gã thỏ đế không bán được đã mấy tháng nay”, Barry nói. “Chỗ đó bỏ trống và cách đây gần một dặm”
David gật đầu dứt khoát: “Đi thôi.”
Barry hướng về khu trò chơi trong công viên, dẫn mọi người băng qua dưới ánh trăng rực rỡ. Có một con đường mòn nhỏ hướng đến hai khu nhà đằng xa, hy vọng đủ xa để tránh bị cảnh sát theo dấu. Barry đã đi qua công viên cả triệu lần rồi, lúc nào cũng có vợ bên cạnh và lũ trẻ ríu rít dưới chân.
"… nhà mình. Chỗ đó đã là nhà mình, và sẽ không bao giờ là của mình nữa."
Khi mọi người chạy xuyên qua màn đêm ấp áp yên tĩnh, Barry nhận ra vết thương trên tay trái lại bắt đầu rỉ máu. Anh lập tức siết chặt tay phải lên chỗ băng bó tạm, mặc kệ cơn đau bùng phát khi họ vòng qua những lùm cây và tiến về căn nhà của Brad.
"Đủ rồi. Thế này quá đủ rồi. Các con mình sẽ không phải lớn lên trong cái thế giới đầy rẫy những chuyện như thế này, chừng nào mình vẫn còn hơi thở."
Rất nhiều chuyện đã xảy ra, thế nhưng cuộc chiến của họ chỉ mới bắt đầu thôi. Vẫn còn nhiều người trong S.T.A.R.S. mà anh có thể tin tưởng, có thể trông cậy, và anh sẽ không để mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát nữa. Đến lần sau, có lẽ họ sẽ không phải chạy trốn như thế này. Nếu David và Rebecca thành công với điệp vụ Maine, họ sẽ có tất cả những gì cần thiết để khuất phục Umbrella, một lần và mãi mãi.
Umbrella có đầy rẫy những kẻ xấu xa, và Barry nhận thấy cần phải trù tính đến việc này trong kế hoạch thâm nhập của họ.
Jill cạy khóa một cách thành thạo, cô dùng một cái ghim băng bẻ cong và bông tai của của Rebecca để mở cửa vào căn hộ nhỏ. Rebecca lập tức kéo Barry về phía tủ thuốc, trong khi Chris tìm một cái áo sơmi cho mình. David và Jill kiểm tr.a ngôi nhà kỹ lưỡng. David càng lúc càng thấy hài lòng.
Anh không thể nghĩ ra nơi ẩn nấp nào tốt hơn nữa. Ở đây có đủ yếu tố bảo đảm cho Barry và hai thành viên đội Alpha an toàn. Căn nhà có hai phòng ngủ và một sân sau được thiết kế khá an toàn, ánh đèn bật sáng soi rõ bãi cỏ khi Davis mở cửa sau, tầm nhìn từ đây cho phép họ thấy được những thứ có kích cỡ của một con chó lớn ở bất cứ đâu trong nhà bên cạnh. Có nhiều căn nhà như vậy xung quanh, và có một cửa sổ đằng trước nhìn ra một cái sân rộng bên kia đường. Hoàn toàn không có chỗ ẩn nấp cho kẻ nào muốn tiếp cận căn nhà.
Căn nhà trang bị những đồ đạc đơn giản, sự lộn xộn của nó cho thấy chủ nhân đã hấp tấp đi khỏi trong sự hoang mang. Các vật dụng cá nhân và sách vở vung vãi khắp căn phòng, có vẻ Vickers không biết phải mang cái gì theo trong lúc vội vã trốn khỏi thành phố Raccoon.
