Chương 7
Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Steve và David trèo lên chiếc bè sáu người trong khi Karen cùng Rebecca theo sau. John nhảy lên sau cùng, bấm nút khởi động mô tơ khi nhận được hiệu lệnh của David. Bao trùm lên tất cả là sự yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ gần như bị át đi bởi tiếng sóng.
“Đi nào”, David nói khẽ.
Rebecca hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ, theo mọi người tiến về phương Bắc, hướng tới cái vịnh.
Không ai nói gì trong khi bờ biển ngày càng lùi xa về bên trái họ. Những hình khối mờ ảo, lởm chởm hiện lên dưới ánh trăng yếu ớt, vàng vọt. Còn bên phải họ là cả một khoảng không. Bến cảng, mạn phải, tâm trí cô ghi nhớ một cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Mũi thuyền, rồi đuôi thuyền…
Cô tìm kiếm trong bóng tối một dấu hiệu nào đó để đánh dấu vị trí nhưng rồi cũng chẳng thể hình dung được rõ ràng. Trời tối hơn cô tưởng, và cũng lạnh hơn nữa Sự lạnh lẽo mà Rebecca cảm thấy dường như được pha trộn bởi suy nghĩ về một thế giới thật xa lạ, vô định cùng những sinh vật máu lạnh.
Rebecca chợt nhìn thấy ánh đèn flash loé lên khi David giương chiếc ống nhòm nhìn trong đêm lên để tìm đường trên bãi biển. Trong khoảnh khắc trước khi David điều chỉnh được vị trí ống nhòm, ánh hồng ngoại loáng qua khiến cho gương mặt anh trở nên kì lạ và nhăn nhúm đáng sợ.
Giờ đây, khi mọi người đã thực sự xác định được lối đi, Rebecca mới thấy nhẹ nhõm hơn. Thế nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn đó, nỗi khiếp sợ về những gì chưa biết cùng những gì họ sắp phải đối đầu. Nhưng cảm giác bất lực và lo sợ đến đứng tim mà cô đã từng trải qua ở Raccoon đã được xoá nhoà, nhường chỗ cho những tia hy vọng.
“Chúng ta đang làm những việc để giành thế chủ động thay vì chờ đợi chúng xảy đến…”
“Tôi nhìn thấy hàng rào rồi”, David khẽ nói, gương mặt lờ mờ trong bóng tối bập bùng.
Họ sẽ phải vượt qua cánh cửa tiếp theo, qua những toà nhà trên con đường dốc lên ngọn hải, lên những hang động… Nước ì oạp vỗ vào thân bè, thứ âm thanh thầm lặng của sóng lớn dần mỗi khi chiếc bè nhỏ rung lên khi va phải đá ngầm. Rebecca cảm thấy nhịp tim như đập nhanh hơn. Mặc dù yêu cảnh biển nhưng cô chẳng hề muốn mạo hiểm với nó chút nào, bởi khi còn nhỏ, cô đã từng xem bộ phim Hàm cá mập.
Rebecca tiếp tục hướng tầm nhìn về phía bờ biển, cố gắng đoán xem họ đã gần bờ tới mức nào, đồng thời cô cũng cảm nhận thấy mặt đất đang mở ra trước mắt khi chiếc bè nhỏ bé lướt trên những con sóng dập dềnh. Có lẽ khoảng 20 mét nữa, những chiếc bóng cao vót của hàng cây đã giúp cô xác định khoảng cách rõ ràng hơn. Cô đã có thể nghe thấy tiếng nước vỗ nhè nhẹ vào bãi đá, bao quanh họ lúc này là mặt cát phẳng lỳ cùng một không gian rộng mở. Họ đã tiến tới khu vực có các toà nhà bao quanh.
“Đây là bến tàu”, David nói. “John, bẻ lái sang phải 2 giờ.”
Rebecca chỉ nhận ra hình dáng mờ nhạt nhân tạo của bến tàu trước mắt: một đường kẻ sẫm trên mặt nước. Một tiếng cót két trống rỗng và đơn độc vang lên bởi sự cọ xát giữa kim loại và gỗ, một cái bến nhỏ nhô lên, kéo căng những chiếc cọc giữ. Cô không nhìn thấy chiếc thuyền nào cả.
