Chương 17

*Dịch giả*: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Ada chạy vào ngăn xà lim chỉ một bước sau Leon, vừa đúng lúc để thấy gã phóng viên loạng choạng đi ra khỏi cái buồng của hắn và ngã xuống sàn.


“Giúp hắn đi!”, Leon la lên, và chạy qua Bertolucci vào kiểm tr.a phòng giam. Ada dừng lại trước gã phóng viên đang thở hổn hển nhưng mặc kệ, chờ xem cái gì đã khiến hắn ta phải nhảy ra khỏi phòng giam đang mở.
“...Hắn đã ở sau song sắt mà, sao chuyện này có thể xảy ra được.”


Cô chờ đợi, chĩa súng sau lưng Leon trong khi anh nhảy về phía cửa mở của buồng giam – và nhìn thấy vẻ hoang mang trên khuôn mặt non trẻ của anh, vẻ ngạc nhiên lồ lộ. Cách anh nhìn quanh phòng bảo cô biết là nó trống không. Trừ khi kẻ tấn công biết tàng hình.


“...Thật hão huyền. Thậm chí không nên nghĩ như thế, đừng để mình tin như thế...”


Ada quỳ xuống bên gã phóng viên, nhận ra ngay rằng hắn đang trong tình trạng xấu - cực tồi tệ. Hắn co quắp trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, đầu dựa vào chấn song phòng giam kế bên. Hắn vẫn còn đang thở, nhưng không lâu nữa sẽ ngừng thở mà thôi. Ada đã thấy cảnh như thế trước đây, ánh mắt xa xăm, cơn run rẩy và vẻ xanh xao ấy, nhưng cái cô không nhìn thấy được là tại sao, và nó làm cô sợ hãi. Không có lấy một vết thương. Hẳn phải là một cơn đau tim, có thể là đột quỵ - nhưng tiếng thét ấy.


“Ben? Ben, có chuyện gì thế?”


available on google playdownload on app store


Tia mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt cô, rồi cô thấy khóe miệng hắn bị rách và đang chảy máu. Hắn mở miệng để nói, nhưng tất cả những gì nghe được chỉ là tiếng khào khào the thé không thể hiểu được. Leon quỳ xuống cạnh họ, trông bối rối y như cô đang cảm thấy. Anh lắc đầu với cô, trả lời ngầm cho câu hỏi trong lòng cô; hoàn toàn không có dấu vết gì của việc đã xảy ra.


“Chuyện gì thế, Ben? Anh có thể nói chuyện gì đã xảy ra không?”
Đôi tay run rẩy của gã phóng viên lần trên thân hình hắn, dừng lại trên ngực. Với một nỗ lực thấy rõ, hắn thì thầm được một từ.
“...cửa sổ...”


Ada không dám chắc. “Cửa sổ” phòng giam chỉ khoảng một fút bề ngang, cỡ chừng sáu inch bề rộng, cách nền nhà khoảng tám fút - không to hơn một lỗ thông gió mở ra phía gara đậu xe. Không gì có thể chui vào – ít ra là không thứ gì mà cô đã từng nghe kể hay đọc được, và thế có nghĩa là cô phải đối mặt với những mối nguy hiểm mà cô chưa chuẩn bị trước. Bertolucci vẫn đang cố gắng để nói. Ada và Leon áp lại gần hơn, căng tai nghe những lời thì thầm khó nhọc của hắn.


“....ngực. Đau, đau...quá....”


Ada thấy thoải mái hơn chút đỉnh. Hắn đã nhìn thấy hoặc nghe thấy cái gì đó ngoài xà lim, thứ đã gây nên một cơn nhồi máu cơ tim; điều đó dễ chấp nhận hơn. Điều quái quỷ đối với gã nhà báo, nhưng sẽ đỡ cho cô khỏi phải tự tay giết hắn...


Thình lình hắn vươn ra và chụp cánh tay cô, ngó chằm chằm vào cô với ánh mắt mãnh liệt làm cô phải ngạc nhiên. Cái nắm tay của hắn yếu, nhưng có nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt ướt của hắn - tuyệt vọng và chút gì sầu thảm làm thôi thúc không chỉ một chút cắn rứt như cô đã nghĩ.


