Chương 36: Cổ tôi khá đẹp

An Lan không quan tâm đến ân oán tình thù, nhưng dựa theo sự quan sát của mình đối với Tiêu Thần, cậu cảm thấy đối phương quả thực rất kiên cường, không dễ dàng cúi đầu trước bất cứ chuyện gì.
“Cố Lệ Vũ phải đi giúp Tiêu Thần, cho nên không đến thăm cậu được.” Diệp Vân nói.


“Hả? Cố Lệ Vũ giúp Tiêu Thần?”
Đây mới là chuyện mới mẻ này.
“Có phải cậu cảm thấy hai người bọn họ chẳng giống bạn bè tí nào, sao Cố Lệ Vũ lại đi giúp cậu ta không?” Diệp Vân cười hỏi lại.
“Đúng vậy. Sao lại như vậy?”


Hứa Tinh Nhiên trả lời: “Còn nhớ tôi đã nói với cậu, Alpha có ý muốn bảo vệ tất cả những sự vật ở trong lãnh địa của mình không?”
“À, còn nhớ. Cho nên Tiêu Thần nằm trong lãnh địa của Cố Lệ Vũ ư?” An Lan tò mò hỏi.


“Đúng thế.” Hứa Tinh Nhiên híp mắt cười, “Tiêu Thần là bạn cùng lớp của Cố Lệ Vũ, cũng là đồng đội của cậu ta trong hạng mục đấu nhóm, cho dù không được coi là bạn bè thực sự, cũng sẽ không khoanh tay bỏ mặc. Huống hồ mấy người trẻ tuổi chúng tôi mà không liên hợp lại, thì sẽ bị các vị trưởng bối kia chèn ép không ngóc đầu lên được.”


An Lan không ngờ Hứa Tinh Nhiên sẽ nói những điều này ngay trước mặt mình, xem ra đối phương rất tin tưởng cậu.
Diệp Vân cũng nở nụ cười, vẻ mặt có chút mỉa mai: “Mấy lão già đó còn không phải là thích cậy già lên mặt sao.”


“Bọn họ đặt lợi ích gia tộc lên trên mọi thứ. Nhưng đối chúng tôi mà nói, cuộc đời của chính mình càng quan trọng hơn.” Hứa Tinh Nhiên nói.


available on google playdownload on app store


An Lan biết với tính cách của Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ, bất kể làm việc gì cũng đều suy nghĩ hết sức cặn kẽ, chứ không phải là xúc động nhất thời, càng không phải thứ gọi là tuổi dậy thì phản nghịch.
“Nghe cứ như thể các cậu đang muốn tạo phản ấy.” An Lan nửa đùa nửa thật mà nói.


“Vậy…… An Lan……” Ánh mắt vốn dĩ biếng nhác của Diệp Vân bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, “Có muốn gia nhập với bọn anh hay không?”
“Em có thể làm được việc gì, mọi người cứ nói đi.”


An Lan không phải là người dễ dàng hứa hẹn, thế nhưng chỉ cần bạn bè nói một câu, cậu nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ.
Diệp Vân và Hứa Tinh Nhiên đến thăm An Lan một lúc thì đi về, bọn họ chuyện trò vô cùng vui vẻ, chỉ là An Lan vẫn chưa nhận được đáp án rõ ràng về của Hứa Tinh Nhiên.


Bởi vì đột nhiên bị ngất, hơn nữa Hứa Tinh Nhiên cũng không thông báo với bạn bè trong lớp, nên mãi đến buổi tối chủ nhật, Kiều Sơ Lạc mới biết chuyện này, vội vã gọi một cuộc điện thoại tới đây.


“Hu hu hu, Công Cẩn chàng có Tuesday ở bên ngoài đúng không? Bằng không làm sao lại xảy ra phản ứng stress cấp nghiêm trọng đến mức vào bệnh viện cũng không nói cho thiếp chứ?”
An Lan vừa nghe giọng điệu vờ vịt thất tình của đối phương đã muốn cười.


“Đúng là tao có người ở bên ngoài đó. Không chỉ có Tuesday, còn có Wednesday, Thursday, Friday nữa!”
“Cái gì?” Kiều Sơ Lạc nghe xong, lập tức đổi giọng nói, “Ba, bốn, năm, sáu của mày là ai?”


