Chương 8
Thần Ca thầm cân nhắc nửa buổi xem ngày mai nên nói với Ôn Uyển Nhu thế nào, QQ của VV kêu lên không ngừng, cậu cũng không phản ứng.
Con giai cún nằm bên chân cậu ngủ vù vù, không hề có ý định phân ưu giúp ba nó chút nào.
“Reng reng reng ”
Điện thoại kêu lên, Thần Ca nhìn màn hình báo tin liền thở dài, ấn nghe, “VV cậu làm gì vậy?”
“Mình còn đang muốn hỏi cậu đây.” Qua điện thoại cũng nghe được tiếng giương nanh múa vuốt của VV, y kêu, “Sao cậu không nghe điện thoại của mình?”
“Không muốn nghe,” Thần Ca ăn ngay nói thật, “Cậu nghĩ chỉ một câu của cậu là đủ để chứng minh hai người các cậu hợp nhau à? Hay để mình hỏi Ôn Uyển Nhu một chút, nếu anh ta là gay, mình sẽ lập tức kéo hai người đi ăn cơm cùng nhau luôn, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, được không?”
“Nghe cũng không tồi…” VV có chút chần chờ, “Vậy khi nào cậu hỏi?”
“Cho mình thời gian ok? Cậu nghĩ bên này vừa muốn bán bên kia đã bỏ tiền ra mua chắc? Lẽ nào cậu muốn ngày mai mình trực tiếp đi hỏi anh ta là: Anh có gay không, xong rồi để anh ta đuổi việc mình hả.”
“Đuổi thì đuổi.” VV nói xong, đột nhiên hô một câu, “Ui…. Đau muốn ch.ết.”
“Cậu sao thế?” Thần Ca hỏi.
“Cắn phải lưỡi.” Giọng nói VV lộ rõ thê thảm.
Thần Ca vui vẻ, “Đáng đời, lần sau còn rủa mình bị đuổi việc thì ‘chiêm chiếp’ cũng bị cắn luôn.”
Tại một căn biệt thự vùng ngoại thành.
Xe thương vụ màu đen chậm rãi vào cổng, cửa kính xe hạ xuống, Ôn Uyển Nhu nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, vẻ lạnh lùng trên mặt mang theo một chút nhàm chán.
Xe dừng ở cửa, lái xe cung kính nói, “Thiếu gia, đã tới rồi.”
Ôn Uyển Nhu mở cửa xe, lập tức có hai nòng súng đen bóng chĩa về phía hắn, Ôn Uyển Nhu đẩy một họng súng sang một bên, bước ra khỏi xe.
Cổng lớn rộng mở, đã có người đang chờ.
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen đứng ở cửa, ông lạnh lùng nhìn Ôn Uyển Nhu mặt không đổi sắc đi đến trước mặt mình, nói, “Nghiệt tử, mi còn biết trở về?”
Ôn Uyển Nhu ngừng bước, xoay người muốn đi.
Mẹ Ôn đang bưng một nồi canh tẩm bổ từ hành lang đi ra, thấy Ôn Uyển Nhu liền sáng ngời hai mắt, hô, “Nhu Nhu, về rồi đấy à? Mau mau, để mẹ nhìn xem, ai nha lão Ôn ông đứng ở cửa làm gì, mau bảo con qua đây đi.”
Nữ giúp việc bên cạnh bà vô cùng biết ý đỡ lấy nồi canh bà đang cầm, bước chân của Ôn Uyển Nhu chần chừ vài giây, vẫn là quay đầu lại.
Mẹ Ôn là người phụ nữ phía nam điển hình, thân cao chỉ độ một mét năm, béo béo tròn tròn, nhưng lại có vài phần cao quý sang trọng.
Bà vươn hai tay vẫn không với tới mặt Ôn Uyển Nhu được, Ôn Đình Nhu đứng đằng sau hung hăng vỗ đầu Ôn Uyển Nhu một phát, quát, “Cúi đầu xuống! Mi bị ngu à.”