“Tôi chưa bao giờ nói....về Irons”, hắn thở, thấy rõ là đang nỗ lực bám lấy sự sống, để nói ra tất cả.


“Lão ta....làm cho Umbrella....luôn luôn. Xác sống....là Umbrella, nghiên cứu....lão che đậy những án mạng nhưng tôi không thể....chứng minh được, nhưng....lẽ ra nó sẽ là....chuyên mục của tôi.”


Bertolucci nhắm đôi mí mắt hùm hụp lại, thở ngắt quãng khi những ngón tay của hắn rời ra khỏi tay cô, khiến cô khó có thể cưỡng lại nỗi thương cảm dâng tràn với hắn.


“Gã ngu đần đáng thương; bí mật to lớn của hắn là Umbrella chế tạo vũ khí sinh học và Irons có nhúng tay vào. Nó sẽ là một tin rất nóng sốt, nhưng dĩ nhiên là hắn chẳng thể lấy được chút chứng cứ nào. Hắn cóc biết gì về G-Virus, chẳng bao giờ biết – và hắn vẫn cứ phải chết. Nói chuyện thật vớ vẩn.”


“Chúa ơi”, Leon nói khe khẽ, “Sếp Irons...”


Ada đã hoàn toàn quên mất là anh cảnh sát trẻ không hề biết gì. Leon rõ là lính mới, nhưng một vài lần anh đã tỏ ra thông hiểu nên cô thấy sửng sốt; anh ta không phải là một mẫu người uỷ mị, rõ ràng không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được.


“...dẹp chuyện đó đi nào, anh ta chẳng trẻ hơn mày bao nhiêu. Gã phóng viên sắp tiêu và mày phải tiếp tục lên đường, không để tâm đến Ngài Cảnh Sát Đáng Mến...”


Bertolucci bất thình lình co giật, tay hắn nắm chặt trên ngực trong khi rên rỉ, tiếng kêu sắc đầy thống khổ của sự đau đớn cực độ. Lưng hắn oằn cong, các móng tay cắm sâu...


...rồi tiếng rên tắt ngấm khi máu trào qua miệng hắn thành ra những bong bóng máu. Vừa ho vừa run rẩy, tay chân Bertolucci quơ quào loạn xạ, những giọt đỏ thắm phun trào cùng với mỗi cơn ho dữ dội...


...rồi Ada nhìn thấy vết đỏ tỏa ra trên ngực áo sơ mi trắng nhàu nát dưới đôi tay cào xới của hắn và nghe tiếng xương vỡ trầm đục nặng nề. Cô nhảy ra sau trong khi Leon nắm lấy tay gã phóng viên, không chắc lắm về điều gì đang xảy ra nhưng đó tuyệt nhiên không phải là một cơn đau tim...


“....Lạy Chúa, CÁI GÌ THẾ?”


Cùng lúc đó Bertolucci lả đi, mắt hắn đảo quanh và dừng lại, vô ảnh. Máu vẫn rỉ ra từ đôi môi nứt nẻ, và có một thứ tiếng, một thứ tiếng kinh khủng của thịt bị xé ra, và dưới mặt vải lấm lem của chiếc áo sơ mi, có cái gì đó chuyển động.


“Lùi lại!”, Ada la lên, chĩa khẩu Beretta về xác gã phóng viên, và trong khoảnh khắc cô giơ súng ngắm, một vật nhô lên từ bộ ngực đầy máu của Bertolucci. Một vật kích thước bằng nắm tay của một người to lớn, một vật có sừng đã mở một cái


lỗ đen nhỏ cỡ miệng người và rít lên the thé, để lộ những mấu răng đỏ sắc nhọn lởm chởm. Nó ngọ nguậy chui ra khỏi cái
xác với cái đuôi quật qua quật lại, làm vương vãi trên nền nhà những mẩu thịt và lòng ruột.