“Hứa Tinh Nhiên, Cố Lệ Vũ, Tiêu Thần còn có Diệp Vân nữa.” An Lan đang chờ thanh âm nhảy dựng lên của Kiều Sơ Lạc.
“Cái gì? Diệp Vân? Sao mày lại quen Diệp Vân?”
“Bởi vì bọn tao cùng nhau đấu tập. Lại còn kết bạn Wechat, hẹn có cơ hội sẽ cùng nhau đi xem phim nữa cơ.”


“Anh ấy là thần tượng của taooo! Omega ngầu nhất, đẹp trai nhất trần đời! Khi nào mày đi xem phim thì cho tao bám càng với nhé?”
“Có thể.”
Sau khi tán gẫu một đống chuyện về Diệp Vân, An Lan bèn nói những phân tích của bác sĩ đối với trường hợp của mình cho Kiều Sơ Lạc nghe.


An Lan cứ tưởng Kiều Sơ Lạc sẽ lại phát huy sức tưởng tượng siêu phàm của mình, bố trí một cuộc tình tay bốn lâm li bi đát gì gì đó, nhưng không ngờ Kiều Sơ Lạc nghe xong lại có chút lo lắng.


“An Lan, mày đừng có xem nhẹ chuyện này. Alpha kia rõ ràng thích mày. Cái loại yêu thích này, cho dù mắt không nhìn, miệng không nói, nhưng tin tức tố lại không thể che dấu được. Đối phương học cùng lớp với tụi mình, khoảng cách gần như vậy, cho dù cậu ta có thể áp chế tin tức tố trong người, thì cũng không thể ngăn cản bản thân phóng thích Aplus ra dụ dỗ người mình thích, đó là bản năng của Alpha. Hàm lượng Aplus quá cao, người bình thường không cảm nhận được, nhưng mày lại có nhu cầu đối với tin tức tố của cậu ta, cho nên càng không chống cự được. Trừ phi……”


“Trừ phi cái gì?” An Lan dựng thẳng lưng.
“Trừ phi cậu ta không thích mày nữa. Nhưng chuyện này rất khó chuyển biến trong khoảng thời gian ngắn. Alpha chất lượng tốt một khi thích ai thì rất khó thay đổi, không giống cái thằng sáng ba chiều bốn Lý Chấn Nam kia đâu.”


An Lan hít một hơi thật sâu: “Cho nên tao phải tìm từng Alpha cao cấp trong lớp nói chuyện à? Nhưng tao cảm thấy…… hình như chẳng có người nào trong số họ cũng thích tao cả.”
Thích Omega vừa đáng yêu vừa cool ngầu, phong cách đa dạng hóa như Kiều Sơ Lạc không tốt sao?


Nếu không thì Omega có khí chất ưu nhã như Diệp Vân cũng rất hấp dẫn mà?
Người anh em à, sao cậu lại coi trọng tôi chứ?
“An Lan của tao ơi, mày để tâm chút đi. Tao nghĩ thế nào cũng cảm thấy bọn họ đều có ý với mày.”
Vừa nghe Kiều Sơ Lạc nói vậy, An Lan đã sợ hết hồn.


“Sao cơ…… Không phải chứ?”


“Mày cảm thấy lớp trưởng ôn hòa săn sóc, nhưng cậu ấy cũng không quan tâm đến chuyện của những người khác như vậy. Mày cảm thấy Cố Lệ Vũ không lạnh lùng như trong truyền thuyết, xin lỗi đi, cậu ấy chỉ mời mày ăn và cũng chỉ những món mày mời thôi. Nếu mày còn cảm thấy đại biểu toán học khẩu thị tâm phi, là kiểu người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng điển hình… Cậu ấy đối với người khác đâu chỉ mạnh miệng, mà nắm tay còn cứng nữa kìa. Lần trước thằng bốn mắt lớp mình mách lẻo với giáo vụ, phòng giáo vụ tới tiệm net bắt người, bắt được cả Tiêu Thần. Tiêu Thần trực tiếp đấm nó chảy máu mũi.”


Cho nên An Lan à, mày đừng có mà ngây thơ như thế!
“Vậy tao dứt khoát tìm bọn họ để giải quyết rõ ràng!” An Lan cảm thấy thay vì cứ miên man suy nghĩ rồi nơm nớp lo sợ như bây giờ, thì thà dao sắc chặt đay rối, giải quyết quách mọi chuyện cho xong.
Chặt đứt tình duyên, làm anh em tốt!


