Chương 2
Chưa tới 1 giờ nữa họ sẽ tới thành phố Raccoon.
Nicholai Ginoavaef đã sẵn sàng, hắn tin đội của hắn sẽ làm tốt – hơn hẳn những người còn lại. Thành viên còn lại trong đội B đều ngưỡng mộ hắn; hắn thấy điều đó qua đôi mắt họ, dù họ gần như cầm chắc cái chết nhưng cách họ thực hiện nhiệm vụ sẽ đáng chú ý. Dù sao chính hắn đã huấn luyện họ.
Từ chiếc máy bay chở trung đội D trong buổi xế chiều không ai nói chuyện cả, người duy nhất phát ra âm thanh đội headset. Tiếng trực thăng quá ồn, bất cứ thành viên nào cũng không nghe được người kia nói gì, Nicholai cũng chẳng có gì phải bàn với cả Hirami, Cryan – hay Mikhail Victor về nhiệm vụ cả. Victor là cấp trên của họ, chỉ huy cả trung đội. Vị trí đó lẽ ra phải thuộc về Nicholai; Victor thiếu tố chất một người lãnh đạo thực thụ.
Mình có tố chất đó. Mình lại được chọn vào nhiệm vụ Watchdog, khi chuyện này kết thúc, Umbrella sẽ phải đối mặt với mình dù cho chúng có muốn hay không.
Nicolai vẫn giữ mặt lạnh như đá, bên trong hắn đang cười thầm. Khi tới lúc, “chúng”, người chỉ huy Umbrella từ phía sau, sẽ nhận ra họ đã đánh giá thấp hắn.
Hắn ngồi gần đội trưởng đội A và C, dựa lưng vào thành cabin, xoa dịu bởi sự rộn ràng đều đều quen thuộc của chuyến đi. Không gian ngập căng thẳng và nặng nề mùi mồ hôi con trai; lại một lần nữa, quen thuộc với hắn. Hắn đã dẫn lính tham gia chiến trận trước đó – nếu mọi việc đều theo dự tính, hắn sẽ không bao giờ phải dấn thân vào chiến trường nữa.
Ánh nhìn hắn đảo qua những gương mặt căng thẳng trong đội, không biết có ai trong số đó sẽ sống sót được hơn một, hai giờ đồng hồ. Có thể lắm chứ, hắn nghĩ. Một tên đầy sẹo trong nhóm Cryan từ Nam Phi…John Wersbowski trong đội hắn, kẻ từng tham gia thanh trừng dân tộc vài năm trước, Nicholai không nhớ là bộ tộc nào. Cả hai đều là kết hợp cảnh giác và ngờ vực, điều có thể giúp họ thoát khỏi Raccoon, dù sao cũng khá lạ - lạ lùng là khác. Buổi họp không cho họ biết có gì đang đợi họ phía trước…
Buổi chỉ thị cho riêng Nicholai hai ngày trước thì khác; họ gọi nó là Operation Watchdog (kế hoạch Watchdog). Hắn biết về những dự án có đánh số, những gì đang chiếm lĩnh Raccoon và cách tiêu diệt mầm bệnh biết đi hiệu quả nhất. Họ đã cho hắn biết về những unit tìm kiếm có hình dạng giống Tyrant sẽ được gửi tới, cách tránh chạm mặt chúng. Trên chuyến bay này hắn biết nhiều hơn bất cứ ai.
Nhưng mình sẵn sàng hơn Umbrella có thể nghĩ…vì mình biết ên của những “con chó” khác.
Lại một lần nữa hắn cười thầm. Hắn sở hữu một thông tin giá trị Umbrella không biết hắn có, thứ trị giá một khoản tiền khổng lồ - hoặc tương đương thế, sẽ sớm thôi. Mặt ngoài thì U. B. C. S. được gửi tới để cứu dân chúng; họ được nói như thế. Hắn là một trong số mười người được chọn để thu thập dữ liệu về những người nhiễm T-virus, con người và mấy thứ khác, cách họ trả lương cho bọn lính đã qua huấn luyện – lý do chính U. B. C. S. được gửi tới, hay nói cách khác là Watchdog. Trên máy bay chở trung đội A đã có 2 tên, ngụy trang là U. B. C. S. ; còn 6 tên đã ở sẵn Raccoon – ba khoa học gia, hai kẻ trục lợi Umbrella, một phụ nữ làm việc cho thành phố. Kẻ thứ mười là sĩ quan cảnh sát, phụ tá riêng của tên sếp. Mỗi người trong bọn có thể biết vài điều từ Umbrella về những người đi thu thập tin tức – nhưng nhờ kỹ năng máy tính tuyệt vời với vài mật mã “mượn tạm”, hắn là kẻ duy nhất biết toàn bộ đám người đó cũng như nơi họ sẽ phải báo cáo.