"Với những chuyện xảy ra tối nay, thật khó trách anh ta đã chạy trốn. "
Vickers hiển nhiên đã gặp rắc rối với công việc, nhưng cũng chẳng đáng phải coi anh ta là kẻ chết nhát. Không phải ai cũng sẵn sàng liều lĩnh hết ngày sang ngày khác, và cứ theo tình hình gần đây thì việc đào tẩu là hoàn toàn hợp lý với những người như Vickers. Họ vẫn có thể cần đến anh ta giúp sức, nhưng với những điều ít ỏi mà Barry đã tiết lộ thì mọi người quả thật không muốn cộng sự với viên phi công của đội Alpha nữa. Cho dù không bị giết thì anh ta cũng đã đánh mất sự tin tưởng của các đồng nghiệp rồi, và chẳng có gì tệ hơn là làm việc chung mà cứ nghi kỵ nhau.
David đang ngồi trên chiếc ghế dài xanh trong phòng khách chật hẹp tăm tối, tập trung tư tưởng trong khi Jill lục lọi nhà bếp. Anh tìm thấy một tập giấy trống và một cây bút, rồi bắt đầu viết nguệch ngoạc tên và địa chỉ của các đội viên và những cơ sở liên lạc mà anh có, cũng như số điện thoại của Brad, để mang theo bên mình. Anh nhìn quanh căn phòng, cố gạt bỏ nỗi ám ảnh sau cuộc chiến lúc nãy. Anh không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết quan trọng nào cần được bàn thảo trước khi khởi hành cùng Rebecca. Nếu thực hiện kế hoạch này, Barry, Jill, và Chris sẽ phải tự đối phó với hậu quả của cuộc tấn công đêm nay.
"S.T.A.R.S., những vần thơ của Trent, các mục tiêu và đầu mối liên lạc. "
Thật khó mà tập trung sau khi liên tiếp trải qua đủ thứ biến cố, chúng chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến anh thấy mệt mỏi. Anh đã không thể ngủ ngon giấc nhiếu ngày nay, ý nghĩ về những thứ đang chờ đợi phía trước càng làm anh khó tập trung hơn. Thông tin của Rebecca về Griffith đã làm đảo lộn mọi tính toán, có thể nói, mặc dù anh không hề giảm quyết tâm trong kế hoạch ở vịnh Caliban, nhưng việc này đã tạo thêm một mối lo lắng vào trong danh sách dài lê thê những thứ tương tự.
Chris bước vào, mặc trên mình một cái áo vệ sinh màu xanh nhạt với ống tay đã đứt rời và quăng mình xuống cái ghế đối diện David, khuôn mặt khuất trong bóng tối. Một lát sau, anh nghiêng người về phía trước, và David có thể nhìn thấy nét mặt của Chris phơi dưới luồng ánh sáng yếu ớt. Ánh mắt của chàng thanh niên đượm vẻ mệt mỏi, tư lự và hối tiếc.
“David, anh chắc cũng biết rằng mấy tuần qua chúng tôi gặp toàn là rắc rối? Phải chờ xem động tĩnh của Umbrella, mọi thứ đình trệ, cảm thấy sự hy sinh của đồng đội trở nên vô nghĩa…”, Chris dừng lại một chốc rồi tiếp tục. “Tôi chỉ muốn xin lỗi về sự va chạm trước đây, tôi thực sự hoan hỉ khi anh đứng về phe chúng tôi. Lẽ ra tôi không nên cư xử như một thằng ngốc về việc đó.”
David ngạc nhiên và cảm kích trước sự chân thành của những lời này; hồi anh ở tuổi hai mươi, anh thích cư xử bằng hành động hơn là biểu lộ cảm xúc, tất nhiên ngoại trừ cơn giận. Anh chẳng gặp khó khăn nào khi thể hiện cơn thịnh nộ.
Anh đã kế thừa điều đó từ cha mình …
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu”, David nhẹ nhàng nói. “Sự lo lắng của cậu là hoàn toàn chính đáng. Tôi – Tôi đã tự làm cho mình bị căng thẳng, và đã tỏ ra độc đoán. Tổ chức S.T.A.R.S. có ý nghĩa rất lớn với tôi, và tôi muốn chúng ta … tôi muốn nó có thể trở lại như xưa.”