“Dứt khoát cái quần què! Nếu mày hỏi lớp trưởng, lớp trưởng nói ‘đúng vậy, tôi muốn cắn cậu’, mày sẽ mặt đỏ tim đập hay là đồng ý với cậu ta? Mày hỏi Cố Lệ Vũ, Cố Lệ Vũ nói ‘ừ’, cái từ này rốt cuộc là cậu ta đã cắn mày, hay quyết định cũng muốn cắn mày? Mày hỏi Tiêu Thần, Tiêu Thần sẽ trực tiếp kéo cổ mày qua, ngấu nghiến nhai cắn!”


“Ngấu nghiến nhai cắn chẳng phải giống như ăn mía rồi à?”
“Đúng vậy, như ăn mía ấy, cắn đứt đôi! Còn phải nhai đi nhai lại, hút hết nước đường bên trong!”
An Lan vốn định nói chuyện thẳng thắn với ba Alpha cao cấp này, chẳng hiểu sao nghe xong lại có chút thấp thỏm.


“Cho nên…… Tao phải giả ngu đến lúc tốt nghiệp sao?”
“Tao đã nghĩ cho mày biện pháp cực hay rồi đây.” Kiều Sơ Lạc nói.
“Mày nói lẹ đi, đừng nhử tao!”


“Lên mạng, mua nước hoa Cologne giống hương vị tin tức tố của bọn họ. Phải biết rằng ba nhà Hứa, Cố, Tiêu đều là gia tộc Alpha lớn. Hương vị tin tức tố nhà bọn họ rất nổi tiếng, có rất nhiều sản phẩm mô phỏng. Ngửi ba loại hương vị này, kích thích một chút trí nhớ của mày, nói không chừng mày cũng nhớ ra được người cắn mình lúc trước là ai!”


An Lan cảm thấy cái cách này khá hay.
Cậu lập tức mở app mua sắm ra, nhìn ngắm một lượt, rồi lấy tay bưng kín hai mắt.
Cologne giống hương vị tin tức tố của ba vị đại gia này…… đều cực kỳ đắt.


An Lan xem đến gần 12 giờ, rốt cuộc cũng tìm được một cửa hàng chuyện bán lọ chiết... Giá cả tương đối hợp lý.
Đặt mua ba loại nước hoa xong, cậu mới bỏ điện thoại xuống đi ngủ.


Sáng sớm hôm sau, An Lan vừa mới đeo cặp sách xuống lầu, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi trên xe đạp, đứng trước cửa nhà mình.
Đối phương đeo cặp sách, một chân chống đất, đôi tay buông thõng bên hông, đầu xe nghiêng về phía An Lan.


Nắng mai xuyên qua những tòa nhà cao tầng, hóa thành một vệt sáng dịu dàng, rơi trên chóp mũi và bờ vai người kia.
“Cố Lệ Vũ? Sao cậu lại tới đây?”
An Lan nhanh chóng bước tới trước mặt đối phương.


“Lúc cậu nằm viện tôi không đến thăm được, cho nên hôm nay tới mời cậu ăn sáng.” Cố Lệ Vũ nói.
“Vậy còn không bằng cho tôi mượn vở bài tập chép đáp án.” An Lan thuận miệng nói.
“Được, môn nào?” Cố Lệ Vũ nhìn cậu hỏi.


Trong lòng An Lan thoáng ấm áp, hơn hai năm trời làm bạn học, cậu chưa từng thấy ai chép được bài tập của Cố Lệ Vũ.


Ánh mắt của Cố Lệ Vũ rất bình tĩnh, An Lan cảm thấy bản thân giống như là một quyển sách mà hắn tiện tay đặt trên đầu giường, bởi vì thường thường lật xem, mà có một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.


Thế nhưng loại thân thiết này hoàn toàn khác với ham muốn chiếm hữu mà bác sĩ phụ trách điều trị đã phân tích kia.
Bởi vì An Lan cũng muốn thân thiết với một Cố Lệ Vũ như vậy.


“Tôi làm xong rồi. Chẳng mấy chốc lại thi tháng, nào dám lười chứ?” An Lan vỗ vỗ bả vai Cố Lệ Vũ, “Nếu cậu muốn mời tôi ăn sáng, vậy đã nghĩ ra ăn cái gì chưa?”
An Lan vừa nói, vừa quét một chiếc xe đạp công cộng, dắt tới bên cạnh Cố Lệ Vũ.
“Cậu chọn.” Cố Lệ Vũ trả lời.


An Lan nghe xong, lại toét miệng cười.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh cuốn* nhé. Có nhân tôm nõn xào hẹ, thịt băm trứng gà, còn có gan heo trơn mềm, cậu thích vị nào?” An Lan vừa đạp xe vừa hỏi.


(*Nguyên văn là 粉肠 một món ăn làm từ lòng lợn. Mà bên dưới tác giả lại ghi là 肠粉 một món ăn gần giống bánh cuốn của Việt Nam.)
“Gì cũng được.”
“Thật ra là vì chưa ăn, nên cậu cũng không biết mình thích loại nào đúng không?”
“Ừ.”


Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trả lời của Cố Lệ Vũ, chẳng hiểu sao An Lan lại cảm thấy có chút đáng yêu.
“Cuối tuần sau chú nhỏ của tôi tổ chức triển lãm tranh, cậu có tới xem không?” Cố Lệ Vũ hỏi.
An Lan có chút bất ngờ.


Mặc dù mọi người đều biết chuyện của Cố Vân Lễ, nhưng điều này cũng không trở ngại đến việc Cố gia xuất hiện lớp lớp nhân tài.


Cố Vân Dật – chú nhỏ của Cố Lệ Vũ là một họa sĩ vô cùng nổi tiếng, vé đi xem triển lãm tranh của ông ta rất khó kiếm, không phải khách được mời thì không được vào phòng triển lãm.


“Cậu mời tôi? Thế nhưng tôi không học nghệ thuật, cũng không biết giám định hay thưởng thức tranh, chú nhỏ của cậu không ngại sao?” An Lan hỏi.
“Triển lãm lần này có một bức trang, tên là 《 Thiếu Niên Giữa Mây Trời 》. Tôi cảm thấy nó rất giống cậu.” Cố Lệ Vũ thản nhiên đáp.


Thanh âm của hắn thanh lãnh, giọng điệu không chút phập phồng, vừa nghe có vẻ rất thờ ơ, nhưng An Lan biết đối phương đang ngỏ lời mời hết sức chân thành.
Thậm chí còn có một tia thật cẩn trọng.


“Được thôi.” An Lan đáp, sau đó thì bổ sung một câu, “Nhưng tôi không phải thiếu niên giữa mây trời, mà là thiếu niên bị ngất xỉu mới đúng.”
“Hả?” Cố Lệ Vũ nghiêng mặt tới nhìn về phía cậu.


“Ha ha, tôi đang tự chế giễu bản thân thôi! Đến quán bánh cuốn rồi!” An Lan dựng xe đạp vào ven đường.
Nơi bọn họ tới không phải một sạp hàng nhỏ, mà là một quán chuyên môn làm bánh cuốn.
Hai người vừa đi vào, đã có chỗ ngồi ngay.


Thân hình Cố Lệ Vũ cao ráo, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai, vừa đi vào trong quán, khách khứa đang ăn sáng đều nhất trí ngó qua nhìn.
An Lan gọi một phần bánh cuốn nhân tôm nõn xào hẹ, một phần nhân thịt băm trứng gà.
Không ngờ Cố Lệ Vũ lại mở miệng nói: “Gọi thêm hai phần nữa đi.”


“Hả? Cậu còn chưa biết mình có thích hay không mà, thật sự muốn gọi nhiều như vậy?” An Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Lệ Vũ hỏi.
“Bởi vì đến tiết thứ hai cậu sẽ đói bụng.” Cố Lệ Vũ rũ mi, nhìn bà chủ bưng đĩa bánh cuốn nhân tôm nõn xào hẹ ra.


An Lan khựng lại, duỗi tay chống cằm, nghiêng mặt tủm tỉm cười.
“Tại sao lại cười?” Cố Lệ Vũ hỏi.
Bởi vì cậu rất tinh tế, cũng không phải hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình.
Rõ ràng là rất biết quan tâm đến người khác.


Chẳng qua, An Lan không nói vậy, mà là bình tĩnh trả lời: “Có lẽ vì cậu quá đẹp trai mà đĩa bánh cuốn bà chủ đưa tới nhiều hơn ngày thường một ít.”
An Lan tách đũa ra, đưa cho Cố Lệ Vũ, sau đó đẩy đĩa bánh nhân tôm nõn xào hẹ đến trước mặt đối phương.


Vừa lúc bàn bên là một người phụ nữ đang cho con ăn sáng, đứa nhỏ không tài nào dùng đũa gắp được, vất vả lắm mới gắp được một miếng lại trơn tuột rớt xuống đĩa.


Người mẹ đành phải gắp lên bón cho con mình, đứa nhỏ há to miệng, cắn một miếng, vừa ăn vừa híp mắt cười với mẹ nó.
Cố Lệ Vũ gắp một miếng bánh cuốn, hắn dùng đũa thực vững, ngón tay thon dài gập lại, đặt giữa hai chiếc đũa, nhìn vô cùng đẹp mắt.


An Lan còn đang chờ đối phương nếm thử, không ngờ hắn lại đưa tới trước mặt cậu.
“Cậu……” An Lan nhất thời không rõ Cố Lệ Vũ có ý gì.
“Bọn họ đều như vậy.” Cố Lệ Vũ nói.


Lúc này An Lan mới chú ý tới ngoại trừ cặp mẹ con kia, vẫn còn một đôi tình nhân mặc đồng phục trường khác, hai người gọi hai vị bánh khác nhau, đang bón cho nhau ăn. Một người trong có hình như là Alpha, thò tay gắp một miếng đút cho bạn trai nhỏ ngồi bên cạnh mình.


“Chúng ta không là cha con, cũng không phải người yêu.” An Lan nhỏ giọng nhắc nhở Cố Lệ Vũ.
“Vậy thì thôi.” Cố Lệ Vũ đút bánh cuốn vào miệng mình, sau đó thì cúi đầu lẳng lặng mà ăn.
An Lan nghiêng đầu, nhìn nhìn Cố Lệ Vũ, nhưng đối phương lại không ngẩng đầu lên nhìn cậu.


Lúc này bà chủ quán bưng đĩa bánh nhân thịt băm trứng gà đến đặt lên bàn.
An Lan gắp một miếng, giơ đến trước mặt Cố Lệ Vũ.
“Chúng ta không phải cha con, cũng không phải người yêu.” Cố Lệ Vũ thờ ơ mà nói.
An Lan nghĩ thầm, ôi chao, vẫn còn không vui vì chuyện này.


“Bánh cuốn rất trơn, cậu còn không ăn thì tôi giữ nổi nữa đâu.” An Lan đưa đũa tới gần khóe miệng Cố Lệ Vũ hơn.
Cố Lệ Vũ vẫn chỉ ăn phần tôm nõn xào hẹ trước mặt mình.
Chậc…… Đúng là giận thật rồi, đã thế còn là rất giận dỗi nữa chứ.


Đôi đũa của An Lan run lên, một mảnh thịt bò nho nhỏ rơi xuống đĩa tôm nõn xào hẹ.
“Thôi vậy.”


An Lan đang định thu đũa về, ai ngờ Cố Lệ Vũ bỗng nhiên hé môi ngậm lấy miếng bánh cuốn, An Lan cảm giác được đầu đũa bị cắn nhẹ một cái, ngay đến cả đầu ngón tay cũng giống như bị răng nanh nghiền qua, cánh tay tựa như bị điện giật, cảm giác tê dại truyền thẳng tới trái tim.
An Lan vội vã rút đũa về.


“Bác sĩ nói thế nào?” Cố Lệ Vũ mở miệng hỏi.
“Hả? Cái gì nói thế nào?”
"Phản ứng stress cấp của cậu hôm đó rất nghiêm trọng. Thoạt nhìn giống như…” Cố Lệ Vũ không nói nữa.
Thoạt nhìn giống như Omega phát tình.


“Chắc cậu đã biết chuyện tôi bị tiêm Eve"s Apple vào người ở KTV rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Lúc đó có một Alpha cho rằng tôi là Omega đang phát tình, nên đã làm ký hiệu tạm thời. Từ giờ về sau, khi tin tức tố của tôi không đủ, cơ thể sẽ theo bản năng tìm kiếm người đó.”


"Người đó sẽ không coi cậu là Omega.” Cố Lệ Vũ nói.
“Tại sao?” An Lan tò mò hỏi.
Dẫu sao thì Eve"s Apple cũng khiến cậu có bệnh trạng giống như Omega đang phát tình.
“Bởi vì cậu rất mạnh.” Câu trả lời của Cố Lệ Vũ rất ngắn gọn.


An Lan khẽ nở nụ cười: “Vậy cậu nói xem, nếu đối phương đã không coi tôi là Omega thì tại sao lại không cắn chỗ khác, mà nhất định phải cắn ở cổ tôi?"
Cố Lệ Vũ trầm mặc.
An Lan vừa ăn bánh cuốn, trong lòng đột nhiên có chút căng thẳng, chi bằng thừa dịp này hỏi luôn chuyện kia.


“Cố Lệ Vũ, hôm đó cậu……”
Hôm đó cậu có đến KTV không?
“Tôi không biết.” Cố Lệ Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
“Cậu không biết cái gì?”
“Không biết vì sao sẽ cắn cổ của cậu.”
An Lan sửng sốt một hồi, suýt chút nữa đã cười ra tiếng.


“Cậu suy nghĩ lâu như vậy, hóa ra là đang nghĩ chuyện này?”
“Ừ.” Vẻ mặt Cố Lệ Vũ vẫn thực nghiêm túc.
“Đừng nghĩ nữa. Có lẽ là do cổ tôi khá đẹp.”
Người cắn tôi cũng không phải là cậu, làm sao cậu biết được vì sao chứ.


An Lan giơ lên tay, lại gọi thêm hai phần bánh cuốn, sau đó nghiêng người về phía Cố Lệ Vũ.
“Ê, nói cho cậu biết một chuyện.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên có người  cách mình gần đến vậy, cho nên Cố Lệ Vũ vẫn luôn bất động nhìn An Lan.


“Nếu tôi lại bị Alpha kia cắn thêm một lần nữa…… nói không chừng sẽ phải phân hoá thành Omega.”
“Chắc cậu không muốn trở thành Omega đâu.” Cố Lệ Vũ nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì không muốn cuộc sống của mình bị chi phối bởi bất cứ Alpha nào.” Cố Lệ Vũ trả lời.


Chẳng có ai bằng lòng để cho một người khác thao túng cuộc đời mình.
Thế nhưng, hầu hết Alpha đều không giống như Cố Lệ Vũ, mà là quen thói làm chủ, thích chỉ đạo người khác. Nói trắng ra, có rất nhiều Alpha cho rằng đánh dấu và sở hữu một Omega là chuyện đương nhiên, giống như Lý Chấn Nam chẳng hạn.


“Bất kể tôi là Beta, là Alpha…… cho dù có trở thành Omega, tôi cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào chi phối cuộc sống của mình.” An Lan thực nghiêm túc mà nói với Cố Lệ Vũ.
“Có lẽ cậu đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Alpha đối Omega rồi.” Cố Lệ Vũ nhìn về phía An Lan.


“Alpha quả thực có thể hướng dẫn Omega phát tình, nhưng nếu tôi muốn tham gia thi đấu bắn súng, hắn ta cũng không thể ngăn cản tôi. Những việc tôi muốn làm, hắn ta hoàn toàn không có cách thay đổi. Mà chuyện tôi không thích, hắn cũng thể làm tôi thích nó.” An Lan nghiêng đầu nói, “Cậu còn nhớ Lý Chấn Nam đã từng đe dọa tôi với Tiểu Kiều không? Đến bây giờ, cậu ta cũng không thể khiến Tiểu Kiều thích mình.”


“Lỡ như có một ngày, cậu bị Alpha cưỡng ép đánh dấu thì sao?” Cố Lệ Vũ hỏi.
An Lan nheo nheo mắt, ghé sát vào người hắn, hỏi ngược lại: “Này, cậu đang lo lắng cho tôi đấy ư? Người anh em à, cậu tỉnh lại đi, tôi bây giờ còn chưa phải Omega đâu.”


“Tôi chỉ nói…… nếu như.” Dáng vẻ Cố Lệ Vũ nghiêm túc cực kỳ.
Bởi vì ngồi quá gần mà An Lan có thể nhìn thấy bộ dáng của mình trong đôi mắt đối phương, hình dáng rõ ràng, sáng ngời đầy sinh động.


“Nếu trở thành Omega, chuyện đầu tiên tôi làm là đăng ký lớp học thuật phòng thân. Mẹ tôi rất tự tin, cảm thấy tôi rất đẹp.” An Lan trả lời.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không mà cậu cảm thấy Cố Lệ Vũ vừa khẽ mỉm cười, dẫu cho nét tươi cười đó hết sức nhạt nhòa.


Nhưng thoạt nhìn loại độ cong không quá rõ ràng này tựa như ánh mặt trời lấp ló sau đám mây, giống như phía sau một câu chuyện lạnh băng, lại là một kết cục ấm áp động lòng người.
“Tôi cũng có thể dạy cậu.”
“Dạy tôi thuật phòng thân sao?” An Lan cũng nở nụ cười.


“Chẳng qua…… người cậu cần đề phòng nhất sẽ là tôi.”
"Sao cơ?”
“Dì nên tự tin hơn chút nữa, bởi vì cậu thật sự rất đẹp.”
Giọng điệu Cố Lệ Vũ vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến con người ta cảm thấy rất chân thành.


An Lan nhớ đến buổi tối hôm đó, Cố Lệ Vũ đứng trước kệ sách của cậu, nói ảnh chụp hồi bé của cậu “rất xinh đẹp”.
Bữa sáng hôm nay là Cố Lệ Vũ mời, chờ hắn trả tiền xong, An Lan lại gọi thêm một phần bánh cuốn nhân tôm nõn xào hẹ.
“Mua đến lớp ăn à?” Cố Lệ Vũ hỏi.


"Mua cho lớp trưởng. Lần trước cậu ấy bảo tôi mời cậu ấy ăn sáng.” An Lan cười nói.
Sau đó, cả quãng đường tới trường, Cố Lệ Vũ đều không nói câu nào……
Lúc Hứa Tinh Nhiên đến lớp, nhìn thấy hộp bánh cuốn trên bàn của mình thì lập tức nở nụ cười.


Hắn quay đầu lại, nhìn An Lan với Kiều Sơ Lạc đang chụm đầu vào nhau, chẳng biết đang say sưa buôn chuyện gì nữa.
“Cảm ơn cậu đã mua bữa sáng cho tôi.” Hứa Tinh Nhiên nói.
“Hả? Sao cậu lại biết là tôi mua?”
“An Lan style.” Hứa Tinh Nhiên nói.
Lúc này, Tiêu Thần cũng bước vào lớp học.


Hắn đi tới chỗ mình, nhét cặp sách vào trong ngăn bàn.
Mọi người đều không hẹn mà liếc nhìn đồng hồ, Tiêu Thần không phải kiểu người sẽ đến lớp trước giờ truy bài.
Mọi người đều đã biết chuyện hắn bỏ nhà ra đi, chẳng lẽ bỏ nhà đi còn có thể thay đổi tính nết nữa ư?


Chỉ là sắc mặt của hắn thật sự không quá tốt, cả người uể oải, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xách một người qua làm bao cát.
Cả lớp đều vô cùng thức thời mà ngồi im tại chỗ, làm việc của mình, ngay cả chép bài tập cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn.


Càng quan trọng hơn là Tiêu Thần đã ngồi vào chỗ hơn một phút, mà vẫn chưa nằm bò ra bàn ngủ, khiến cho cậu bạn ngồi đằng trước còn tưởng mình ngồi chưa đủ thẳng, phải liều mạng nghếch cái cổ lên.


Hứa Tinh Nhiên đã bắt đầu ăn bánh cuốn. Từ khi trường học phát bữa phụ, mọi người đều rất ít khi nhìn thấy Hứa Tinh Nhiên ăn cái gì ở trong lớp học. Mấy nữ sinh và Omega ngồi xung quanh đều không nhịn được mà ngó đầu nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.


Hứa Tinh Nhiên không để ý đến tầm mắt của những người xung quanh, hắn ăn rất từ tốn, như thể đang thưởng thức một bữa tiệc xa hoa, mang tới cảm giác vô cùng trịnh trọng. Đầu tiên là mở hộp nhựa đựng nước chấm ra.


“Cạch” một tiếng, nắp hộp bật mở, hương vị thơm nồng của nước chấm tỏa ra khắp lớp học.
Tiều Thần ngồi ở phía sau nheo mắt lại.






Truyện liên quan