Chương 27: Chia xa
Kể từ nay, cô không thể nào ở bên cạnh người đó được nữa đâu.
Kết thúc rồi...
- Cris -
Nhân vật : Lê Bích Thảo, Phan Tuệ Như, Cris , Hoàng Thiên Minh.
Địa điểm : Căn cứ bí mật của chàng hoàng tử bóng tối- Cris.
Khi bình minh lên, từng tia nắng vàng lấp lánh xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào hai nàng thiếu nữ vẫn còn đang mộng mơ.
Nó khẽ mở mắt ra, cả người ê ẩm tới khó tả, hình như nó đã ngủ rất lâu rồi thì phải ?
" Như dậy đi " Nhìn nhỏ Như nằm bên cạnh, nó lay lay nhỏ rồi lại nhìn xung quanh. Đây là đâu ? Tại sao nó lại ở đây ?
" A " Như cũng tỉnh giấc, mơ hồ nhìn nó. Chẳng phải tối qua bọn nó đang ở Hồ Hạ Băng sao ? Thế mà bây giờ bọn nó lại ở một trong căn nhà gỗ rồi.
Khoan đã. Lúc đấy, nhỏ muốn đứng dậy nhưng lại chẳng còn sức lực, có một cảm giác rất buồn ngủ thì phải ? Có phải bọn nhỏ bị hạ thuốc mê không ?
" Đừng nghĩ nhiều, chúng ta phải ra khỏi nơi này đã" Nó day day thái dương cho nhỏ rồi cẩn thận lên kế hoạch :" Tôi nghĩ chúng ta cần phá cửa sổ ở phía kia rồi nhảy xuống. Tôi có nhòm qua cửa kính rồi, độ cao từ ban công xuống tầng một rất ngắn vả lại cảnh vệ cũng chỉ có năm người. Chúng ta lên làm thử, còn hơn là ngồi đây chờ ch.ết. Bà thấy có được không ?"
Như không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt mơ hồ không có phương hướng nhìn về phía trước. Nếu nhỏ đoán không nhầm thì người bắt cóc bọn nó chính là Cris.
Cris, tại sao anh lại làm như vậy ? Mọi chuyên đã vượt quá tầm kiểm soát rồi . Chuyện ngày trước không phải anh cũng nên quên đi. Tại sao cứ mãi hận thù như thế. Nếu muốn giết tôi anh cần gì phải kéo theo Bích Thảo chứ. Nó vô tội mà.
" Vậy làm đi " Nó kéo tấm rèm cửa lắng nghe thật kĩ những tiếng ồn vọng trong không gian. " Xoành xoặc " tiếng máy cắt gỗ vang lên đều đặn trong rừng cây. Đây có lẽ là cơ hội thật tốt để phá cửa.
"DAAAA" Nó dùng toàn lực đấm thật mạnh về phía cánh cửa.
A ! Tại sao cánh cửa lại không vỡ, tại sao ? Nó hoảng hốt đấm lại lần hai , những cú đấm liên tiếp như thế đươc giáng xuống nhưng hình như chẳng có tác dụng gì.
Nó đanh mặt lại ôm hai cánh tay của mình. Kể từ khi bị con quái vật phun nhịch nhờn màu đen lên tay, nó thực cảm giác rất lạ, giống như có một luồng khí vô hình nào đó khống chế vậy... Khỉ thật !
" Cô có đấm mãi nó cũng chẳng vỡ đâu " Cris đút tay vào trong túi quần, thong dong bước tới.
Thủy tinh chế tạo chiếc cửa sổ này không giống như những mảnh thủy tinh thông thường, ngoài silicat nó còn được điều chế thêm những chất riêng biệt để tạo nên tính đặc trù mà khó có loại kính nào có thể sánh được. Thế nên , vài cú đấm thông thường cũng chẳng làm được gì cả.
" Cris..." Như bỗng cảm thấy căng thẳng, ngột ngạt khó thở. Đôi tay nhỏ không trần trừ mà siết chặt đánh thẳng tới đánh Cris.
Cris vẫn dửng dưng đứng yên một chỗ mà không hề chống cự. Còn tên vệ sĩ của hắn ta giận dữ lao tới đỡ đòn.
" A" Tên vệ sĩ vặn tay nhỏ ra phía sau khiến xương nhỏ kêu lên đau đớn.
Mặt nó vì thế cũng đột nhiên biến sắc, bỏ qua đôi bàn tay đang đau buốt mà tiến tới đánh trả loạn xạ tên vệ sĩ.
" Bụp " Nó dùng cùi trỏ đập thẳng xuống gáy hắn
Nhưng..nhưng nó chỉ một đánh một đòn. Làm sao tên đó lại trợn tròn mắt ôm ngực mà ...ch.ết.
" Haha " Cris bỗng nở một nụ cười khó hiểu khiến nó lặng cả người.
" Quả nhiên là ước nguyện ch.ết người , chạm vào ai người đó cũng phải ch.ết.Thế là từ nay cô không thể sống bên cạnh người đó được nữa đâu "
( Người thường thì mới ch.ết luôn nha ! Còn ai có chân khí thì chạm bảy lần mới ch.ết ..Ahihi )
Không ! Không ! Đó không phải là sự thật , nó ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc nức nở , hai hàm răng trắng tinh cứ thế cắn chặt môi đến nỗi rỉ máu. Trong mắt nó giờ đây chỉ có sự lạc lõng và đau đớn. Khó khăn lắm nó mới tìm được hạnh phúc cho chính mình thế mà giờ đây mọi thứ ....kết thúc rồi, kết thúc hết rồi. Nếu nó chạm vào hắn ( Phong ) 7 lần, hắn sẽ ch.ết, nếu nó ôm hắn 7 lần hắn sẽ ch.ết. Nhưng nếu không được bên cạnh hắn thì cuộc sống này sẽ còn ý nghĩa sao ? Ông trời ơi ! Sao người lại bỏ rơi con, sao người lại đối sử với con tàn nhẫn như vậy ?
" Bích Thảo " Như lo lắng tiến gần nó nhưng Cris lại hét lên tức giận :" Em muốn ch.ết à ? Dù cho em có chân khí đi chăng nữa nhưng nếu cô ta chạm vào em 7 lần thôi em cũng ch.ết "
.................................
Tại căn phòng bí mật nơi rừng xa kia , cả thế giới nơi đây dường như đã sụp đổ.
Bóng đen u ám bao trùm bốn phía, chỉ để xót lại nỗi đau đớn dằn xé không nguôi.
Chỉ để sót lại những giọt nước mắt mặn chát của nàng công chúa bất hạnh.
Giờ đây hạnh phúc ngày hôm qua cũng đã không còn , nụ cười ngày hôm qua cũng tan mây gió mất rồi.
Mọi thứ chỉ còn là quá khứ , một khóa khứ không bao giờ trở lại mà thôi.
Và hiện tại này phải chăng thật quá nghiệt ngã ?
Phải chăng ngày mai giông tố vẫn giăng kín bầu trời ?