Khi cái bến đã lướt qua, Rebecca nheo mắt nhìn xuyên qua màn đêm. Cô chỉ có thể nhận ra những nét phác của công trình xây dựng đằng sau những tảng gỗ nổi ấy. Chắc chắn đó phải là một nhà thuyền hoặc một bến tàu chuyên dụng. Cô không thấy bất kỳ toà nhà nào khác từ tấm bản đồ của Trent cả. Cả thảy là sáu toà nhà, ngoài ngọn hải đăng ra; năm trong số đó được xây đều đặn dọc theo con vịnh, tạo thành hai hàng song song với bờ biển, đằng trước ba, đằng sau hai. Toà nhà thứ sáu nằm ngay sau ngọn hải đăng, nơi mà họ hy vọng đó chính là phòng thí nghiệm, và có thể lấy thứ mình cần mà không phải rà soát toàn bộ khu vực này…
“Nhà thuyền làm bằng gỗ, những cái khác nhìn như bằng bê tông. Tôi không… Đợi đã!”. Lời thì thầm của David đột ngột trở nên khẩn cấp. “Có ai đó, hai hay ba người, vừa mới đi ra phía sau một trong số các toà nhà.”
Rebecca cảm thấy một sự nhẹ nhõm khác thường: nhẹ nhõm, thất vọng và cả sự hỗn độn bất chợt trong tâm trí. Có người, tức là có lẽ T-virus vẫn chưa bị phát tán. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là những toà nhà đang được canh giữ, khu đất được tuần tra, tất cả tạo nên một vỏ bọc cho những hành động nghiên cứu không tưởng.
“Thế thì tại sao nơi này lại u ám đến vậy? Và cả cảm giác chết chóc, vắng lặng quá đỗi nữa?”
“Chúng ta bỏ dở giữa chừng sao?”, Karen thầm thì, và trước khi David kịp trả lời, Steve chợt há hốc mồm, một luồng khí sắc lạnh bỗng đông cứng máu của Rebecca lại, đầu óc cô như quay cuồng điên dại bởi nỗi sợ hãi đang bộc phát.
“Toạ độ 3 giờ, to lớn, ôi Chúa ơi, nó khổng lồ…”
BỘP!!!
Chiếc bè bị tấn công, chao đảo lên xuống bởi một cột nước khuấy động đen ngòm. Rebecca kịp nhìn thấy ánh sáng loé lên trên bầu trời, cùng một thứ chất nhờn mang mùi thối rữa và ớn lạnh. Và cô đang bị nhấn chìm xuống đáy nước hỗn loạn của biển cả.
Nước đang bao vây lấy David, mắt mũi anh như bị thiêu cháy bởi nước muối tê cóng, rát bỏng như ngàn mũi kim châm. Anh vùng vẫy chí mạng khi hoàn toàn mất phương hướng và ngạt thở.
“Nó đâu rồi?”
Anh đã thấy nó, giống như một tảng thịt rữa khổng lồ trồi lên từ trong bóng tối, ngay trong giây phút bị tấn công. Mặt nước đang cố kéo nạn nhân của nó xuống, David quẫy đạp trước sức ép nặng nề của nước và cả của nỗi sợ hãi cái chết. Cuối cùng anh cũng vùng tới được bầu không khí trên mặt nước, nhưng giờ đây là bầu không khí của sự yên lặng chẳng lành.
“Toàn đội đâu rồi?”
David xoay người trong cơn hổn hển và chợt nghe thấy tiếng ho khạc nước phía bên trái.
“Mau lên bờ!”. Anh hổn hển nói, quay một vòng xung quanh, cố gắng xác định vị trí của họ và vị trí của sinh vật đó nữa, thầm nguyền rủa sự ngu ngốc của chính mình.
“Lạc đồng đội, vùng vẫy trong thứ nước quỷ ám này, ngu xuẩn! Thật ngu xuẩn hết sức!”
Chiếc bè cách sau anh khoảng mười mét, dập dềnh cùng sóng biển. Lực tấn công vô tình đã giúp họ, hay đúng hơn là hất tung toàn đội về phía bờ. Anh nhìn thấy trước mặt hai bóng người nhấp nhô trên mặt nước cũng đang hướng tới bờ, đồng thời nghe tiếng quẫy đạp nhiều hơn khi trông thấy một bóng người khác, cũng đang bơi về phía đó. Anh không thể xác định được cái thứ quái đản nào đã tấn công chiếc bè, nhưng lại hoàn toàn tin vào cảm giác về một vết cắn từ đôi nanh sắc nhọn nào đó, sẵn sàng xé xác nạn nhân ra từng mảnh bất cứ lúc nào.
