Chương 29: Vòng vây đàn bà

Chuyện xảy ra như sấm giăng sét chớp, tám người cao thủ của Cái bang chỉ trố mắt nhìn sững sờ mà không kịp ra tay.
Thủ pháp của Tần Quan Vũ và Tiêu Hồn Tình Nữ trong nhất thời đã ứng biến hết sức lạ lùng.


Thế công của Tiêu Hồn Tình Nữ vừa nhanh nhẹn vừa hiểm độc phi thường, mà trên võ lâm, cách phá giải chiêu thức ấy của Tần Quan Vũ cũng được kể như mới xảy ra lần thứ nhất.
Tiếng quát vừa phát lên khi đứng yên trở lại, Tần Quan Vũ vụt ửng hồng sắc mặt.


Bây giờ chàng mới thấy lối giao đấu vừa qua thật đáng tức cười.
Nếu câu chuyện dùng đầu húc vào bụng một nữ nhân được truyền ra ngoài, biết đâu lại chẳng là một đề tài để đàm tiếu trong chốn võ lâm?


Và chàng cũng chợt rùng mình, nếu phút vừa rồi không dùng đòn trả ngặt nghèo ấy, thì tính mạng chàng có lẽ đã gửi vào tay Tiêu Hồn Tình Nữ rồi.


Và trong lúc này, đôi má của Tiêu Hồn Tình Nữ cũng đỏ rần. Trên đời đâu lại có trận đấu dị kỳ như thế? Giá như đôi bên phải ch.ết trong thế đánh đó thì chẳng nói làm chi, đằng này chỉ là đụng chạm vào nhau, thật quả là một điều khó chịu.
- Hãy bắt đầu trở lại.


Thấy đối phương đứng sững sờ, Tần Quan Vũ quát lên một tiếng nữa.
Bị khiêu chiến hai lần, Tiêu Hồn Tình Nữ mất cả thẹn thùa, nhích lên gằn giọng :
- Muốn ch.ết cũng không khó.


available on google playdownload on app store


Thấy Tiêu Hồn Tình Nữ lừ lừ nhích tới, Tần Quan Vũ chợt cảm thấy qua cái chạm vừa rồi, mình đã bị nội thương. Chàng vội vã ngấm ngầm điều vận chân khí.
Đột nhiên, từ trong chiếc giường bát bảo, giọng oanh lanh lảnh lại vang lên :
- Hãy khoan, Phi Hồ hương chủ.
Tiêu Hồn Tình Nữ vâng lời dừng lại.


- Tần sư đệ, ngay trong lúc này, sư đệ nên thấy rõ thực lực của mình. Nếu cứ cố phản kháng thì không khác nào đem trứng chọi đá đấy.
Tần Quan Vũ cười ngạo nghễ :
- Chưa chắc!


- Giữa tình sư tỷ đệ của chúng ta, đâu lại có chuyện can qua như thế? Chuyện tương tàn tương sát với nhau ai lại đành lòng để cho nó xảy ra?
- Câm miệng!
- Sư đệ, ngu tỷ đã nói bằng chân tình, có lẽ sư đệ cũng biết rằng ngu tỷ muốn giữa chúng ta nên có sự hợp tác mật thiết là hơn.


Tần Quan Vũ giận run, xốc tới :
- Hãy dẹp những lời đạo nghĩa xáo rỗng đó.
Bất Tử Lão Cái tiến sát bên chàng, thấp giọng :
- Hiền điệt hãy dừng lại!
Tần Quan Vũ ngạc nhiên gặn hỏi :
- Sư thúc có ý chi?


- Hiền điệt không rõ, không phải sư thúc muốn đề cao uy thế của người mà hạ thấp giá trị của mình, nhưng hiền điệt hãy tạm thời ẩn nhẩn.
Thấy vẻ lo âu của sư thúc, Tần Quan Vũ thở dài :
- Nhưng sư nhẫn nại của con người cũng chỉ đến mức độ nào thôi.