Đập đập vào da thịt cứng lạnh của tay phóng viên, nó rơi ra khỏi cái xác trong dòng máu phun rồi rơi xuống nền nhà – và nhảy bắn ra phía cửa mở chỗ hành lang, đẩy thân mình bằng cái đuôi như rắn và đôi chân mà Ada không thể thấy, để lại sau lưng một đường máu đỏ.


Nó ra khỏi cửa cả trước khi cô nhớ được là cô đang cầm một khẩu súng; lần đầu tiên kể từ khi cô đến Raccoon, kể từ trước đây, cô đã quá sốc đến độ không nghĩ đến việc phản ứng. Một sinh vật ăn bám chui ra từ ngực, hệt như phim viễn tưởng.


“Đó là....cô có thấy...”, Leon lúng búng nói.
“Tôi có thấy”, Ada nói nhẹ nhàng, ngắt lời anh. Cô quay lại và nhìn xuống Bertolucci, nhìn vào mặt hắn, đông cứng đầy máu me và vặn vẹo trong nỗi thống khổ, nhìn vào cái lỗ ướt toang hoác ngay dưới xương ức của hắn.


“Miệng hắn, rách ở khóe mép...”


Hắn đã bị cấy con vật vào người, bằng cái gì, cô không biết, và cũng không muốn biết. Cái cô muốn là gói ghém nhiệm vụ cho xong, càng nhanh càng tốt, và sau đó rời càng xa khỏi Raccoon càng tốt. Thật sự, cô nghĩ cô chưa từng mong muốn điều gì tha thiết đến thế. Ngay từ lần đầu tiên cô nhận biết có một tai nạn từ T-Virus, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với vài sinh vật không thú vị gì. Nhưng ý nghĩ sẽ có một con trong bọn chúng bị hoặc được cấy vào qua cổ cô, ẩn trong cơ thể cô như một bào thai dị thường dễ thương trước khi ăn từ trong ra ngoài... nếu đó chưa phải là thứ kinh khủng nhất cô có thể nghĩ đến, thì nó cũng xếp hạng thứ hai.


Cô nhìn qua Leon, từ bỏ ý định giả vờ tìm điều hợp lý. Cô sẽ đến phòng thí nghiệm, và không cần phải bàn cãi.


“Tôi sẽ ra khỏi đây”, cô nói, và không cần chờ trả lời, cô quay lại và bước nhanh đến cái cổng, cẩn thận để không giẫm lên đường máu anh ánh mà con quái vật bé xíu đã để lại.
“Đợi đã! Tôi nghĩ...Ada? Này...”


Cô bước vào hành lang, giơ súng lên, nhưng con vật đã đi mất. Dấu máu mất dần khoảng giữa đường đi xuống tòa nhà, nhưng cô thấy họ đã để cửa xuống đường cống mở...
“...và cái nắp cống đã mất. Tuyệt thật.”


Leon bắt kịp cô trước khi cô có thể đi thêm vài bước. Anh đứng trước mặt cô, chắn đường, và trong một thoáng, Ada đã nghĩ anh sẽ dùng sức buộc cô dừng lại.
“Đừng làm thế. Tôi không muốn đánh anh, nhưng tôi sẽ làm thế nếu phải làm.”


“Ada, xin đừng đi”, Leon nói, không phải một mệnh lệnh mà là một lời cầu xin. “Tôi...khi tôi đến Raccoon, tôi gặp một cô gái, và tôi nghĩ cô ấy đang ở nơi nào đó trong Sở. Nếu cô có thể giúp tôi tìm cô ấy, ba chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Chúng ta sẽ có một cơ hội tốt hơn nhiều....”


“Xin lỗi nhé, Leon, nhưng đây là một đất nước tự do chết tiệt, anh cứ làm việc anh phải làm, và chúc may mắn, nhưng tôi sẽ không ở lại. Tôi thấy đủ rồi. Nếu – khi tôi ra khỏi đây, tôi sẽ kêu gọi trợ giúp.”