Jill bước vào từ nhà bếp, giải thoát cho David khỏi bài diễn thuyết lóng ngóng của anh ta. Có vẻ Chris cũng hiểu điều đó; hai người nhìn nhau, gật đầu, biết rằng khoảng cách giữa họ đã bị xóa bỏ. David ngầm thở dài, tự nhủ phải chi mình có thể vượt qua được sự lúng túng khi biểu lộ cảm xúc.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều chuyện từ sau cuộc gọi của Barry, về bản thân anh, về sự phẫn nộ trước hành động trở mặt của S.T.A.R.S., về mối lo lắng khi mà cuộc sống bị xáo trộn. Anh đã chúi đầu vào công việc để chôn vùi những ký ức tồi tệ thời thơ ấu, nhưng giờ đây, khi đối mặt với Umbrella và sự bội bạc của cái tổ chức mà anh đã từng xem như gia đình, anh buộc phải suy nghĩ đến việc lựa chọn hướng đi cho mình. Nó đã đào tạo anh thành một quân nhân xuất sắc, nhưng cũng lấy đi của anh những người bạn thân và cộng sự … và việc cái “gia đình” ấy biến chất thành tàn bạo đã khẳng định một sự thật, rằng anh đã chìm đắm quá sâu vào công việc đến mức xa lánh quan hệ cộng đồng.
"Tốt hơn là hãy toan tính những chuyện ấy sau cuộc chơi. Có lẽ mình nên cám ơn Umbrella về việc lần này; nếu họ không giết mình thì ít nhất họ cũng tìm cách để đẩy mình vào viện tâm thần cho mà xem."
Jill mang ra một bình nước và một mớ ly to nhỏ khác nhau mà cô tìm thấy khi lục lọi xung quanh. Barry và Rebecca cũng đã quay lại. Cánh tay của Barry được băng bó cẩn thận, trông anh nhợt nhạt hẳn đi dưới ánh sánh lờ mờ, nhất là sau cú sốc về Shannon. David thấy hết sức buồn bực về việc bắn Shannon, cho dù anh đã cố tự giải thích rằng đó là sự tàn nhẫn của cuộc chiến; trong chiến tranh, thương vong là không thể tránh. Đội trưởng Shannon phải trả giá cho lựa chọn sai lầm của mình.
Mọi người im lặng uống nước, bốn thành viên S.T.A.R.S. Raccoon (cựu thành viên, anh tự nhắc mình một lần nữa) trầm ngâm và ủ rũ, chắc là đang nhẩm đếm tiếng đồng hồ tíc tắc. Vào lúc này họ có thể gọi taxi bằng cách sử dụng điện thoại ở cửa hàng tạp hóa cách đây một dãy nhà. David ước mình có thể nói gì đó để khích lệ mọi người, nhưng sự thật là sự thật: họ đang dấn thân vào một nhiệm vụ đầy nguy hiểm, chẳng có gì bảo đảm là mọi người có thể sống sót để mà gặp lại.
“Các bạn có ý tưởng gì với những điều đã đề cập về cảnh sát địa phương chưa?”. Cuối cùng David lên tiếng.
Barry nhún vai: “Anh cũng thấy rồi đấy. Ba người bọn tôi đang ở yên trong nhà, rồi một lũ điên xông vào và cố bắn mọi người. Thế là cả bọn vắt giò lên cổ mà chạy.”
“Irons chắc chắn sẽ ngụy trang chuyện này thành một vụ trộm bất thành”, Chris cười khẩy. “Nếu hắn ta có can dự vào, mà tôi tin chắc như vậy, hắn sẽ không muốn đánh động dư luận về bất kỳ hành động nào của Umbrella.”