Mẹ Ôn trợn mắt, “Đánh con nó làm gì, ông đúng là…”
Ôn Uyển Nhu cúi đầu, mẹ Ôn vuốt khuôn mặt con giai, cảm khái ngập trần, “Ai nha Nhu Nhu của mẹ gầy đi rồi, cằm cũng nhọn hơn, rời khỏi nhà có phải không ăn uống đầy đủ không? Con bẩm sinh thân thể không khoẻ, lại còn không chú ý đến bản thân, cho con ra ngoài sống làm mẹ lo muốn ch.ết.”
“Nó gầy chỗ nào? Tôi thấy sắp khoẻ hơn trâu rồi.” Ba Ôn Ôn Đình Như ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Hai mẹ con đều không để ý đến ông.
Ôn Uyển Nhu cầm tay mẹ, nói, “Mẹ đừng lo, con không sao.”
Mẹ Ôn thuận thế kéo tay Ôn Uyển Nhu đi vào phòng khách, “Mấy hôm nay mẹ toàn mơ thấy con, hôm nay nhớ con quá mới bảo ba con đón con về nhà, haiz, mẹ cũng không đòi hỏi con mỗi tuần đều phải về, nhưng ít nhất cũng phải gọi điện về chứ?”
Ôn Uyển Nhu gật đầu, mẹ Ôn vẻ mặt vui mừng nói tiếp, “Nhu Nhu nhà ta chính là ngoan ngoãn nhu thuận như thế.”
Ba Ôn lãnh khốc đứng giữa trời, thấy không ai gọi mình vô ăn cơm, hừ mạnh một tiếng, cũng đi vào theo.
Trên bàn cơm.
Mẹ Ôn và Ôn Uyển Nhu ngồi cùng nhau, ba Ôn ngồi cách bọn họ một khoảng bằng cái bàn dài hơn mười mét.
Nói cách khác.
Trên cái bàn dài mười hai mét, rộng một mét, mẹ Ôn và Ôn Uyển Nhu mặt đối mặt ăn món ngon tinh xảo ba Ôn cầm một cái bát, trước mặt bày một đĩa cải xanh xào trứng.
Cơ mà ba người đều đã quen ăn kiểu thế này, cho nên không hề thấy xấu hổ gượng gạo.
Mẹ Ôn múc cho Ôn Uyển Nhu một chén canh, nhỏ giọng hỏi, “Nhu Nhu à, lần này con đi thì mang theo vài người đi cùng đi, mẹ thấy ba con nói con ở ngoài tìm người giúp việc theo giờ, haiz, bọn họ sao có thể phục vụ con thoải mái như ở nhà được? Nghe mẹ khuyên một câu, đừng giận ba con nữa.”
Ôn Đình Như đặt mạnh cái bát xuống bàn, hô, “Nó giận tôi cái gì? Rõ ràng là nó chọc giận tôi!”
Mẹ Ôn oán trách, “Hai người chúng tôi đang nói chuyện, ông xen vào làm gì?”
Ôn Đình Như mặt mày khó chịu lại bưng bát lên.
Mẹ Ôn nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi han, “Nhu Nhu, con với người kia sao rồi?”
Ôn Uyển Nhu không lên tiếng.
Ôn Đình Như quát, “Mẹ mi hỏi mi phải trả lời!”
Ôn Uyển Nhu buông bát, nói, “Con ăn xong rồi.”
Mẹ Ôn nhìn bát cơm còn hơn phân nửa của Ôn Uyển Nhu, vội vàng lườm Ôn Đình Như một cái, ôn hoà nói với Ôn Uyển Nhu, “Nhu Nhu à, cố ăn thêm một chút nữa đi, chỉ một chút thôi, ngoan.”
Thời kì trưởng thành của mỗi người đều là một đoạn lịch sử đen tối.
