Chương 19: Đối tượng lựa chọn bao nuôi

Editor: PNam Tiểu Thư
Lưu Sơ có rất nhiều giáo viên, hầu hết đều quy tụ những nhân tài tứ phương về giảng dạy. Giáo viên của bốn năm đều được chia ra thành nhóm giáo viên giỏi và giáo viên không giỏi. Nhóm giáo viên giỏi đại đa số được lập văn phòng riêng, thành phần cũng khá là thân thiết nhau.


Tôn Dịch là giáo sư trẻ của trường, tầm quan trọng của anh trong phân môn chính trị khá cao, cho nên anh mới được lập văn phòng riêng. Mà cách phòng anh một khoảng trống hành lang là văn phòng của giáo viên phân môn quân sự - Đại đội trưởng Dư Thời Nghiêm.


Dư Thời Nghiêm có cái tính cách rất là khác với tên anh ta. Mỗi lần giáp mặt với Tôn Dịch là hăm hở hỏi anh đủ chuyện. Mà vốn dĩ rằng Dư Thời Nghiêm và Tôn Dịch lúc trước đã từng là bạn học thời cao trung, cho nên khi nào rảnh rỗi là Dư Thời Nghiêm lại dở hơi nói những chuyện xa xưa mà ngay cả lúc Tôn Dịch là nhân vật chính cũng chẳng nhớ là khi nào.


Dư Thời Nghiêm lúc trước là quân nhân, nhưng về sau bởi vì bị gia đình can ngăn cho nên anh ta mới chuyển sang làm giáo viên. Trùng hợp lại vào Lưu Sơ, trở thành đồng nghiệp kiêm bạn cũ của Tôn Dịch.


Ngày hôm qua mới nhìn thấy diễn đàn đăng tin của Tôn Dịch và tiểu mỹ nhân học trò mình, Dư Thời Nghiêm còn cười đùa nhắn cho đám bạn học cũ, bảo rằng Tôn Dịch từ “cong” biến sang “thẳng” rồi.


Nói xem mấy mươi năm làm bạn, chưa từng thấy Tôn Dịch dắt theo bạn gái đến dự các buổi gặp mặt bạn cũ, hiện giờ không biết nơi nào xuất hiện một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, ai mà tin cho được. Mà sở dĩ trêu đùa anh như thế cũng bởi khi xưa, Dư Thời Nghiêm chính là một trong số những người gọi Tôn Dịch là gay. Đồng thời cũng là người ép Tôn Dịch phải quen một cô gái đến khi anh lên đại học.


available on google playdownload on app store


May thay Tôn Dịch không so đo những chuyện nhỏ nhặt, cho nên hiện giờ tuy rằng bị chọc ghẹo đủ thứ, nhưng anh cũng không làm quá đến mức tức giận mắng mỏ bạn bè sau từ bạn không chơi.
Ban nãy khi hé mắt sau nụ hôn với cục cưng đáng yêu, Tôn Dịch đã sớm phát hiện Dư Thời Nghiêm ngồi trong chiếc xe bên cạnh mình.


Bộ dáng đáng đánh đòn hết lè lưỡi rồi làm mặt quỷ với anh, sợ rằng sẽ dọa Thôi Kiệu Hôn, cho nên Tôn Dịch ngoài nhẫn nhịn buông cô ra thì anh chẳng thể nào làm gì khác được nữa.
Hiện giờ cái tên bạn khốn này nói những lời thối tha châm chọc, Tôn Dịch thật sự chỉ biết cười.


“Tôn Dịch, con bé đó thật sự là Hoa hậu giảng đường của trường chúng ta sao?” Dư Thời Nghiêm đúng là không thể nào khống chế được tâm tình của mình, anh ta nhanh chóng chạy vòng qua phía Tôn Dịch, sau đó lắc mạnh vai anh, “Tôi không bị ngốc chứ? Anh thật sự đang hẹn hò với con bé đó!”


Thốt lên một câu chắc nịnh, trong lòng Dư Thời Nghiêm giống như có ngàn vạn con ngựa đực đang ào ào chạy qua. Đôi mắt hí nhìn Tôn Dịch cũng ánh lên mấy phần khiếp sợ.


Tôn Dịch đẩy tay Dư Thời Nghiêm ra, anh mở cửa xe lấy cặp, sau đó chỉnh chu quần áo lại cho nghiêm chỉnh, nói: “Mắng anh bị mù rồi.” Dứt lời trực tiếp lách người vòng qua Dư Thời Nghiêm nhanh chóng rời đi. Cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, hiện giờ nếu không đi thì thật sự sẽ muộn mất.


Dư Thời Nghiêm nghe anh nói vậy thì không khỏi ngây người. Mất mấy giây sau anh ta mới hồi hồn, nhìn bóng dáng Tôn Dịch đã đi xa, bất chợt Dư Thời Nghiêm nhớ đến dáng vẻ thân mật của anh và cô bạn nhỏ ban nãy.


Thật sự là hai người đang yêu nhau! Thật sự là đầu anh ta không có chập dây! Điên mất, Dư Thời Nghiêm mắng tục mấy câu, anh ta giậm chân vỗ ngực, năm bước biến thành hai bước nhanh chóng đuổi theo phía sau Tôn Dịch. Dư Thời Nghiêm muốn chắc chắn một chút, có phải vài tháng nữa Tôn Dịch sẽ làm lễ thành hôn luôn không?


