Chương 31
Cái ch.ết chưa hẳn đã xấu. Mà là nhiệm vụ không hoàn thành.
Đối thoại với thiên thần
Tâm trí rối bời và bị cuốn theo những ý nghĩ điên rồ nhất, Nathan phóng xe hết tốc lực theo hướng đi Soho.
Anh cần phải bíết. Và chỉ Garrett mới có câu trả lời.
Anh liếc đồng hồ trên bảng điều khiển. Hôm này là ngày nghỉ lễ, vào tầm giờ này bác sĩ có lẽ vẫn đang ở nhà.
Anh lao như tên lửa trên phố Houston, đậu bừa xe giữa phố và lao vội vào khu nhà của Goodrich. Sau khi liếc qua những chiếc nhãn nhỏ dán trên thùng thư, anh leo lên ba bậc một lên tầng trên cùng.
Đến đúng nhà bác sĩ, anh gõ cửa ầm ĩ.
Không có ai trong nhà.
Điên tiếc, anh thoi một cú đánh thình lên cánh cửa khiến nó rung lên bần bật. Giật mình bởi tiếng động đó, bà già bên nhà hàng xóm lưng còng rạp bước ra chiếu nghỉ.
- Ngần ấy náo loạn là từ anh đấy hử? Bà hỏi bằng giọng kim the thé.
- Bác sĩ vắng nhà sao?
Bà hàng xóm nhìn đồng hồ đeo tay.
- Tầm này có lẽ ông ấy đang dắt chó đi dạo.
- Cụ có biết ở đâu không? Luật sư vừa hỏi vừa cố giữ bình tĩnh.
- Tôi không rõ, người phụ nữ nhỏ thó trả lời, mặt lộ vẻ khiếp sợ, đôi lúc ông ấy đi dạo cạnh…
Phần cuối câu trả lời mất hút trong cầu thang:
- … công viên Battery.
Nathan đã ngồi sau tay lái. Anh đạp lên cần sang số, lái thẳng hướng Downtown. Đường có vẻ ít xe cộ qua lại, nhưng vô ích, anh tự thấy mình không thể đi đủ nhanh như mong muốn. Anh bất cẩn vượt một đèn đỏ trên đường vòng lại Broadway. Tâm trạng lo sợ không yên, anh không thực sự nhận rõ con đường đang trải ra trước mắt.
Trước mắt chỉ có hình ảnh Bonnie đang vui sướng nhảy loi choi trên giường và gương mặt Mallory bị quầng sáng bao bọc. Khi nãy, anh đã đến bên cô, luồn tay vào tóc cô như để xua tan quầng sáng đáng nguyền rủa ấy. Nhưng quầng sáng vẫn không biến mất.
Và chỉ mình anh nhìn thấy nó.
Anh tiếp tục chạy xe như điên. Đến TriBeCa, anh quan sát trong gương chiếu hậu để ngoặt vào một con đường anh ngỡ là đường tắt nhưng rốt cuộc đó lại là đường một chiều. Anh chạy xe ngược chiều quãng vài chục mét, nhiều lạng lấn lên vỉa hè và tự nhắc mình đúng khuôn khổ bằng những cú còi cảnh báo nghiêm khắc. Rồi anh cũng vòng lại được và cố gắng cho xe chạy chậm lại: trong tình cảnh hiện giờ, anh không thể cho phép mình gây náo loạn để rồi lọt vào tầm ngấm của cảnh sát.
Nathan bỏ xe lại trên phố Fulton, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện vặn chìa khóa dừng động cơ. Anh cuốc bộ nốt quãng đường còn lại và vài phút sau đã đến vùng phụ cận của mũi đất Manhattan. Anh băng qua những lối xuyên rừng của công viên Battery để ra đến con đường đi dạo dọc theo cảng Hudson. Một đàn mòng biển đông đặc cất cánh bay vút lên khi anh vừa tới nơi. Vào lúc này thì anh không thể xuống thấp hơn được nữa. Vịnh New York lồng lộng gió khơi đang trải ra trước mắt anh. Anh chạy dọc rẻo đất nhô cao trên biển. Bãi vịnh lác đác bóng người: những người chạy bộ để thải lượng mỡ thừa tích tụ từ bữa tiệc đêm qua, một ông già tranh thủ quãng thời gian các con phà không hoạt động để đặt cần câu dọc theo bến tàu. Mặt trời đã lên cao nhưng tượng nữ thần Tự do vẫn mất hút trong sương mù, người ta chỉ có thể lờ mờ đoán hình dáng của bức tượng đang giơ cao ngọn đuốc hướng về phía đảo Staten.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Garrett.
Tay chắp sau lưng, lão bác sĩ lặng lẽ dắt chú chó của mình đi dạo, con vật đáng sợ ấy đang lúp xúp đằng trước, cách chủ nhân vài mét.