Những người liên lạc với chúng sẽ ngạc nhiên thế nào nếu không ai đến báo cáo tình hình? Sẽ thú vị cỡ nào nếu chỉ có một Watchdog sống sót, quyết định giá cả thông tin mà hắn có được? Và có tuyệt không nếu một người có thể thành triệu phú nếu hắn chịu suy nghĩ một chút, thêm ít công sức, và vài viên đạn?
Chín người. Trên con đường trở thành người duy nhất nắm giữ thông tin Umbrella cần có chín người hắn phải hạ. Đa số, nếu không phải tất cả toàn bộ U. B. C. S. sẽ tử trận nhanh chóng, khi đó hắn sẽ tự do tìm những Watchdog, lấy thông tin và kết thúc cuộc sống khốn khổ của họ. Lần này thi hắn không giữ được nữa; Nicholai cười ranh mãnh. Nhiệm vụ phía trước hứa hẹn hấp dẫn, một bài kiểm tr.a thực thụ những kỹ năng hắn có…rồi khi kết thúc, hắn sẽ là người rẩt giàu có.
Dù bị nhét vào nơi chật cứng cùng với tiến động cơ inh ỏi, Carlos lờ mờ nhận thức được xung quanh. Anh vẫn chưa thôi suy nghĩ về Trent và cuộc nói chuyện kì lạ cách đây vài giờ, nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, để anh quyết định có phần nào của nó hữu ích chăng.
Carlos đã tin kẻ lạ mặt đó. Người đó trông rất vui; tuy không lộ ra ngoài quá mức, anh đã có ấn tượng là Trent đang cười một việc gì đó vẫn còn trong bóng tối. Đôi mắt hấp háy sự hóm hỉnh lúc ông ta cho Carlos biết thông tin, cách ông ta đi ngược vào con hẻm như Carlos chắc chắn sẽ bước theo ông ta.
Thật sự thì lúc đó anh cũng chẳng nghi ngờ gì. Carlos đã học cách cẩn thận trong từng lời nói, nhưng anh cũng biết được vài điều bằng cách xét đoán một con người – Trent, dù hoàn toàn xa lạ nhưng không một chút cảm giác đe dọa. Con đường khi đó tối, mát lạnh, thoang thoảng mùi nước tiểu.
“Thông tin như thế nào?”, Carlos đã hỏi thế.
Trent như không nghe thấy câu hỏi: “Ở khu phố mua sắm, cậu sẽ thấy quán ăn tên Grill 13; nó phía trên con đường từ vòi phun nước và ngay cạnh nhà hát, cậu sẽ dễ thấy nó thôi. Nếu cậu có thể tới đó lúc” – ông liếc đồng hồ - “khoảng 1900 giờ, tôi sẽ xem thử có thể làm gì giúp cậu. ”
Carlos không biết bắt đầu từ đâu: “Nè, không phản đối, nhưng ông đang nói về gì vậy?”
Trent mỉm cười: “Thành phố Raccoon. Đó là nơi cậu sắp đến. ”
Carlos nhìn ông ta, tiếp tục chờ đợi, nhưng Trent như đã nói hết.
Ông ta biết cả tên mình, nhưng hẳn ổng này không phải đang đùa rồi,
“Uh, nghe này, ông Trent…”
“Trent thôi”, ông ta xen ngang, vẫn mỉm cười.