“Vào bờ mau!”. Anh gào lớn lần nữa, tim đập thình thịch, đôi chân trở nên nặng trĩu, yếu ớt, vô lực.
“Không thể tiếp tục thế này, ba người rồi, người thứ tư đâu?”
“David!...”
Tiếng hét hoảng loạn của John phát ra từ hướng chiếc bè.
“Ở đây! John! Lối này! Hướng theo giọng tôi!”
John tiến về phía anh trong khi David vừa bơi về phía bãi đá vừa gào lớn. Anh đã nhìn thấy đỉnh đầu nhấp nhô của John, cánh tay vùng vẫy cuống quýt vượt qua làn nước tăm tối.
“… bơi theo tôi! Tôi đây này! Chúng ta phải vào…”
Thình lình, một bóng đen khổng lồ lặng lẽ trồi lên ngay sau anh lính, ít nhất là dài đến ba mét, bắt đầu lượn lờ vòng quanh. Thời gian như đột ngột chậm lại, những sự kiện đang phơi bày trước mắt anh giống như từ một thước phim quay chậm. David nhìn thấy những cái vòi bạch tuộc lớn ở phía gần đỉnh của cái bóng đang trồi lên, một lỗ tròn trên cái thân trơn nhầy màu xác chết của nó - không phải vòi bạch tuộc hay xúc tu - và anh nhận ra rằng mình đang nhìn thấy phần bụng của sinh vật gớm ghiếc ấy, một giống loài mà sự tồn tại của nó chưa bao giờ được biết đến. Phần thân dưới của nó thậm chí còn lớn bằng cả một ngôi nhà. Cái miệng đen ngòm của nó rít lên, để lộ ra hàm răng nhọn hoắt, nghiến lên ken két, mỗi chiếc nanh đều to như nắm đấm. Nếu như nó vồ xuống lúc này, John chắc chắn sẽ bị nuốt chửng bởi bộ hàm đồ sộ. Hoặc bị nghiền nát. Hoặc bị dìm xuống đáy biển băng giá, chết đuối, trở thành bữa tối cho sinh vật rùng rợn này. Trong khoảnh khắc đối diện thực tại ấy, anh gào lên:
“Lặn xuống!”
Ngay lúc ấy, con quái vật bổ nhào xuống, uốn éo cái thân dài ngoằng, trông như một con rắn khổng lồ bên chiếc bè nhỏ xíu. Bóng của con vật dưới ánh trăng như nuốt gọn con mồi trong cơn điên loạn kia. David thoáng nhìn thấy những con ngươi to cỡ trái bóng chuyền đang lồi ra, long lên sòng sọc. Khi cái thân hình to lớn ập xuống, một cột nước khổng lồ bắn tung lên như một vụ nổ, dải nước sủi bọt ấy văng lên bầu trời, làm nhuốm bẩn cả những vì sao. Trước khi David kịp lấy hơi, một cơn sóng chấn động đã ập lấy anh, nhấn chìm không thương tiếc vào màn đêm sôi sục. Anh vật lộn với áp lực đang giằng xé tứ chi, cố gắng tìm lấy không khí để thở trong dòng nước xiết đang đổ xuống ào ào. Vùng vẫy điên cuồng, anh đã rướn được tới mặt nước, rùng mình bởi hơi lạnh trong không khí. Một bàn tay ấm áp túm lấy đôi vai. Anh hít lấy hít để không khí ngay khi chân vừa chạm đất, giọng nói gần như đứt hơi của Karen vang ngay sau anh:
“Thấy anh ấy rồi…”
Lảo đảo bước đi trên những phiến đá trơn tuột, David mặc cho thân hình bị kéo lê cho đến khi cảm thấy thăng bằng trở lại và ngước nhìn. Từng dáng người đang ướt sũng nước xuất hiện. Steve và Rebecca…
“Chúa ơi, John…”
“Tôi ổn”, David hổn hển nói, ngã chúi về phía trước, đầu gối va vào đá đau điếng “John, có ai thấy anh ấy không?”
Không ai trả lời. Anh dụi muối ra khỏi mắt, lảo đảo nhìn màn đêm. Chỉ có những cơn sóng lặng lẽ xô chân họ.