Tuy vẫn còn cách bác sĩ khá xa, Nathan vẫn cất tiếng gọi:
- Chuyện là thế nào vậy? Anh hét lên.
Garrett quay lại. Lão không tỏ ra quá ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, như thể lão luôn biết trước rằng câu chuyện sẽ kết thúc tại đây và theo cách này.
- Tôi nghĩ là anh thừa biết chuyện đó cơ đấy, Nathan.
- Ông không nói thế, anh vừa phản đối vừa tiến đến chỗ lão. Ông đã khẳng định chính tôi mới là người phải ch.ết cơ mà!
Garrett lắc đầu.
- Tôi chưa từng khẳng định điều gì. Chính cậu đã tin thế.
- Có đấy, ông đã nói thế! Dẫu sao thì tôi cũng đâu có mơ.
Anh nhớ anh đã có lần đặt cho lão câu hỏi: phải chăng ông có mặt ở đây là vì tôi?
Tuy nhiên, khi ngẫm lại, Nathan chợt hiểu rằng Garrett đã nói đúng: lão ta chưa bao giờ khẳng định rõ ràng rằng anh sẽ ch.ết. Lần duy nhất lão đưa ra một thứ giống như câu trả lời, đó là trong cuộc nói chuyện trong căn tin bệnh viện, lão đã chỉ rõ: đó không thật đúng là chuyện tôi muốn nói. Nhưng Nathan không thèm đếm xỉa đến lời cảnh báo đó.
Giờ thì một số câu nói khác của Goodrich cũng vang lên trong đầu anh.
Có những người chuẩn bị tâm lý cho những ai sắp ch.ết bước một bước dài sang thế giới bên kia.
Nhiệm vụ của họ là giúp cho cuộc chia tay giữa người sống và người ch.ết diễn ra ổn thỏa.
Đó là một dạng hội từ thiện.
Thế giới có rất nhiều Sứ giả nhưng rất ít người biết đến sự tồn tại của họ trên đời này.
Tôi không phải bậc thánh nhân. Tôi chỉ là một con người, hệt như cậu.
Câu cuối cùng này.
Hệt như cậu…
Nathan rùng mình. Tất cả những dự kiện đó sờ sờ trước mắt anh, vậy mà anh chẳng mảy may nghi ngờ.
Anh nhìn xoáy vào Garrett.
- Vậy ra ông xuất hiện không phải để thông báo về cái ch.ết của tôi.
- Quả vậy, lão bác sĩ thừa nhận bằng cái giọng nhẫn nhục, tôi bắt liên lạc với cậu không phải vì việc đó.
- Ông muốn báo cho tôi biết rằng tôi sẽ trở thành một Sứ Giả, phải vậy không?
Goodrich gật đầu thừa nhận.
- Đúng đấy, tôi phải cho cầu biết phần sự thật chưa được khám phá. Vai trò của tôi là dẫn dắt cậu đến với nhiệm vụ này, để có thể yên tâm rằng cậu đủ khả năng gánh vác nhiệm vụ được giao phó.
- Nhưng tại sao lại là tôi?
Garrett khoát tay vẻ cam chịu.
- Đừng cố hiểu điều không ai có thể lý giải.
Gió nổi lên. Đã đến lúc Nathan có được câu trả lời anh đang tìm kiếm.
- Mallory sẽ ch.ết, phải thế không?
Garrett đặt tay lên vai anh và nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng:
- Đúng vậy, Nathan, tôi e là như thế.
Luật sư thẳng thừng từ chối cử chỉ đầy cảm thông ấy của bác sĩ.
- Nhưng tại sao? Anh hét lên tuyệt vọng.
Garret hít một hơi dài trước khi lên tiếng.
- Nhiệm vụ đầu tiên của một Sứ Giả là rất khó khăn bởi vì nó chính là cái ch.ết của người thân thương nhất.
- Thật đáng ghê tởm, anh thét lên và hùng hổ tiến lại gần.
Một vài người đi dạo lấy làm lạ lùng bèn dừng bước để nghe ngóng.
- Cậu nên tĩnh trí thì hơn, tôi không phải là người đề ra những quy tắc, Goodrich buồn bã trả lời. Chính tôi cũng trải qua thử thách ấy, Nathan ạ.
Cái bóng của Emily liền lướt qua trước mắt Nathan, khiến cơn giận dữ của anh dịu lại.
- Tại sao cơ chứ? Anh hỏi lại, vẻ không còn chút kháng cự. Tại sao phải chứng kiến cái ch.ết của người mình yêu thương nhất để có được cương vị này?
- Từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy. Cái giá phải trả để trở thành một vị Sứ Giả là như thế đó.