“Vậy các bạn chỉ cần cẩn thận không để lộ về việc đã trông thấy tử thi là được”, David nói. “Ắt là bọn họ có đủ thời gian để phi tang rồi. Và các bạn nên nói rằng đã bị ai đó truy sát đến nỗi phải chạy vào công viên. Như vậy sẽ giải thích được lý do vắng mặt của mọi người cũng như về thi thể của đội trưởng Shannon.”
Barry cười mệt mỏi: “Chúng tôi sẽ kiểm soát tình hình. Việc trước tiên tôi sẽ làm vào ngày mai là gọi đến vài chỗ để có thêm hỗ trợ. Anh chỉ cần chú tâm vào phần việc của mình là được, ok?”
David gật đầu và đứng dậy cùng với Chris. Anh lần lượt bắt tay mọi người rồi quay về phía Rebecca, hơi cảm thấy không thoải mái khi đã buộc cô xa rời các đồng nghiệp và bạn bè. Cô nhìn mọi người một lượt với vẻ tư lự rồi đột ngột nhoẻn miệng cười ranh mãnh và hồn nhiên.
“Các anh chị chắc là có thể duy trì được vài ngày chứ? Em ghét cái ý nghĩ là mọi người phải ở lại dò dẫm phương hướng trong khi em và anh David dọn dẹp cái khu nghiên cứu ấy.”
“Mọi người sẽ cố duy trì mà không có em”, Chris mỉm cười. “Sẽ không dễ dàng khi mà có nhiều thứ em đã giấu trong đầu và tất cả …”
Rebecca đẩy nhẹ vào vai anh: “Em sẽ gởi cho anh một bản hướng dẫn đầy đủ.”
Cô gật đầu với Barry: “Coi chừng cánh tay của anh đấy. Hãy giữ cho nó sạch và khô, nếu anh bị sốt hay choáng váng, hãy đến bác sĩ ngay lập tức.”
Barry cười: “Vâng, thưa madam.”
Jill ghì chặt lấy cô: “Hãy cho bọn chúng biết tay, Becca.”
Rebecca gật đầu: “Chị cũng thế. Chúc may mắn với lão Irons.”
Cô quay lại David, cười: “Chúng ta đi chứ?”
Cả hai cùng bước ra cửa, David lấy làm lạ về thái độ ung dung của cô gái. Họ vừa mới sống sót sau một đợt tập kích nghiêm trọng, được thực hiện bởi chính những người đã huấn luyện cô ta, và cô đang ra đi với một người vừa mới quen biết để dấn thân vào một công việc có thể mất mạng như chơi. Sự lạc quan đáng kinh ngạc đó có thể là thật mà cũng có thể là cô cố tỏ ra như vậy, và nếu là cô đang vờ như ra vẻ can đảm thì cô thật xứng đáng được tưởng thưởng.
Anh quan sát cô cẩn thận khi họ bước ra ngoài cái sân nhỏ bé hoang phế của căn nhà, và nhận ra nụ cười của cô đang héo dần đi, thay vào đó là một nỗi buồn mơ hồ, nó giống như vẻ đầy cảm xúc mãnh liệt lúc cô nói với mọi người về Tiến sĩ Griffith và về nghiên cứu của lão ta. Bất kể là cô đang nghĩ gì thì sắc diện của cô cũng cho David thấy, rằng cô hiểu rõ cái giá phải trả nếu thất bại, nhưng cô sẽ tuyệt đối không lùi bước.
“Một minh chứng hoàn hảo cho lòng can đảm …”, David lấy làm hài lòng vì đã quyết định chọn Rebecca Chambers vào nhiệm vụ lần này. Cô nhanh trí, có tay nghề và tận tụy, trình độ hiểu biết của cô có thể sánh ngang với những tài nghệ khác nhau của các thành viên trong nhóm.
Anh chỉ hy vọng sự kết hợp các kỹ năng của cả đội sẽ giúp họ ra vào vịnh Caliban an toàn, tìm ra những bằng chứng về thí nghiệm của Umbrella, một mục tiêu sẽ góp phần đánh sập cái tập đoàn đã thao túng S.T.A.R.S., và có lẽ sẽ giúp anh lại được ngủ ngon giấc.