“John!”. Anh gào to tới mức có thể, dõi tìm nhưng vô vọng. Trái tim như rùng lạnh cùng thân thể, nặng trĩu cùng chiếc áo chống đạn hiệu Kevlar đang sũng nước.
“Không thấy một bóng người.”
Anh cất tiếng gọi lần nữa, niềm hy vọng lụi dần. “John!”
“Cái gì?”. Một giọng nói gần như nghẹn lại vang lên từ tảng đá phía bên trái họ.
David nhẹ cả người, hít một hơi thật sâu ngay khi thấy thân hình lảo đảo của người đồng đội bước ra từ bóng tối. Steve lao tới, túm lấy cánh tay anh chàng cao lớn ấy, dựa anh vào tảng đá.
“Tôi lặn xuống”, John khẽ thốt lên.
David đưa mắt nhìn xung quanh, qua bãi đá, hướng tới bóng đen của những toà nhà. Họ đang ở một góc cuối bãi biển, trong tầm ngắm. Cú tấn công của con quái cá – có thể coi là như thế – đã khiến cả nhóm có thể bị phát giác, và họ lại đang ở trên bờ lúc này.
“Họ có nghe thấy chúng ta không? Có nhìn thấy không? Không nên chần chừ thêm, không thể ở đây mãi được…”
“Cái nhà thuyền”. Anh nói khẽ, quay về hướng Nam. “Nhanh lên!”
Cả đội liền vội vã di chuyển, Karen dẫn đầu, những người khác theo sau. Không ai bị thương nặng cả, đúng là một điều thần kỳ. David chạy sau John, cố gắng lê đôi chân đau buốt qua bãi đá.
Nấp vào lùm cây, tập hợp đội hình, rồi băng qua hàng rào. Khu đất nhô lên trên bờ dốc trước mặt họ, bến tàu lù lù hiện ra. Khi cả nhóm đã trèo lên phía trên những tảng đá, David nghe thấy tiếng va lách cách của kim loại: Rebecca đang ôm trước ngực vật gì màu đen, ướt đẫm trong túi đạn. Anh cảm thấy chút hy vọng cho cơ hội lần này; nếu cả nhóm có thể lẻn vào bên trong, một nơi nào đó thật an toàn…
Toà nhà ở ngay phía bên tay phải, yên lặng và u ám, cánh cửa đóng lại, đối diện với bến tàu. Không thể biết được nó có hoàn toàn trống rỗng hay không. Dù từ đây đến đó chỉ khoảng mười mét nhưng không hề có vật gì để che chắn cho bọn họ cả.
“Không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Cúi thấp xuống!”. Anh thì thào. Cuối cùng cả đội cũng tới được toà nhà. Karen đẩy cửa trước tiên. Không một ánh đèn hắt ra, không tiếng chuông báo động. Steve và Rebecca theo sau, tiếp đến là John, cuối cùng là David, anh dùng vai đẩy cửa đóng lại sau lưng.
“Tất cả đứng yên đã!”, David khẽ ra lệnh, dò dẫm tìm cây đèn halogen dưới thắt lưng. Ngoài nhịp thở của các thành viên trong đội ra, căn phòng vẫn yên ắng, nhưng bốc lên một thứ mùi kinh tởm của thịt rữa lâu ngày…
Chùm ánh sáng xuyên qua bóng tối, để lộ ra một căn phòng lớn không cửa sổ. Dây thừng, phao cứu sinh treo đầy những móc gỗ, một chiếc bàn lớn nằm dọc theo bức tường, vài cái giá để đồ lộn xộn.
“Lạy Chúa tôi.”
Ánh đèn dừng lại ở cánh cửa của một căn phòng khác, ngay đối diện cánh cửa mọi người vừa bước vào. Chiếc đèn chiếu vào nguyên nhân của thứ mùi ghê tởm ấy, chiếu sáng một bộ xương trần trong tấm áo thí nghiệm ố vàng. Những thớ thịt chảy mủ thành từng dòng từ khuôn mặt kinh dị. Một thây người bị đóng đinh vào cánh cửa, bàn tay bị ghim lại trong tư thế đang vẫy. Nhìn vào có thể thấy đây là một xác chết đã nhiều tuần.