Luật sư vụt phẫn nộ:
- Nhưng giá nào kia chứ? Tôi chưa từng lựa chọn điều ấy!
Garrett chỉ chờ có thế.
- Không phải vậy đâu, Nathan ạ. Chính cậu đã quyết định trở lại.
- Ông nói linh tinh vớ vẩn gì thế!
Goodwich nhìn Nathan với vẻ hiền từ. Dường như lão đang hồi tưởng lại hai mươi lăm năm về trước, khi còn là một bác sĩ trẻ, lão cũng từng phải vượt qua thử thách ấy. Lão đã muốn an ủi anh biết bao, bởi lão quá rõ sự thật này khó chấp nhận đến thế nào.
- Cậu còn nhớ đến cậu đã từng ch.ết lâm sàng thế nào không?
- Lúc tôi hôn mê sau khi gặp tai nạn ấy à?
- Phải. Hình ảnh nào đã khiến cậu quyết định chọn lấy sự sống vậy?
- …
Nathan có cảm giác như một luồng điện chạy dọc cơ thể trước khi một đường hầm sáng lòa lại hiện lên trong tâm trí.
- Cậu đã thấy thế nào? Garrett hỏi gặng. Cái gì đã thôi thúc cậu quyết định trở lại thế giới của những người sống?
Nathan cúi đầu.
- Tôi đã thấy một khuôn mặt, anh thừa nhận, một khuông mặt dường như không có tuổi…
Đúng vậy, giờ thì mọi chuyện đã trở lại rõ rệt trong trí nhớ của anh. Anh thấy mình chỉ là một đứa trẻ lên tám, đúng vào cái khoẳng khắc mà anh luôn từ chối nhớ lại. Anh nhớ rất rõ luồng sáng màu trắng rất đỗi dịu dàng ấy đã kéo anh về phía cái ch.ết mà không gì cản lại được. Rồi bỗng nhiên, vào giây phút cuối cùng, khi anh ngỡ đã bước chân sang thế giới bên kia, anh có cảm giác người ta để cho anh mặc sức lựa chọn. Hoặc đi tiếp, hoặc quay trở lại.
Để giúp anh đưa ra quyết định, họ gửi đến anh một hình ảnh: một hình ảnh mơ hồ, giống như một ánh chớp ngắn ngủi của tương lai.
Đó là một gương mặt. Gương mặt của người phụ nữ nhiều năm sau sẽ trở thành vợ anh. Nhìn bề ngoài, Mallory trông khác đi nhiều nhưng tự đáy lòng mình, anh vẫn biết đó là cô. Cô đang vật vã trong cơn đau. Cô chỉ có một mình và đang gọi tên anh. Chính hình ảnh đó đã khiến anh quyết định quay trở lại: để ở bên vợ mình khi cái ch.ết tìm đến cô.
Garrett gặng hỏi đến lần thứ ba:
- Cậu đã trông thấy ai hả Nathan?
- Đó là Mallory… Cô ấy đang sợ hãi. Cô ấy cần đến tôi.
Gió hiu hắt quét qua vịnh Hudson. Sương mù đã đã tan hẳn và người ta co thể nhìn suốt chiều dài vịnh, từ phía bờ Brooklyn cho đến bờ vịnh New Jersey.
Nathan Del Amico lại đi bộ ngược lên phía bắc Manhattan. Thâm tâm anh biết những ngày sắp tới sẽ hết sức khó khăn.
Trong tâm trí anh, hết thảy đều đảo lộn.
Anh biết phải nói gì đây, khi đứng trước Mallory? Anh có đủ sức để không quỵ ngã? Anh có biết cách chế ngự quyền năng có trong tay?
Chỉ chắc chắn có một điều: anh sẽ bao bọc Mallory bằng trọn vẹn tình yêu trong anh, một tình yêu sâu nặng và bất biến, không bao giờ vơi cạn và sẽ trường tồn với thời gian.
Ngoài ra, anh chưa dám hình dung mọi chuyện sẽ thế nào khi Mallory không còn ở bên, khi anh phải giúp đỡ những người khác thực hiện bước chuyển lớn trong đời họ.
Ngay lúc này, anh không thể nghĩ tới điều gì khác ngoài cô.
Anh sẽ là chiếc la bàn của cô, là người dẫn đường cho cô trong những giây phút cuối cùng.
Là Sứ Giả sẽ đưa cô đến tận ngưỡng của dẫn vào nơi ấy.
Cái nơi mà chưa từng biết đến và đáng sợ ấy.
Nơi tất cả chúng ta rồi sẽ đến.
Đến trước nhà thờ Trinity, anh bước nhanh hơn: người phụ nữ anh yêu đang ở nhà đợi anh.
Và cô cần anh.