Nó dung hợp tất cả sự quê mùa, ngu đần, não tàn, trung nhị của bạn. (Trung nhị: tự cho cái tôi của mình quá lớn, ảo tưởng đặt mình làm trung tâm – được gọi là bệnh của tuổi dậy thì)
Cơ mà, thực hiển nhiên.
Ôn Uyển Nhu là kiểu mở ra từng loại từng loại thuộc tính, cứ như mở chiếc hộp Pandora ma quái u ám.
Trước năm mười hai tuổi, Ôn Uyển Nhu vẫn cứ ngỡ mình là con gái.
Sau mười hai tuổi, hắn mới biết mình bị ba mẹ cùng với tất cả mọi người giấu diếm chuyện mình là con trai.
Nhà họ Ôn là một hộ nhà giàu người ta, nhà tổ từ trước thời nhà Thanh lưu lại giờ đã thành địa điểm thăm quan du lịch, các gia đình có truyền thống văn hoá đều chú ý cái gọi là sinh cành tản lá, ba của Ôn Đình Như chính là một cái lá như thế. Ấy vậy mà thân là một thành viên trong dòng tộc ông cụ lại đi cướp việc làm ăn của người trong nhà, đắc tội không ít người.
Con cả con thứ hai của ông cụ toàn bộ đều không còn một ai, lại chẳng thể làm gì, ông cụ đang thương tâm muốn ch.ết thì thấy một cô nhóc gọi người đứng bên cạnh là ba, trong lòng hơi cân nhắc, tự dưng lại nảy ra ý hay, vì thế nửa năm sau, mẹ ba Ôn bế ba Ôn mới ra đời còn chưa mở to mắt nói với mọi người, “Đứa bé tôi đang bế trong lòng là con gái.”
Ba Ôn hơi lớn một chút đã bị ông cụ đưa ra ngoài, một đường hữu kinh vô hiểm lớn lên, khi quay về nhà đã mười sáu tuổi, mọi người vừa thấy ông liền sửng sốt, ông cụ khi nào thì giấu thằng con trai này? Nhặt được ở đâu vậy?
Ông cụ Ôn đắc ý dạt dào: Lúc trước là con gái đó.
Sau đến phiên Ôn Đình Như, ông cũng tính toán hệt như ba mình, việc làm ăn trong tay hàng năm đều được kế toán viên cao cấp tăng ca một tháng xử lý trơn tru, bên nhà tổ sợ ông thế lớn, liên hiệp với người khác thoát khỏi khống chế, bắt đầu nghiên cứu cách xử ông.
Lịch sử lặp lại tương tự.
Ôn Đình Như cũng làm một chuyện giống ba mình như đúc.
Ôn Uyển Nhu sống ở Tân Trung Quốc, chẳng bao lâu sau tóc đã dài tới thắt lưng.
Người này chính là không thể ức chế phát triển bản tính, trở về nhà họ Ôn, thay đổi môi trường sống hắn phải bắt đầu lại tất cả. Ôn Đình Như mỗi ngày đều bận đọ sức vật lộn với đám người trong dòng tộc, Ôn Uyển Nhu vừa biết mình là con trai, lại phải tiếp tục giả vờ là con gái, ngày ngày mặc váy trắng thắt nơ con bướm, lúc ấy mọi người đều cho rằng hắn là cô bé trắng nõn trắng nà, tính tình yếu đuối mong manh không thích nói chuyện, không thấy có chỗ nào bất thường cả, đến năm mười bảy tuổi, hắn cởi hồng trang thay chiến bào, lại xảy ra một chuyện.
— Chiêm chiếp nhũn.
Ba Ôn cả đêm hút hết một bao thuốc, mang theo Ôn Uyển Nhu bắt đầu đi trên con đường trị liệt dương dài đằng đẵng.