Cô bắt đầu đẩy anh, hi vọng nó không trở nên bạo lực và ước gì cô có thể nói anh ta đừng có cản đường cô - rằng nguy hiểm thế nào nếu anh cố làm thế - thì Leon bắt đầu làm cô ngạc nhiên thêm lần nữa.


“Vậy thì tôi đi với cô”, anh nói. Anh nhìn trả lại cô, không nao núng và kiên quyết – và sợ hãi. “Tôi sẽ không để cô đi một mình. Tôi không muốn có thêm tổn thất nữa – tôi không muốn cô bị thương.”


Ada nhìn chằm chằm vào anh, không biết phải nói gì. Bây giờ khi Bertolucci đã chết, cô thật không muốn phải bỏ rơi Leon trong đường cống ngầm; sẽ chẳng khó khăn gì với hệ thống nhằng nhịt như vậy... nhưng anh ta thật dễ thương, luôn nhất quyết giúp đỡ, khiến cô bắt đầu thấy - thấy không muốn làm việc gì xấu cho anh. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh ta chỉ là một gã chó chết nào đó nổi máu anh hùng rơm...


“Được thôi, vậy có giỏi thì tiết lộ thân phận của mày đi. Nói


với anh ta mày là một thám tử tư đang làm việc cuỗm G-Virus, và mày không muốn có bạn đường; nói với anh ta về sự thoải mái mày đã cảm thấy khi gã phóng viên sắp chết, hay là việc mày không chút bận tâm khi giết người, nếu đó là lý do được trả món hời. Để xem anh chàng sẽ dễ thương và nhiệt tình thế nào sau đó.”


Không phải là một lựa chọn; cũng không phải cố gắng thuyết phục để anh ta không đi cùng, chẳng nghĩa lý gì. Và có một phần trong cô, một phần cô không muốn thừa nhận, rất mong muốn không phải đi một mình. Việc chứng kiến vật nhảy ra từ người Bertolucci đã làm cô run sợ, để cho cô cảm giác cô không hẳn là vô cảm như cô đã từng nghĩ.


Vậy thì cứ để hắn đi theo, đến phòng lab và tìm chỗ nào an toàn để hắn lại đó. Không nguy hiểm, không sai phạm.
Leon đang nhìn cô chăm chú, dò xét cô, chờ đợi cô chấp thuận.


“Đi thôi”, cô nói, và nụ cười ranh mãnh của anh lộ vẻ chiến thắng càng làm cô thấy không thoải mái. Không nói một lời, họ đi về phía đường cống, Ada tự hỏi không biết cô đang làm cái quái gì và liệu cô có thể làm những việc cần thiết cho xong nhiệm vụ không.


----


Claire đứng trước một cánh cửa kiểu thời Phục Hưng nằm cuối hành lang tối đen như đường hầm mà thang máy đã đưa cô đến. Sở cảnh sát đã lạnh lẽo, nhưng cái không khí ẩm thấp giá buốt của đại sảnh bằng đá này làm cho không khí Sở cảnh sát có vẻ như mùa hè; cứ như cô đang được trở về một lâu đài xa xưa bị ma ám thời Trung Cổ.


Claire hít một hơi sâu, cố nghĩ xem nên vào bằng cách nào; cô tin chắc Irons không vui mừng gì với một vị khách không mời, cái ý định gõ cửa thì thật buồn cười – nếu không muốn nói là thật nguy hiểm. Có những ngọn đuốc cắm trên chân đế ở cả hai bên cánh cửa gỗ nặng nề, bản thân cánh cửa được bao quanh bằng những thanh thép rỉ sét, và nếu cô không ngờ vực rằng Irons bị điên thì khung cảnh của hai ngọn đuốc cháy xèo xèo cùng cảm giác lạnh giá kinh hãi tràn ngập hành lang hẳn đã đủ làm cô ngất xỉu.


“Một đường hầm bí mật, một căn phòng ẩn chứa đầy ánh sáng … người bình thường nào lại muốn ở dưới đó kia chứ? Không phải tai họa làm nên cảnh này – Irons hẳn đã điên từ lâu trước khi xảy ra tai nạn Umbrella...”