- Là kẻ trượng phu thì phải biết co biết duỗi. Không biết người, không rõ mình đó là cái dũng của hạng vũ phu. Hậu quả của việc làm này chẳng những không có lợi cho mình mà còn hại cho đại cuộc võ lâm nữa.
- Sao lại làm hại đại cuộc võ lâm?
- À, điều ấy lão phu đã có kế hoạch...


Từ chiếc giường bát bảo, giọng nói lạnh lùng vụt nổi lên :
- Sư đệ, hiện tại sư đệ là kẻ có nhiều danh vọng, được mệnh danh là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, mà ngu tỷ thì hãy còn là một kẻ vô danh, cho nên, đảm nhận cương vị Chí Tôn bảo chủ không danh chính ngôn thuận chút nào cả.


Tần Quan Vũ giật mình.
Tiêu Phương Hoàng lưu mình lại, nhất định chỉ vì chứng vật của sư môn, tức Ngọc Quan Âm.
Và nhất định ả quyết đoạt khối ngọc ấy để cho cương vị Bảo chủ Chí Tôn bảo được vững vàng trong chốn võ lâm.
Chàng mỉm cười gằn giọng :


- Ngươi đã tư chiếm tự phong thì vốn đã không thể được công nhận là danh chính ngôn thuận rồi, còn rườm lời chi nữa?


- Sư đệ, sao đệ lại buông lời hối nhục ta như thế? Tuy trước kia ta có đắc tội với ân sư, nhưng sau này đã giải quyết việc ấy rồi. Nếu ân sư không nói thì làm sao ngu tỷ biết sư đệ hiện đang giữ Ngọc Quan Âm?
Tần Quan Vũ sặc cười :
- Nghĩa là ngươi vì Ngọc Quan Âm mà phải dài dòng?


- Sư đệ đã đánh giá nhân cách của ngu tỷ quá thấp. Việc này đâu phải do ngu tỷ muốn giữ lấy cương vị Bảo chủ? Đó là vì ân sư mà thôi. Vả lại giờ đây ngu tỷ biết rõ sư đệ đã rạng danh Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ và nghiễm nhiên trở thành Bang chủ Cái bang, cho nên cái cương vị Chí Tôn bảo chủ tầm thường này có lẽ không còn cần thiết đối với sư đệ nữa thôi.


Tần Quan Vũ cười khẩy :
- Đừng nhiều lời, nếu muốn được Ngọc Quan Âm, chỉ cần một điều kiện.
- Sư đệ cứ nói. Ngu tỷ nguyện cố gắng thỏa mãn những điều kiện ấy.
- Đem chiếc đầu của ngươi đổi lấy Ngọc Quan Âm.
Từ trong chiếc giường bát bảo vọng ra tiếng thở dài thườn thượt :


- Theo tình thế này và thái độ này của sư đệ, giữa tỷ đệ chúng ta e rằng phải đi đến chuyện không hay mà thôi. Tại sao sư đệ không thấy rằng chuyện này mà đến tai ân sư tất sẽ làm cho người đau đớn? Hơn nữa, nếu sư đệ có xảy ra chuyện gì thì ngu tỷ làm sao nhìn mặt lệnh tôn và lệnh đường?


Vừa nghe lời ấy, Tần Quan Vũ tức giận đến nỗi không dằn được nữa :
- Tiện nhân!
Tiếng nói chưa dứt, thân ảnh của chàng đã nhấc lên. Nhưng lẹ hơn chàng, Bất Tử Lão Cái đã nắm lấy tay chàng nói :
- Hiền điệt không nghe lời sư thúc ư?


