Chương 19
Carlos nghe được tiếng rống của con quái vật và bắt đầu đứng dậy, vẫn giữ lấy tay Jill. Họ phải trốn đi trước khi nó trông thấy cô…
…. rồi phần trước ngôi tháp nát tung như thể nó làm bằng loại gỗ rẻ tiền, cái xác máy cháy cháy vẫn phụt ra những mảnh vụn bốc khói. Trước khi Carlos kịp nằm xuống, một mảnh đá ám khói từ tường ngoài ngôi tháp đập mạnh vào sườn trái anh. Anh nghe và cảm nhận một cái xương sườn đã gãy, lập tức một cơn đau dữ dội xảy ra.
“Carlos!”
Jill chồm tới, ánh mắt cô hết nhìn anh lại nhìn phần nào đó ngôi tháp anh không thấy được, tay cô vẫn nắm chặt khẩu súng phóng lựu. Nemesis đã ngừng gào rú;giữa những tiếng chuông dữ dội đến điếc tai, Carlos có thể nghe thấy tiếng đập mạnh lên nền đất, theo sau là âm thanh những viên đá bị nghiền vụn, chậm rãi, nhịp nhàng.
Crốp, Crốp.
Nó đang tới, nó nhảy xuống từ trên mái và nó đang tới đây…
“Chạy đi, ” Carlos nói, và anh thấy cô hiểu, một giây trước khi cô chạy đi, rằng cô chẳng còn lựa chọn nào khác. Đôi giày khiến bụi mù tung lên, cô cố chạy xa khỏi anh thật nhanh.
Carlos quay đầu, ngồi dậy, cố không chú ý đến cơn đau, con quái vật đang đứng trên đống gạch vỡ và gỗ cháy, không hay biết viền áo da của nó đang bốc cháy, ánh mắt khác thường của nó dò tìm Jill. Như lần trước, nó dường như không thấy anh.
Chừng nào mình còn không cản đường nó, Carlos nghĩ, dựa người vào nền đá mát lạnh của vòi phun nước, nâng khẩu súng lên. Nó không hề bị thương, không hề, không hế hấn chút nào. Bằng một động tác mạnh mẽ Nemesis nâng khẩu súng lên vai, Carlos bắt đầu bắn.
Mỗi âm thanh chát chúa từ khẩu M16 lại làm cơn đau chạy khắp xương tủy, nhưng mặc cơn đau tầm bắn của anh vẫn chính xác. Những lỗ đen nhỏ xíu xuất hiện trên gương mặt con vật, Carlos nghe được tiếng bật nẩy của khẩu súng đã mòn vẹt. Mấy cái vòi béo ngẫy dưới áo nó dựng đứng lên, vung vẩy quanh nửa thân trên của nó như thể bị sỉ nhục, xoắn rồi lại duỗi với một tốc độ kinh người.
Carlos đã thấy nó chĩa khẩu súng về phía anh, nhưng anh vẫn tiếp tục bắt, dù muốn cũng không đủ thời gian đứng dậy chạy. Chạy khỏi đây mau, Jill, chạy mau!
Nó trông thấy Carlos và bắn, Carlos thấy một luồng sáng chuyển động lao về phía mình, cảm nhận hơi nóng của quả tên tửa hạng nặng chống tank tỏa lên da…
…và vì lý do gì đó, anh đã không ch.ết, nhưng cái gì đó cách anh không xa nổ tung. Lực nổ nâng bổng anh dậy quăng mạnh vào bờ rìa vòi phun;cơn đau khủng khiếp, anh khó khăn lắm mới giữ được tỉnh táo, quyết kiếm thêm vài giây cho Jill.
Nằm nửa người trên miệng vòi phun, Carlos lại bắn, nhắm thẳng vào mặt nó, vỏ đạn văng khắp nơi trong nỗ lực điều khiển món vũ khí của anh.
ch.ết đi, ch.ết đi chứ… Nhưng nó không ch.ết, nó thậm chí không chút suy suyển, Carlos biết anh chỉ còn nửa giây trước khi biến thành một đống nhờ nhờ trên bãi cỏ.
Khẩu súng phóng tên lửa đã chỉa ngay mặt Carlos khi phát súng triệu năm có một xảy ra –
Carajo!
- khi một trong những âm thanh kim loại biến thành tiếng nổ, ánh sáng nóng trắng lóe lên. Con quái vật bị văng ngược về phía sau, khẩu súng của nó nát vụn, rơi xuống đâu đó.