Nửa năm qua đi, tất cả các kiểm tr.a đều xác nhận thân thể của hắn không có vấn đề gì, chuyển sang khám tâm lý. Bất đồng giữa Ôn Đình Như và Ôn Uyển Nhu nảy sinh từ lúc này, trước kia Ôn Đình Như cũng được coi là một người cha bình thường, nhưng sau khi từ chỗ bác sĩ tâm lý nghe được tin thằng con nhà mình nhũn chiêm chiếp là do trong tiềm thức hắn vẫn cảm thấy mình là phụ nữ, ông liền xù lông như bị người ta đạp phải đuôi.
Ông không hiểu nổi tại sao mình rõ ràng cũng giả gái mười sáu năm, vì cớ gì chỉ có thằng con nhà mình nảy sinh vấn đề.
Ông càng không hiểu tại sao thằng con mình vất vả nuôi lớn, vì cớ gì lại nghĩ nó là phụ nữ.
Ông hỗn loạn rối bời dưới sự để tâm của mẹ Ôn và sự âm u tăm tối của Ôn Uyển Nhu, một mình hướng tới sự nghiệp vĩ đại, tiếp tục đi trên con đường đầy tuyệt vọng.
Còn Ôn Uyển Nhu, dưới sự chăm sóc chở che của mẹ Ôn và mấy lời đâu đâu của bác sĩ, vượt qua thời kì dậy thì của chính mình.
Hắn vì trầm uất trường kì mà ăn uống quá độ, cân nặng lập tức từ tám mươi cân lên một trăm tám mươi cân, hơn nữa trong khoảng thời gian này, hắn gặp chướng ngại về giao tiếp, không bước chân ra cổng dù chỉ nửa bước, đến cả mẹ Ôn cũng cảm thấy con trai mình xong đời rồi.
Nhưng đột nhiên xảy ra một việc làm thay đổi tất cả.
Ôn Uyển Nhu sa vào thế giới mạng, phát hiện ra một bức ảnh.
Trong ảnh là nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng của một chàng trai, cảm giác rất sạch sẽ thoải mái, bức ảnh chiếm một góc nhỏ trên trang, viết vài giới thiệu vắn tắt đơn giản:
Thần Ca, đại học XX, năm nhất khoa biên kịch sân khấu kịch.
Hôm sau Thần Ca đứng trước cửa chuẩn bị cả buổi, cân nhắc suy ngẫm có nên hỏi đối phương có phải đồng tính luyến ái hay không, tự thấy thiệt tình ngược quá là ngược.
Cửa mở, Ôn Uyển Nhu mặc áo sơ mi trắng, trên cổ đeo một chiếc vòng được chế tác phong cách, khiến cho yết hầu của hắn càng trở nên quyến rũ, Thần Ca cởi giầy, khô khan nói, “Ừm, chào buổi sáng.”
Ôn Uyển Nhu thản nhiên liếc cậu một cái, hỏi, “Ăn chưa?”
“Còn chưa đâu.” Thần Ca lấy bánh bao trong túi của mình ra, nói, “Tôi mua thừa, anh cũng ăn một ít đi.”
Ôn Uyển Nhu nâng cằm, hướng về phía phòng bếp, rồi cầm cốc nước đi vào phòng làm việc.
Thần Ca cho là hắn sợ cậu tìm chỗ lung tung để ăn, nào ngờ khi mở cửa vào bếp, đập vào mắt chính là xửng bánh bao tinh xảo và bát cháo rau thơm ngon, cứ như một đòn phủ đầu đập nát chỉ số thông minh của cậu.
“Mấy thứ này đều là anh làm?” Thần Ca vọt vào phòng hỏi.
Ôn Uyển Nhu tháo tai nghe xuống, gật đầu.
“Ôi chúa ơi, bạn hiền à anh thực sự là quá tốt đó!” Thần Ca cảm động thiếu điều quỳ mọt dưới chân Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu đỏ ửng hai tai, quay đầu đi tiếp tục làm việc.