Tần Quan Vũ khựng lại, cơn giận của chàng lắng lại qua giọng nói vừa thâm tình vừa nghiêm nghị của người sư thúc.
Bất Tử Lão Cái tiếp lời :


- Hiền điệt, tâm tình của hiền điệt bây giờ, sư thúc đã trải qua trong thời kỳ niên thiếu, vừa liều lĩnh vừa nóng nảy. Nhưng nó không có ích lợi gì cả, nhất là đối với hoàn cảnh hiện nay.
Tần Quan Vũ im lặng thở dài.
Từ chiếc giường bát bảo, giọng của Tiêu Phượng Hoàng có vẻ buồn buồn :


- Với tình thế này, e rằng ngu tỷ phải đắc tội với sư đệ rồi.
Tần Quan Vũ lạnh lùng nói :
- Ngươi cứ việc ra tay.
Tiếng nói của chàng vừa dứt, từ chiếc giường bát bảo tiếp liền theo :
- Tam tỳ, Ngũ nữ!


Một tiếng da rập lên, từ cánh rừng Tử Vong có tám bóng người nhoáng lên, tám thiếu nữ mặc áo hồng phóng ra, cúi rạp mình thưa :
- Tam tỳ, Ngũ nữ xin đợi lệnh!


- Hãy nghe đây, trước mặt chúng ta là hàng cao thủ ưu tú của Cái bang. Tam tỳ đối phó với Tam lão, Ngũ nữ hãy đón tiếp Ngũ hộ pháp của Cái bang. Vì chính nghĩa võ lâm, các ngươi chỉ được quyền bắt sống, và kẻ nào làm mất uy phong của Chí Tôn bảo, sẽ được xử đúng theo luật.


Một tiếng “tuân lệnh” lại rập lên, tám hồng y thiếu nữ lao đến giăng hàng trước mặt Tần Quan Vũ và các đệ tử Cái bang.
Giọng của Tiêu Phượng Hoàng từ chiếc giường bát bảo lại vang lên tiếp tục :


- Tiêu Hồn Tình Nữ, trận đấu vừa rồi tuy chưa lập được công, nhưng cũng đã làm rạng uy Chí Tôn bảo. Bây giờ hãy tiếp tục đón tiếp vài chiêu của sư đệ ta. Nếu thành công thì thanh danh của Tiêu Hồn Tình Nữ sẽ gây chấn động võ lâm, vì sư đệ ta là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ đấy nhé.


- Tuân lệnh Bảo chủ!
- Hãy khoan, nhớ rằng phải cố đem hết sức mình ra, cái ta cần là Ngọc Quan Âm chứ không phải tính mạng của y, biết không?
- Vâng!
Bóng hồng lại nhoáng lên, Tiêu Hồn Tình Nữ đã phóng đến đứng bên cạnh tám người hồng y thiếu nữ.
Giọng Tiêu Phượng Hoàng lại vang lên :


- Tứ thập bát thị nữ nghe lệnh, tất cả phải thắt chặt vòng vây, không được để một ai thoát khỏi.
Tiếng “dạ” rập lên vang rền, bóng người nối nhau thành một hàng như con rắn uốn mình, bao một vòng tròn xoắn lấy các cao thủ Cái bang và Tần Quan Vũ.


Hơi gió lạnh về khuya rít lên xuyên cành lá, ánh trăng nhàn nhạt rọi lên những đống xương khô.
Tần Quan Vũ đưa tia mắt rờn rợn đảo quanh bốn phía :
- Tiện tỳ, trước khi giao đấu, ta có điều muốn hỏi.
Giọng Tiêu Phượng Hoàng cất lên lạnh lùng :


- Sư đệ, nếu không vì chút nghĩa đồng môn thì tính mạng của sư đệ đâu còn đến ngày nay? Sao sư đệ không thấy điều ấy?
Như không cần nghe nữa, Tần Quan Vũ quát hỏi :
- Ân sư ở đâu?
- Tại Chí Tôn bảo, và ngày ngày lo lắng về sư đệ.
- Phế ngôn!