Súng Carlos hết đạn. Anh đưa tay lấy một băng mới, rồi một cơn đau khác ập đến. Anh không còn thấy ánh sáng nữa, chỉ còn bóng tối bao trùm.
Jill thấy Carlos đổ gục và buộc bản thân đứng tại chỗ, giữa cái xe điện và hàng rào. Cô đã thấy Nemesis ngã xuống, bị ném vào đống gạch vụn đang bốc cháy bởi phát súng tịt ngòi đã phá hủy hoàn toàn vũ khí trên tay nó, nhưng đã chứng kiến khả năng trốn tránh cái ch.ết của nó, cô ngăn mình chạy lại chỗ Carlos. Nếu nó vẫn còn tiếp tục đuổi theo, cô muốn nó chỉ tập trung vào cô thôi.
Khẩu súng phóng lựu trên tay cô nhẹ hẳn đi, luồng andrenaline lần thứ hai đã thổi luồng sinh lực vào cô cùng khát khao trả thù và khi Nemesis đứng dậy, một bên vai đang cháy, từng mảng thịt đen đỏ phồng rộp hiện rõ dưới bộ đồ nát bấy, Jill nổ súng.
Viên đạn chì “lựu đạn, ”, như một khẩu siêu shotgun, tập trung cả trăm mảnh vỡ nhỏ bắn sang bên kia sân, nhưng cô hoàn toàn trượt con Nemesis đang gào rú, phát súng đục thêm vài lỗ mới lên phần còn lại bức tường phía trước tòa tháp.
Nemesis ngừng rống dù ngực nó vẫn đang cháy, da nó đã đen lại và đang nứt ra. Nó hướng người về phía Jill, cô gỡ mạnh khẩu phóng lựu và chụp một quả từ túi, thầm cầu nguyện phát súng may mắn của Carlos đã làm tổn thương nó thực sự nhiều hơn là chỉ bên ngoài.
Nó cúi đầu xuống, chạy về phía cô, sải chân khổng lồ đem nó lại gần cô cực kỳ nhanh chóng. Trong một giây nó băng qua sân, mấy cái tua rắn túa ra như muốn nhấc bổng cô lên.
Jill nhảy sang trái rồi chạy, vẫn giữ quả lựu đạn trong tay, giữa hàng cây và bức tường phía tây còn nguyên vẹn của tòa tháp. Cô nghe thấy tiếng nó đi vào hàng cây sau lưng cô khi cô tới đoạn cuối;nó vẫn sắp bắt được cô, tốc độ của nó lạ thường, khiến nó chỉ còn cách cô một cánh tay vừa lúc cô quành lại ở cuối hàng cây…
…rồi cái gì đó đâm xuyên vai phải cô trong lúc cô chạy quanh qua đó, cái gì đó rắn và trơn, xuyên qua thịt cô như một cón tay khổng lồ không xương. Đau nhói, như hàng ngàn con ong bắp cày đồng loạt tiêm chất độc vào hệ thần kinh cô, và cô hiểu một trong đám tua đó đã đâm cô.
Ôi, khốn kiếp, khốn kiếp, cô không thể nghĩ được, không có thời gian, nhưng Nemesis chợt dừng lại, ngửa đầu ra sau, rống lên chiến thắng của nó về hướng các vì sao lạnh lùng trên trời, Jill khập khiễng dừng lại, tống viên đạn vào rồi đóng khẩu súng lại…
…rồi nổ súng khi nó lại lần nữa phóng về phía cô. Phát súng đâm qua Nemesis dưới hông của nó, khoét vào phần thịt đùi trên, vài mảnh da cùng cơ bắp bắn ra sau…
…và nó đổ sầm xuống, thêm vài bước sải theo quán tính, rồi một chuỗi đập phá tàn bạo, im lặng rồi đột ngột nằm yên.
Trong cơn hối hả nạp đạn, Jill làm rớt từ quả thứ hai đến quả đạn cuối cùng, nó lăn đi. Cô xoay sở nắm chặt được quả thứ năm, vừa mới đóng khẩu súng khi Nemesis ngồi dậy, quay mặt đi.