Anh gật gù, giờ thì họ đã sẵn sàng cho cuộc họp mặt rồi.
Sau khi xem lại các thông tin về vịnh Caliban, Rebecca xếp chúng lại và nhét cẩn thận vào cái túi dưới chỗ David ngồi. Anh ta mang theo ba cái túi đến sân bay, một cái đựng vũ khí và đang đặt ở chỗ để hàng hóa, hai cái kia mang theo bên cạnh, làm như vậy họ sẽ không gây ra sự chú ý. Rebecca ước gì họ đã mua một ít thức ăn lúc ở sân bay. Từ trưa đến giờ cô chưa ăn gì, và cái gói đồ ăn mà cô nuốt vội lúc cất cánh chẳng thấm vào đâu.
Cô với tay tắt đèn rồi thu mình vào chỗ ngồi, cố gắng tự ru ngủ với tiếng rì rì của động cơ 747. Phần lớn các hành khách trên chuyến bay này đều đang ngủ. Ánh sáng “ban đêm” lờ mờ và tiếng vo vo của động cơ khiến cho David thiếp đi nãy giờ. Nhưng rồi cô từ bỏ cố gắng ngủ chỉ sau vài phút khi nghĩ đến những biến cố đã trải qua suốt buổi tối. Có quá nhiều thử để suy ngẫm, và cô chắc rằng mình không thể ngủ được chừng nào chưa sắp xếp lại chúng.
“Cứ coi như mình đang trải qua một giấc mơ vậy; nhiều lắm thì nó chỉ là một trò đùa của số phận, một bài tập phụ ngoài lớp học…”
Ba tháng trước, Rebecca tốt nghiệp và được huấn luyện bởi đội Bravo của S.T.A.R.S., chuyển đến căn hộ đầu tiên ở thành phố mới để rồi trở thành một trong năm người sống sót sau một tai họa nhân tạo dính líu tới vũ khí sinh học và âm mưu của một tập đoàn. Ba giờ trước, cuộc sống của cô đã chuyển sang một bước ngoặt không mong đợi. Rebecca nghĩ về những mong ước trước đó, cơ hội rời khỏi thành phố Raccoon và nghiên cứu T-Virus, cô vẫn chưa đánh mất tính hài hước trước những biến cố, nhưng quả thật cô không thể nói rằng mình thích thú với chuyện này được.
Rebecca quay đầu sang bên cạnh để nhìn David, lúc này đang thu mình trong chỗ ngồi, những dấu hiệu mệt lữ hằn lên dưới mi mắt. Sau khi tóm tắt ngắn gọn các chi tiết công việc ngày hôm sau, anh bảo cô nên chợp mắt một lát rồi nhanh chóng làm mẫu trước – và ngủ như thể chưa từng được ngủ bao giờ.
“Anh ta thậm chí ngủ rất say, không hề trằn trọc hay lăn lộn …”
Có lẽ anh ta biết rõ cần phải nghĩ ngơi càng nhiều càng tốt khi mà còn có thời gian.
Dưới cái nhìn của Rebecca, anh là một người cực kỳ thông minh và tài giỏi, nhưng từ việc anh là một kẻ cô độc, thản nhiên đối mặt với áp lực, đến việc anh có vẻ lạnh lùng và ít nói, đã khiến cô phải tự hỏi anh đã trải qua một cuộc sống như thế nào.
Cô rất ấn tượng với cái cách mà David nhanh chóng vạch kế hoạch để thoát ra khỏi nhà Barry, và lấy làm vui mừng khi anh dẫn đầu trong nhiệm vụ ở vịnh Caliban – thật khó nghĩ về anh ta như một đội trưởng được. Anh không có vẻ là một trưởng nhóm đầy quyền uy, và anh cũng không có vẻ gì muốn ra vẻ như vậy, thông qua việc anh cố nài Rebecca gọi mình là David. Thậm chí khi anh đóng vai trò người đi đầu trong nhiệm vụ, thì cái cách anh ra mệnh lệnh chẳng khác gì những lời hướng dẫn vậy.