Steve như muốn nôn mửa, anh quay đi chỗ khác, nhưng hình ảnh ấy vẫn cứ lù lù trong tâm trí – gương mặt xác chết như bị lột da, nơi từng là đôi mắt giờ chỉ là hai lỗ trống hoác, những ngón tay vẹo vọ bị ghim đính lại với nhau…
“Chúa ơi, trò đùa quái quỷ gì thế này?”. Steve cảm thấy choáng váng, một phần bởi chuyến bơi kinh hoàng khi nãy với con quái thú của Umbrella, một phần bởi cái thây hôi thối, chua rữa trước mặt.
Không ai nói gì trong vài giây. David đưa tay huơ huơ trước ánh đèn rồi nói thấp giọng nhưng không giấu nổi kinh ngạc:
“Mọi người kiểm tr.a lại thắt lưng, đưa hết những thứ mang theo ra. Tôi cần kiểm soát tình hình lúc này, ai bị thương và mang những gì. Tất cả hãy hít một hơi thật sâu trước đã. John đâu rồi?”
Giọng nói nghiêm nghị của John vang lên trả lời trong bóng tối, pha lẫn với tiếng bước chân dò dẫm. Karen và Rebecca ở ngay bên David, còn anh thì đứng cạnh cánh cửa.
“Tôi bị con cá sượt qua nhưng vẫn ổn. Tôi mang vũ khí nhưng đèn hết pin rồi. Còn đây là radio.”
“Rebecca?”
Giọng cô hơi ngập ngừng rồi nói nhanh: “Tôi ổn, - ừm, vũ khí vẫn còn, đèn pin, túi cứu thương, ồ, tôi còn cả đạn nữa.”
Trong khi cô nói, Steve kiểm tr.a lại đồ đạc của mình, lôi khẩu Beretta khỏi bao súng, tháo băng đạn ướt ra đút vào túi. Thắt lưng anh thiếu mất chiếc đèn pin.
“Steve?”
“À, không bị thương, còn vũ khí nhưng mất đèn.”
“Karen?”
“Cũng thế.”
David lấy ngón tay che bớt ánh đèn, chỉ để lọt ra một chút ánh sáng mờ đủ để soi đường.
“Không ai bị thương và chúng ta vẫn đầy đủ vũ trang, mọi thứ có thể sẽ tồi tệ hơn thế này rất nhiều. Rebecca, cất đồ đi. Hàng rào chắc không cách xa quá 50 mét về hướng Nam, có đủ cây cối để ẩn náu, miễn là vẫn chưa có ai phát hiện ra chúng ta. Bắt đầu thôi, chúng ta chuẩn bị ra khỏi đây.”
Steve nhận ba băng đạn từ Rebecca, gật đầu cảm ơn. Anh nạp đạn rồi tự động lên nòng.
“Tốt rồi, tiến lên nào. Lúc nãy con quái thú ấy gần như đã ăn thịt được chúng ta, còn bây giờ là cái vẫy chào của Ngài Xác chết.”
Steve không phải là kẻ nhát gan nhưng anh hiểu mức độ nghiêm trọng của tình huống khi đối mặt với nó. Anh rất ngưỡng mộ S.T.A.R.S., muốn đi theo để giúp đỡ nhưng bây giờ thuyền của họ đã đi đời, còn kế hoạch vạch trần và tóm cổ lũ Umbrella có thể phải chờ một thời cơ khác. David bước lại gần cái xác đang bị phân huỷ, mặt anh nhăn lên ghê tởm trong ánh đèn.
“Karen, Rebecca, lại đây kiểm tr.a xem sao. John, cầm đèn pin của Rebecca, anh và Steve thử tìm xem có thứ gì hữu ích không.”
Rebecca đưa cây đèn cho John trong khi anh gật đầu với Steve. Hai người đàn ông bước tới cuối bàn. Một giọng nói khẽ vang lên phá tan bầu không khí yên lặng:
“T -Virus không phải là nguyên nhân gây ra cái chết”, Rebecca nói. “Lớp mô ngoài đều đã phân huỷ hết…”
Lặng thinh một hồi, Karen lên tiếng: “Thế sao? David, cho ánh đèn vào đây xem nào…”
John cầm đèn rà soát trên nền nhà bẩn thỉu. Một tách cà phê đã vỡ. Một đống bù loong, ốc vít đặt trên tấm bảng giờ thuỷ triều. Một cái máy bắt vít bụi bặm và sứt mẻ, vài thứ đồ đạc lỉnh kỉnh bên trên mớ giẻ ố màu.