Carlos bắt đầu cảm thấy bực mình:
“Sao cũng được. Tôi nghĩ ông tìm lộn Oliveira rồi... và dù tôi cám ơn, uh, sự quan tâm của ông, tôi phải đi gấp. ”
“À, phải, nhiệm vụ”, Trent nói, nụ cười biến mất. “Tôi hiểu rồi, họ sẽ không nói cho cậu biết toàn bộ những gì cậu phải biết. Sự thật tệ hơn rất nhiều. Phía trước sẽ là những giờ tăm tối, cậu Oliveira, nhưng tôi tin vào năng lực của cậu. Cứ nhớ - Grill 13, bảy giờ. Góc đông bắc thành phố. ”
“À, vâng”, Carlos gật đầu, đi ngược ra ngoài con hẻm, hòa vào ánh sáng ban ngày, trên môi là nụ cười gượng gạo. “Vâng. Tôi sẽ ghi nhớ. ”
Trent lại cười, bước theo anh: “Hãy cẩn thận khi tin tưởng ai đó, cậu Oliveira. Và chúc may mắn. ”
Carlos quay lưng lại và bắt đầu bước nhanh đi, liếc Trent lần nữa. Ông ta vẫn đứng đấy nhìn theo anh, đôi tay trở lại vào túi, dáng đứng tự nhiên và thư thái. Cho dù là tên ngố cũng không thấy ông ta có vẻ điên…
“…và bây giờ ông ta càng lúc không điên chúc nào, eh?”
Carlos đến văn phòng sớm một chút, nhưng trông chưa ai biết được chuyện gì đang xảy ra. Sau một buổi chị thị ngắn cho biết chỉ huy các trung đội U. B. C. S., họ được biết vài điều như:vụ rò rĩ hóa chất độc hại hồi đầu tuần ở khu dân cư biệt lập, gây ảo giác khiến con người trở nên hung bạo. Hóa chất đã tan, người dân còn lại vẫn đang bị những người đã nhiễm tấn công; có chứng cứ thương tật là vĩnh viễn, cảnh sát địa phương không có khả năng làm tình hình lắng dịu xuống. U. B. C. S. được gửi tới để giúp sơ tán người dân chưa bị nhiễm, nếu cần thiết thì dùng vũ lực để bảo vệ họ. Bí mật hoàn toàn.
Thành phố Raccoon. Vậy là Trent biết gì đó…điều ông ta nói nghĩa là gì?
Nếu ổng biết nơi mình sắp tới, vậy còn phần còn lại thì sao? Họ không nói cho chúng ta việc gì cần biết? Và thực tế gì có thẻ tệ hơn là những con người mất trí hung bạo?
Anh không biết, anh muốn biết. Lần đầu anh cầm súng năm 12 tuổi để bảo vệ gia đình khỏi một băng khủng bộ, năm 17 trở thành dân chuyên nghiệp – bốn năm trở lại đây, người ta trả lương anh để dấn thân vào hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác. Nhưng lúc đó anh luôn biết phải làm gì, phải chống chọi với cái gì. Lần này thì như anh đang bịt mắt mà đi. Niềm an ủi duy nhất là việc anh đi cùng với hơn một trăm người lính đầy kinh nghiệm; dù là gì đi nữa họ cũng sẽ kiểm soát được tình hình. Carlos nhìn quanh, anh đang ở trong một nhóm giỏi. Không cần phải có lí lịch sáng sủa, nhưng là những chiến binh giỏi, trong chiến đấu điều đó cần thiết hơn. Họ đã sẵn sàng, đôi mắt mở to, khuông mặt lộ vẻ quyết tâm – trừ tên đội trưởng B, người đang mơ màng và cười như con cá mập. Theo bản năng dã thú, Carlos chợt thấy khó chịu khi nhìn hắn, Nicholai gì gì đó, đầu trắng toát, thân hình như vận động viên cử tạ. Anh chưa bao giờ thấy ai cười như thế…
Tên người Nga bắt gặp anh nhìn của anh, nụ cười hắn rộng thêm trong khoảnh khắc, khiến Carlos muốn áp lưng vào tường, tay nắm chắc súng – khoảnh khắc qua đi, Nicholai khẽ gật chào hắn rồi nhìn sang phía khác. Chỉ là người lính chào đồng đội anh ta, chẳng gì hơn. Anh đang bị hoang tưởng mất rồi, cuộc gặp Trent đã đẩy anh vào tình trạng cảnh giác cao độ, luôn sẵn sàng lao vào cuộc chiến…
“Grill 13, cạnh nhà hát”.
Anh sẽ không quên. Phòng trường hợp có gì xảy ra.