"Có lẽ là do ngữ điệu. Cách nói chuyện của anh ấy lúc nào cũng lịch sự."
David nhăn mặt khi đang ngủ, hai mắt hấp háy trong một giấc mơ khó chịu. Vài giây sau, anh thốt ra một tiếng kêu khẽ đau đớn như trẻ con. Rebecca thoáng nghĩ đến việc đánh thức anh dậy, nhưng chân mày của anh đã từ từ giãn ra, chắc anh đã vượt qua được rắc rối rồi.
Thình lình cô cảm thấy mình đang xâm phạm sự riêng tư của anh. Rebecca bèn nhìn đi chỗ khác.
"Có lẽ là mơ thấy cuộc tấn công. Giết ai đó mà anh quen biết… "
Cô tự hỏi nếu mình bị hình bóng của những người mà mình giết ám ảnh thì sao, những thân người trong bóng tối đổ ập xuống nơi căn nhà của Barry chẳng hạn. Cô đã ngỡ là sẽ bị ức chế không ít, thế nhưng khi suy nghĩ như vậy, cô ngạc nhiên thấy mình chẳng có gì phải e ngại cả. Cô đã bắn ai đó, người đó có thể đã chết, và cô cho là mình làm đúng khi ngăn kẻ đó giết chính cô hay ai khác trong các đồng đội.
Rebecca nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu cái không khí lành lạnh trong khoang máy bay. Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của mình, và quyết định việc đầu tiên cần làm khi đến khách sạn là tắm một cái. David không muốn quay về nhà để rồi phải trả giá nếu có ai đó trong những kẻ tấn công nhận ra anh, vì vậy mà họ đã phải trưng dụng vài phòng ở phi trường trước lúc lên máy bay. Việc tóm lược nhiệm vụ sẽ tiến hành lúc trưa tại nhà của một trong ba thành viên của nhóm, một chuyên gia pháp lý tên là Karen Driver. David đã nhắc Karen cho cô mượn một bộ đồ sạch, và anh có vẻ bối rối khi lên tiếng.
"Thôi nào, anh ta là một người hay vòng vo mà …
… Sau khi tóm tắt, chuẩn bị hành trang lên đường, vậy đấy."
Những luồng tư tưởng của Rebecca rối loạn và cô cảm thấy ớn lạnh, kết quả của việc mất ngủ. Chỉ hai tuần sau cơn ác mộng Umbrella ở thành phố Raccoon, cô lại đối diện với một cơn ác mộng khác. Ít nhất vào lúc này, cô có một số ý tưởng về việc họ sẽ xâm nhập vào cái gì, và cách ra khỏi đó mà không phải giáp mặt với những sinh vật nhiễm T-Virus, nhưng ký ức về con quái vật Tyrant của Umbrella vẫn còn nguyên trong tâm trí của cô, cái thứ mà họ đã thấy trong toà biệt thự với thân hình đồ sộ vá víu và những móng vuốt chết người. Và ý nghĩ về một kẻ như Nicolas Griffith xuất hiện cùng với những con virus …
Rebecca quyết định là mình đã suy nghĩ quá nhiều, cô phải ngủ một chút thôi. Cô cố rũ bỏ những luồng tư tưởng và tập trung vào hô hấp của mình, thở chậm lại, đếm lùi từ một trăm. Cô chưa từng thất bại với phương pháp đó, dù cô nghĩ chưa chắc nó hiệu nghiệm lúc này …
"Chín mươi chín, chín mươi tám, Griffith, David, S.T.A.R.S, Caliban, …"
Trước khi đếm đến chín mươi, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, mơ màng thấy những bóng đen đang di chuyển ngoài tầm ánh sáng.