“Chẳng có gì hết. Chúng ta nên rời nơi này trước khi bị phát hiện…”
John lục lọi trong ngăn kéo còn Steve cố tìm xem có gì bên trên giá đựng đồ hay không. Đằng sau họ, Karen nói tiếp:
“Người này bị đóng đinh trong lúc chưa chết hẳn, ý tôi là suýt chết. Hoàn toàn bất tỉnh. Không có dấu vết kháng cự… Chỗ này có vài vết trượt, ở đây, cả ở đây nữa. Có thể kết luận rằng: người này bị bắn lén rồi bị kéo lê tới đây.”
John thôi không lục ngăn kéo nữa, tiến tới chỗ mọi người, sàn nhà phát ra tiếng lép nhép mỗi bước anh đi. Một bộ cờ lê. Một chiếc radio rẻ tiền, một túi hồ sơ nhàu nát bên cạnh mẩu bút chì. Trong đầu Steve chợt nảy ra một suy nghĩ, anh dừng lại kiểm tr.a chiếc túi. Cái bút chì… Anh nhặt được mẩu giấy bị vo viên, vuốt phẳng rồi quay ngang dọc. Có vài dòng chữ ở gần cuối, nguệch ngoạc đứt nét.
“Này, chúng tôi tìm thấy một thứ”, John kêu lên, rọi đèn vào hàng chữ. Mọi người nhào tới. Trong ánh đèn đang nhảy nhót, Steve nheo mắt đọc lớn. Không một dấu chấm câu; anh cố hết sức để tự ngắt dòng.
“… 20 tháng Bảy. Thức ăn có lẫn chất gây nghiện. Tôi phát bệnh. Tôi đã giấu tài liệu và gửi nó đi. Thuyền đắm hết, còn hắn thì thả lũ…”
Steve cau mày, rặn ra từng chữ: “Tris… Tri– squad?”
“Thuyền đắm hết còn hắn thì thả lũ Trisquad ra ngoài. Trời tối, chúng sẽ đến, tôi nghĩ hắn định tàn sát tất cả - ngăn hắn lại - có Chúa mới biết hắn định làm gì. Phải phá huỷ phòng thí nghiệm - tìm Krista, nhắn cô ấy tôi xin lỗi, Lyle xin lỗi. Ước gì…”
Không còn dòng nào nữa.
“Bức thư của Ammon”, Karen thì thào, “Lyle Ammon.”
Chẳng cần phải là một thiên tài mới nhận ra ai đang bị treo trên cánh cửa. Cái thây đang rỉ thõng đã được nhận diện, một thông tin hết sức đáng giá. Và bức thư mà Trent đưa cho David trước đó cũng rất kỳ lạ, có lẽ bởi cái gã khốn khổ này đang viết trong cơn thiếu thuốc.
“Cho bộ mặt này một cái tên cũng tốt chứ nhỉ?”, John đùa, nhưng không hề cười. Những dòng nguệch ngoạc như báo trước một điềm gở, kể cả có bao gồm những tên giết người hung bạo kia hay không.
"Trisquad là cái gì? “Hắn” là ai?"
“Có lẽ chúng ta nên lục soát lại thêm chút nữa”, Rebecca ngập ngừng nói, nhưng David lắc đầu:
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên rời khỏi đây. Chúng ta sẽ…”
Anh chợt khựng lại ngay khi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa. Không ai cử động, tất cả đều nín thở lắng nghe. Không chỉ là một, mà là nhiều người. Bất kể là ai đi nữa, chúng cũng không buồn che giấu sự xuất hiện của mình. Chúng dừng lại ở cửa và đứng đó. Không tiếng vặn nắm đấm, không tiếng đạp cửa, không một âm thanh nào khác. Chỉ đợi.
David ngoắc tay trong không khí, chỉ vào Karen rồi chỉ vào cánh cửa có xác chết. Dấu hiệu rút lui. Karen mở đường. Họ lùi dần về phía cái thây. Steve nhăn nhó trước mỗi tiếng cọt kẹt cả nhóm phát ra khi di chuyển, anh thở bằng mồm để tránh hít phải mùi thối rữa. Đúng lúc Karen đẩy cửa, sự yên lặng đột ngột bị phá tan bởi tiếng súng nổ, ngay trước mặt họ về bên trái, phát ra từ hướng rút lui.