- Nếu sư đệ không tin thì đó là quyền của sư đệ!
- Song thân của ta ở đâu?
- Lệnh tôn hiện đang đảm nhiệm chức Tổng quản trong Chí Tôn bảo, và được bồi dưỡng võ công đến mức nhất nhì trong võ lâm. Còn lệnh đường thì đến nay ngu tỷ vẫn còn chưa rõ.
Tần Quan Vũ cố giằn cơn giận :


- Gia mẫu đã đi vào Chí Tôn bảo, tại sao ngươi nói là không rõ?
- Sư đệ nên biết rằng, hàng năm võ lâm phải cống hiến cho Quỷ huyệt ba mươi nữ nhân để cho võ lâm được yên ổn. Năm nay, vì danh dự đứng trên các phái, Chí Tôn bảo đã phải thay thế cho Thiếu Lâm, đưa vào Quỷ huyệt...


Tần Quan Vũ gầm lên :
- Tiện tỳ, ngươi quả là một kẻ độc hơn rắn rết.
- Sư đệ hãy bớt giận, hãy đợi nghe xong rồi mới mắng. Lệnh đường cũng vì sự yên ổn của võ lâm nên đã tình nguyện đi vào Quỷ huyệt, và vào một đêm trước đây, tự nhiên thất tung, cho nên chưa biết hiện tại ra sao.


Như hơi yên lòng, Tần Quan Vũ gằn giọng :
- Được, ta đã hỏi xong. Bây giờ các ngươi ra tay đi.
Bất Tử Lão Cái khẽ nói với chàng :
- Hiền điệt, đừng vội nóng. Hiền điệt có thấy rõ tình huống hiện tại không?
- Tiểu điệt đã thấy rồi!


Làm sao chàng lại không thấy được? Nơi đây là sào huyệt của địch nhân, lẽ tự nhiên họ có nhiều lợi thế. Huống chi, phe Cái bang chỉ có vỏn vẹn mấy người, mà Chí Tôn bảo thì trùng trùng điệp điệp.


Ngoài ra, lại còn có Tiêu Phượng Hoàng, ả có thể ra tay đối phó với mình bất cứ lúc nào. Bao nhiêu nguy hiểm hiện đang đe dọa quanh mình...
Bất Tử Lão Cái lại nhích đến sát bên chàng, thấp giọng nói :


- Cách bố trận bao vây của đối phương như thiên la địa võng, chúng ta thật đã lâm vào cảnh tột cùng nguy hiểm. Nhưng dù trong bất kỳ trường hợp nào, hiền điệt cũng không thể để cho bản thân bị bắt được.
Tần Quan Vũ ngạc nhiên nói :
- Tiểu điệt chưa hiểu hết ý của sư thúc.


- Hiền điệt hiện đang mang trọng trách trên vai, ngoài cương vị Bang chủ Cái bang, còn có mối hận thù của lệnh sư và của lệnh tôn và lệnh đường. Những mối thù đó còn chưa báo được chút gì, nếu để bị bắt thì...


Ngừng một giây như ngầm nói lên vấn đề nghiêm trọng, Bất Tử Lão Cái nói tiếp :


- Tóm lại, hiền điệt cần phải thoát khỏi nơi đây bằng cách đánh mạnh vào Tiêu Hồn Tình Nữ một ít chiêu đầu, rồi bất thình lình lui lại phá vây, làm cho chúng trở tay không kịp, và ta cũng sẽ tận lực phối hợp với hiền điệt cùng một lúc.
- Nhưng lối đánh đó không phải là của kẻ trượng phu.


- Không, tục ngữ có câu “đốn củi không dùng kiếm báu”. Đối với bọn tiện tỳ này, ai lại đi dùng thái độ của người quân tử?
Thấy Tần Quan Vũ do dự, Bất Tử Lão Cái nói thêm :
- Đừng để cơ hội kéo dài, sư thúc ra tay đây.


Theo sau câu nói, Bất Tử Lão Cái hú lên một tiếng dài lanh lảnh, hai tay kéo lên một lượt, nhắm ngay vào Tam tỳ, Ngũ nữ tống mạnh hai luồng nội lực như hai ngọn sóng thần.
Đột nhiên, từ bên ngoài vòng vây, một tiếng kêu trong vút vọng lên hối hả :
- Dừng tay!


Và sau đó, một ánh sáng lập lòe như mãnh sao băng vút thẳng đến chiếc giường bát bảo...






Truyện liên quan