Jill ngắm vào phần lưng dưới của nó và bắn, tiếng sấm sét của món vũ khí lại là một âm thanh mờ hồ bị những tiếng ù ù trong tai cô át đi. Nemesis đang di chuyển, đứng dậy khi bị bắn, những mảnh đạn găm xuyên qua phần dưới trái của nó, nếu là người bình thường đã là phát súng chí mạng vào thận. Với kẻ giết S. T. A. R. S. thì không. Nó lảo đảo, rồi đứng thẳng dậy lết đi, dùng một bàn tay khổng lồ bưng lấy vết thương mới.
Đi rồi. Nó đang đi…
Suy nghĩ của cô nặng nề và chậm chạp. Mất một lúc cô mới hiểu sự ra đi của nó không phải là tin tốt lành. Cô không thể để nó thoát đi được, để nó hồi phục và quay lại – cô phải cố giết nó khi nó đang yếu. Jill rút khẩu Python và cố nhắm, nhưng đột nhiên mắt cô hoa lên, cô không thể tập trung vào cái hình hài đang đi xa dần, cố lê lết qua đống đổ nát rực lửa. Cô thấy đầu trống rỗng, xúc động, hình như cô đã bị T-virus.
Cô không phải nhìn mới biết vên thương trên vai cô nặng, cô có thể cảm thấy máu nóng chảy xuống, thầm vào hông váy cô. Cô ước gì thứ đang bị tẩy khỏi hệ thống cơ thể cô là virus, nhưng cô không thể đùa với mình nổi, vết thương quá nặng.
Trong vài giây cô nghĩ tới khẩu. 357 cô đang cầm - nhưng rồi nghĩ tới Carlos và biết cô phải đợi. Cô phải giúp anh nếu có thể, cô nợ anh chừng đó.
Cố hết chút sức đang dần cạn kiệt, Jill tiến về phía Carlos. Anh nằm cạnh vòi phun, đang rên rỉ, nửa tỉnh nửa mê, bị thương, nhưng ít ra cô không thấy máu, có thể anh ấy không sao…
Suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi cơ thể phản lại cô, đổ xuống nền đất, kéo cô vào giấc ngủ thật sâu.
Bóng tối, chuông rung lên đâu đó, thoát khỏi đây, lửa, bóng tối và những viên đạn, không nghe được, Jill chạy xa khỏi ngọn lửa và con quái vật đang bắn, tên lửa hạng nặng ngắm…
…ngắm vào mình…
…mặt mình.
Carlos tỉnh dậy trong sự vội vã, mơ hồ, đau đớn và tìm kiếm một cuộc chiến, tìm Nemesis và Jill. Cô ấy sẽ gặp rắc rối nếu cái thứ đó bắt được cô ấy…
Đêm đó là một đêm yên lặng, tĩnh mịch và những ngọn lửa đang bốc cháy xung quanh, tạo nên vầng sáng cam nhảy múa đồng thời làm anh đổ mồ hôi. Carlos cố cử động, bò dậy, tay giữ chặt sườn, răng nghiến chặt vì đau. Có thể hay cái bị gãy hay vỡ vụn, nhưng giờ anh phải nghĩ về Jill, phải hồi phục lại sau di chứng những vụ nổ và…
“Ôi, không, ” anh nói, quên hẳn mệt mỏi đau đớn, nhanh chóng đến cạnh cô. Jill đang nằm trên một đám cỏ đã cháy đen, hoàn toàn ổn trừ dòng máu đang rỉ ra bên vai phải. Vẫn còn sống, nhưng chắc không được lâu nữa.
Carlos cố nuốt cơn đau rồi nâng cô dây, sức nặng như người ch.ết của cô khiến anh muốn thét lên giận dữ, thét vào nỗi điên cuồng đã nảy nở, phát triển tại Raccoon này, nó đã bắt lấy Jill và anh bằng nắm tay tàn bạo của nó. Umbrella, quái vật, gián điệp, cả Trent – tất cả đều điên rồ, một cơn ác mộng cổ tích…nhưng máu đã đủ thật rồi.
Anh giữ chặt cô, tìm kiếm. Anh phải đưa cô vào trong, an toàn, nơi nào đó anh có thể băng bó vết thương, nơi họ có thể nghỉ ngơi trong một lúc. Cánh tây gần như nguyên vẹn của tòa tháp có một nhà nguyện;ở đó không có cửa sổ, ổ khóa chắc chắn.
“Đừng ch.ết nhé Jill, ” anh nói, hy vọng cô vẫn đang nghe vừa dìu cô qua khoảng sân đang bốc lửa.