Một điều chắc chắn khác, mặc dù cô không có chứng cứ nào – nhưng khi Sherry nói với cô về công việc cha mẹ cô bé làm, và về những gì xảy ra ngay trước khi cô đến sở, ý tưởng lóe lên. Umbrella nghiên cứu bệnh dịch, và cư dân ở Raccoon hẳn đã gặp một sự cố xấu nào đó. Hẳn đã có một tai nạn gì đó, một vụ làm phát tán bệnh dịch xác sống...


“Đừng có phân tâm chứ.”


Claire cắn môi, không biết chắc phải làm gì. Cô không nghi ngờ gì việc Irons đang ở nơi nào đó dưới kia, và cô không muốn chạm mặt lão một lần nữa; có lẽ cô nên quay lên lại, gặp Sherry và cố tìm một đường ra khác. Cho dù nơi này có bí mật thì không có nghĩa nó là một đường thoát.


“Lại phân tâm nữa, Sherry đang ở trên đó một mình kia kìa. Và mày có súng mà?”


Một khẩu súng với rất ít đạn. Nếu đây là hang ổ bí mật của Irons, hắn có thể chứa vũ khí trong đó... hoặc có thể đó chỉ là một hành lang khác, một cái dẫn sâu hơn xuống lòng đất của Sở. Đằng nào cũng vậy thôi, tự đoán mò chẳng khiến cho tình cảnh sáng sủa chút nào Claire đặt tay lên chốt cửa, hít một hơi dài nữa và đẩy nó ra, cánh cửa nặng nề đẩy vào chầm chậm trên những bản lề được bôi trơn rất tốt. Cô lùi lại một bước, giơ súng lên...


“Chúa ơi.”


Một căn phòng trống, ẩm ướt khó chịu y như ngoài hành lang, nhưng với những đồ đạc và phong cách bài trí làm cô nổi da gà. Một cái đèn trơ trụi treo trên trần, rọi sáng một không gian hãi hùng nhất mà cô từng thấy. Có một cái bàn ở giữa phòng, dơ bẩn và mòn vẹt, một cái cưa và nhiều dụng cụ cưa cắt khác ở trên bàn; một cái xô kim loại móp méo và một cái giẻ, treo trên một bức tường ướt nước, cạnh một cái chậu có quai chứa những mảnh vụn khô đỏ; những kệ chất đầy những chai bụi bám – và thứ gì trông giống xương người, được đánh bóng và có màu xanh xám, sắp xếp như những món vật tế thần.


Và cái mùi - một mùi hóa chất nồng nặc, đậm đặc và chua loét, phủ lên trên một mùi kinh khủng hơn. Mùi của sự điên
loạn.


Chỉ cần nhìn vào căn phòng cũng đủ làm cô phát ốm; nói “man” có lẽ là đã giảm nhẹ lắm cho ngài sếp sở cảnh sát; nhưng không có ai ở đây, và thế có nghĩa là có một đường đi bí mật đâu đó bên trong. Ít ra, cô cũng nên tìm thêm vũ khí.


Nuốt nước bọt, Claire bước vào căn phòng, vui mừng vì đã không dẫn Sherry đi cùng; chứng kiến một căn phòng tr.a tấn cá nhân sẽ khiến cô bé bị ác mộng, chẳng có lý do để một đứa trẻ nhìn thấy những cảnh này...


“Đứng lại, cô bé, hoặc tôi sẽ bắn cô tại chỗ.”
Claire đông cứng. Mọi cơ bắp trên người cô đông cứng khi Irons bắt đầu cười to sau lưng cô, từ sau cánh cửa mà cô đã không nghĩ đến việc ngó qua.
“Ôi lạy Chúa, ôi, Chúa ơi, Sherry, chị xin lỗi...”


Tiếng cười rúc rích của Irons biến thành tiếng cười vui sướng hân hoan của một người điên, và Claire hiểu rằng cô sắp chết.






Truyện liên quan