*** 


Sân trường còn rất đông, trên các dãy hành lang còn đang tụ tập rất nhiều sinh viên bên ngoài. Tính ra thì bình thường vào giờ này các lớp cũng chưa tập trung đông đủ hết đâu, phải đợi đến tận khi giáo viên lên đến nơi, loa phát thanh bên dưới nhắc nhở liên tục thì mọi người mới trở vào.


Thôi Kiệu Hôn mặc áo ngoài của Tôn Dịch chạy một vèo đến phòng học của mình. Nhìn thấy Lục Phiến Nhu đang hăng say thảo luận cái gì đó với mấy người khác, Thôi Kiệu Hôn không để ý mấy chậm rãi bước về chỗ ngồi của mình, sau đó cởi áo khoác ra vắt sang một bên.


“Ái chà, mỹ nhân, hôm nay cậu đến muộn thế?” Bỗng nhiên nghe tiếng gọi của một bạn học vang lên từ phía sau, Thôi Kiệu Hôn không khỏi giật mình quay lại. 


Đôi mắt xinh đẹp ánh lên làn sóng rung động, bất chợt phản chiếu lên cặp đồng tử đen láy là hình ảnh tất cả mọi người đang nhìn chăm chăm về phía cô, vẻ mặt ai nấy đều tò mò lẫn kỳ quặc.


“Tớ... ngủ quên.” Hôm nay cô không đến lớp cùng với Lục Phiến Nhu, có lẽ vì thế mà mọi người mới hỏi thăm. 
“Mỹ nhân...” 


“Được rồi được rồi, sắp vào giờ rồi, về chỗ ngồi đi, đừng nhiều chuyện nữa.” Cậu bạn kia còn chưa kịp nói hết đã bị lớp trưởng đại nhân cắt lời. Sau đó lớp trưởng ghé người đến cạnh Thôi Kiệu Hôn nói nhỏ một câu: “Cậu lên diễn đàn trường xem thử.” Dứt lời lập tức rời đi, mấy giây sau Lục Phiến Nhu phía bên kia đã nhanh chóng phóng tới.


Cô ấy không nói một lời trực tiếp đưa điện thoại mình cho Thôi Kiệu Hôn. Cô khó hiểu nhìn một chút, đáp mắt liền phát hiện ra bản tin trường lại bị con nhỏ Á Giáng Lận ch.ết tiệt kia càn quét.


“Ở chung một chỗ, Thôi Hoa hậu chính là được bao nuôi?” Tiêu đề bài viết nổi bật, được đăng tải cách đây mấy phút, đủ khẳng định Á Giáng Lận đã tạo ra sau khi giáp mặt với cô ở quán ăn ban nãy.


Thôi Kiệu Hôn bình tĩnh lướt xuống phía dưới xem bình luận một chút, lại thấy mới đây thôi mà đã có hơn trăm người tham gia, đại đa số đều hỏi Á Giáng Lận vì sao lại biết cô là được bao nuôi đây.


Những hồi đáp của đám người ban triết học chiếm gần năm mươi phần trăm, khăng khăng cho rằng vừa rồi còn thấy cô lên xe Tôn Dịch. Thôi Kiệu Hôn lại đọc nhanh vài câu, cũng biết được có mấy người bạn của mình, trong lớp hoặc khác lớp đều mắng Á Giáng Lận không biết liêm sỉ, đã tay đen bắt bò người khác còn không biết điều mà kiếm chuyện.


Tuy rằng đề tài này chỉ mới được mở ra, nhưng mà lại làm cho số người cập nhật thông tin trên mạng nhanh chóng nổi bão. Thôi Kiệu Hôn xem hết một lúc mới trả điện thoại cho Lục Phiến Nhu, lúc này mới hiểu vì sao vừa rồi mọi người trong lớp lại nhìn cô bằng ánh mắt lạ kỳ đến như vậy. Cũng mấy phần hiểu được vì sao anh bạn kia lại bật câu sao cô lại đi học muộn.


Chẳng phải đây là xác nhận xem lời Á Giáng Lận nói có đúng hay không sao? 
Nghĩ một chút Thôi Kiệu Hôn không khỏi thở dài, Lục Phiến Nhu thấy thế liền nói: “Mọi người đều biết cậu khác với ‘Á ɖâʍ phụ’ kia.”


Người ngồi bàn trên hai cô đột ngột quay xuống gật đầu mấy cái. Thôi Kiệu Hôn khúc khích cười, lại nghe Lục Phiến Nhu nói: “Nhưng mà cho dù được bao nuôi thì có sao chứ. Bạn trai mình nuôi mình, chẳng lẽ còn tính là không được sao?” Cô bạn bàn trên tiếp tục quay xuống gật gật.


Giọng nói Lục Phiến Nhu tuy rằng nhỏ nhẹ, nhưng mà hiện giờ phòng học yên lặng, một cơn gió thoáng qua lập tức bay hết những chữ đó vào tai mọi người. Phùng Lộc cười ha hả hét: “Phải, cho dù thầy Tôn bao nuôi Hôn mỹ nhân, tôi cũng cảm thấy chẳng có gì to tát!”


“Cũng đúng thôi. Bao nuôi cũng phải xem đối tượng, đâu phải thể loại nào cũng như thể loại nào.”
“Ờ, nói cho cùng thì Á Giáng Lận không được bao đến nơi đến chốn, cho nên con nhỏ đó mới ghen tị với Kiệu Hôn chúng ta.”


“Kiểu như nó thì làm sao mà nói được. Kiệu Hôn như thế này thì ai mà chẳng muốn bao cậu ấy.”
“...” Tại sao càng nghe càng thấy lạ.
Thôi Kiệu Hôn nhoẻn miệng nở nụ cười tiêu chuