Chương 47: Đứa trẻ
Cuộc chiến được tạm hoãn lại nhờ những người hầu đã kịp lúc ngăn lại chứ không khéo lại có án mạng xảy ra chứ chả chơi...
Trên chiếc bàn ăn sang trọng phủ khăn trải bàn màu trắng tinh khiết là những món nổi tiếng với một người nghệ sĩ đang đánh piano tạo ra bầu không khí cực kì tinh tế pha chút sự lãng mạn. Tôi như bị mê hoặc trước mọi thứ, cơ thể lâng lâng theo điệu nhạc mà lòng cứ đập liên hồi mà không hiểu tại sao?
-Anh chuẩn bị sao? Em thích lắm! Tôi quay mặt sang hắn nói
-Em thích sao? Hắn đáp lại tôi
-Thực sự rất thích!
Thất Lục im lặng một hồi rồi nói:
-Em ở lại đây đi, mỗi buổi sáng anh sẽ thuê nguyên một ban nhạc đến đây cũng cũng được mà!
-Anh bị đứt dây thần kinh ở chỗ nào rồi hả!
-Anh muốn em ở lại nhà vì...hôm qua anh gặp ác mộng!
Không cần hỏi cũng biết hắn hôm qua mơ thấy gì...
-Rồi rồi! Em sẽ ở lại đây mà! Tôi miễn cưỡng đáp
Vừa nói dứt câu hắn vui sướng đến nỗi nhảy cẳng lên rồi vội ôm chầm lấy tôi hệt như một đứa trẻ vui sướng khi được mẹ cho kẹo.
Nhưng trong hoàn cảnh cực kì đáng yêu này thì người phá vỡ bầu không khí này không ai khác cũng chính là tên Thất Lục...Tên Thất Lục không biết là cố ý hay vô ý nhưng hiện hắn đang dụi đầu vào ngực tôi khiến tôi cũng thực sự muốn đấm cho hắn một trận nhưng vì nể tình hắn đã cứu tôi nhiều lần và cũng vì hôm qua hắn gặp ác mộng nên tôi đành hạ tay xuống...
-Ngực Tiểu Kiều vừa mềm mềm vừa nhỏ xinh hà!(●´з")♡ Hắn cười nói
Sau câu nói ấy nhiều người nhìn thấy một vật thể lạ đang bay trên trời mà không rõ lý do!?!...(Thật ra là chỉ bay ra ngoài vườn thôi, hơi hư cấu tí mòa!)