Chương 27

Sau đó Ôn Uyển Nhu ngủ ở nhà Thần Ca.


Thực sự không phải Thần Ca muốn thu nhận hắn, mà là hắn khóc đến hít thở không thông, làm cho Thần Ca sợ tưởng hắn có bệnh gì về hô hấp, vội vàng chuẩn bị một đống thuốc xong khuyên hắn hít sâu, vất vả một hồi, Ôn Uyển Nhu hai mắt ẩn tình nằm trong lòng Thần Ca, hỏi cậu, “Chẳng phải em yêu anh sao, cớ gì còn không thừa nhận?”


Thần Ca khắc này mới hiểu rõ, Ôn Uyển Nhu chỉ là xài lắm sức khóc quá, bị thiếu oxy mà thôi.


Vốn cậu muốn nói rõ với đối phương để hắn rời đi, cố tình Ôn Uyển Nhu lại nhất quyết không chịu, nói nghiêm trọng một chút hắn liền hậm hực ầm ĩ cho cậu xem. Thần Ca cũng biết lúc trước mình không nói rõ ràng, tự thấy có lỗi với người ta, giờ mình lại như phủi tay không chịu trách nhiệm thì chẳng ra sao. Trời đã sắp sáng, Ôn Uyển Nhu cả đêm không ngủ, nhắm mắt ôm gối nằm co cụm trên sofa, không biết thiếp đi từ lúc nào.


Thần Ca từ trong phòng đi ra liền thấy cái tên to con tội nghiệp đang nằm trên sofa dài vỏn vẹn một mét hai, trên lông mi hắn còn vương nước mắt, trong lòng cậu không kìm được thở dài.


Cậu cũng không phải thực sự chán ghét Ôn Uyển Nhu, chẳng qua hôm qua bị hắn ầm ĩ kích thích đến mà thôi. Nhưng đối phương lại vừa khóc vừa sống ch.ết không chịu đi, cơn tức của cậu cũng đã nguôi từ lâu, còn hiểu được Ôn Uyển Nhu vẫn luôn hiểu lầm hai người bọn họ đang hẹn hò, cho nên mới lôi cậu lên giường, kết quả náo loạn một trận.


available on google playdownload on app store


“Ôn Uyển Nhu, Ôn Uyển Nhu.” Thần Ca lay lay hắn, nhỏ giọng nói, “Nếu buồn ngủ thì anh về nhà anh ngủ đi.”
Ôn Uyển Nhu không mở nổi mắt, xem ra thực sự rất mệt mỏi.


Thần Ca bất đắc dĩ, đắp chăn để ở sofa cho hắn, lúc xoay người nhìn thấy trên mặt hắn còn lưu vệt nước mắt đã khô, cảm giác thất bại ùn ùn kéo tới.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã bắt đầu ló dạng.


Ôn Uyển Nhu nghe tiếng bước chân rời đi, khẽ rụt người trong chiếc chăn nhỏ, che giấu khoé miệng cong lên của mình.


Thần Ca đã định không tiếp tục làm việc ở chỗ Ôn Uyển Nhu, đương nhiên phải báo với văn phòng một tiếng. Cậu tìm nửa ngày mới thấy điện thoại đã hết pin từ lâu để trong ngăn kéo, đưa mắt nhìn Ôn Uyển Nhu còn ngủ ở sofa, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa đi vào phòng ngủ.


Thực ra Ôn Uyển Nhu chỉ nhắm mắt, mặc dù đã buồn ngủ đến mức đầu choáng váng, nhưng vì Thần Ca, bắt hắn một tuần không ngủ cũng được, hắn híp mắt nhìn cánh cửa, lập tức bật dậy khỏi sofa, làm tư thế ‘Suỵt’ với Lông vàng bự đang nằm ở góc nhà, đi qua dán tai lên cửa, nghe lén bên trong nói gì.



Điện thoại cắm sạc, chỉ một lúc liền có thể khởi động máy, Thần Ca tìm số điện thoại của trợ lý văn phòng trong danh bạ, ngón tay còn chưa nhấn nút bỗng chần chờ. Cậu làm việc ở văn phòng đã gần ba năm, không phải chưa từng tham gia các case lớn, nhưng vẫn luôn có chút thua kém, chính cậu cũng không biết nguyên nhân là gì. Phía trên đều là những người có trình độ năng lực cao, phía dưới người mới ùn ùn, hơn nữa vài năm nay văn phòng làm việc cũng khá tốt, tuy tiền lương của cậu không cao, nhưng vẫn có thể sống tạm, chỉ là tiền đồ thì…Thật đúng là không có khả năng phát triển.


Khi học đại học Thần Ca vẫn luôn nghiên cứu lĩnh vực văn học, khoa của bọn họ có chút hỗn loạn, trên cơ bản không có mấy ai thực sự muốn trở thành nhà văn, hay là biên tập các loại. Lúc ấy cậu đang cùng bạn đi học ôn thi lấy giấy chứng nhận 《Tâm lý giáo dục học》, học được nửa kì thì học thêm 《 Giáo dục học 》, đến năm ba cậu tham gia làm trợ lý cho một sân khấu kịch, xử lý biên kịch kịch bản coi như không tệ, sau lại được biên kịch thuê thêm mấy lần, thường xuyên qua lại, cũng quen càng nhiều người trong nghề, rốt cuộc cứ thế mà tiến vào giới này.


Kiểm tr.a tiền gửi trong ngân hàng, Thần Ca càng nghĩ càng thấy vô nghĩa, cậu vốn không có thiên phú viết kịch bản, nếu không cũng chẳng mất mấy năm trời vẫn chẳng viết ra được thứ gì hay ho. Đầu cậu trống rỗng, ngơ ngác nhìn màn hình… Hay là, bỏ luôn công việc này đi?


Thần Ca mở máy tính ra tra, quả nhiên đúng như cậu nhớ, thi đạt giấy chứng nhận 《Tâm lý giáo dục học》 và 《Giáo dục học》là có thể thi lấy chứng minh 《Tư cách giáo sư》, cậu công tác mấy năm nay vẫn còn để dành được một khoản tiền, chi tiêu tiết kiệm vẫn có thể chống đỡ được vài năm.


Cậu xoa đầu, cuối cùng vẫn quyết định nghỉ làm.
….
Ôn Uyển Nhu nghe lén nửa ngày mà không nghe được gì, cứ tưởng Thần Ca đã ngủ liền định quay về sofa nằm, chân còn chưa kịp bước, tai đã nghe giọng Thần Ca truyền đến, “Trợ lý đó sao? Tôi là Thần Ca.”


“Hửm?” Ôn Uyển Nhu dán tịt tai vào cửa, hắn còn chưa nghĩ ra vì sao Thần Ca gọi điện cho văn phòng, Thần Ca đã nói tiếp, “Tôi muốn nghỉ làm ở chỗ tác giả Ôn, không…Không phải nguyên nhân vì tác giả Ôn, cũng không phải vì chuyện công tác, là nguyên nhân cá nhân của tôi…Đúng vậy, rất xin lỗi.”



Tiểu thư trợ lý rất tức giận, Thần Ca thở dài, nếu là bình thường, bất luận có khó khăn thế nào cậu nhất định vẫn sẽ ở lại, nhưng bây giờ thứ nhất là cậu không thể nào ở cạnh Ôn Uyển Nhu, thứ hai văn phòng nói hoãn liền hoãn tiểu phẩm mà cậu đã viết hơn một tháng, thực sự quá khinh thường cậu.


Tượng đất cũng có ba phần tính, Thần Ca bình thường rất ôn hoà, nhưng nếu đã muốn tính toán vậy cậu liền tính, bình tĩnh nói rõ điều khoản làm việc ở văn phòng cùng với bao nhiêu bất công cậu phải nhận suốt ba năm qua với trợ lý, nói đến mức trợ lý nghẹn lời không dám nói gì, mới nói, “Những việc tôi nói này chỉ đơn thuần là lôi chuyện cũ ra thôi, hôm nay cảm phiền cô nói với sếp giúp tôi một câu, đơn từ chức tôi sẽ gửi qua bưu điện đến văn phòng, cảm ơn vì mấy năm nay.”


VV trốn ở cửa hàng thú cưng của mình mấy hôm, rốt cuộc đến hôm nay nhịn không nổi nữa, đeo khẩu trang như tên trộm dáo dác chui vào toà nhà Thần Ca ở.


Y và Thần Ca là bạn bè lâu năm, trước kia Thần Ca bận công tác, cho nên chủ yếu đều là y trông Lông vàng bự, nói thật, sự quan tâm của y dành cho milu còn nhiều hơn cho Thần Ca, vài ngày không gặp đã thấy nhớ, lo lắng không biết Thần Ca có mang Lông vàng bự xuống dưới lầu nhờ trông hộ không, không biết nó có được ăn đủ dinh dưỡng không, thức ăn cho chó có đủ tám muỗng một bữa không, đủ các loại lo lắng.


Vừa đứng ở cửa, VV còn chưa kịp gõ, cửa đã ‘crack’ một tiếng, mở ra.
Ôn Uyển Nhu mặc áo sơ mi không tay màu đen, tóc hơi rối, khuôn mặt tuấn tú không vui nhìn VV, không hề có ý định tránh đường.


VV thấy Ôn Uyển Nhu ở nhà Thần Ca thì có chút nghi hoặc, ngửa đầu nhìn lại số nhà, xác định đây là nhà Thần Ca mới hỏi, “Anh, anh sao lại ở đây?”


Thực ra là do mắt Ôn Uyển Nhu sưng đỏ vừa thấy ánh sáng liền khó chịu, không thể không nhíu mày giảm bớt nhức mỏi cho nên mới có vẻ không hài lòng. Trước kia hắn rất ít khi khóc, tâm tình thiếu nữ cũng giấu thật kĩ, chỉ là mỗi khi gặp Thần Ca, hắn đều không còn là hắn nữa.


“Vào đi.” Ôn Uyển Nhu hơi nghiêng người, dụi dụi mắt.
VV hiển nhiên không được bình thường, não bộ trời sinh có cấu tạo khác hẳn người khác, vừa vào phòng ôm hôn thương yêu với Lông vàng bự xong, liền hưng phấn quay đầu lại, hai mắt loé sáng, hỏi, “Anh tóm được bạn thân của tôi rồi à?”


Ôn Uyển Nhu hơi nheo mắt, ngồi ở sofa, đột nhiên cảm thấy tên này cũng không đáng ghét như mình tưởng, liền hơi gật đầu, chống khuỷu tay ở vành sofa bên cạnh, lười nhác chống đầu.


Lúc hắn làm tư thế này, áo sơ mi đen rộng thùng thình làm lộ ra xương quai xanh gợi cảm khiến người ta vô cùng muốn xông lên cắn một miếng. VV thầm cảm khái trong lòng, quả là ba mẹ sinh con khéo ghê, đẹp giai làm gì trông cũng đẹp giai khiếp.






Truyện liên quan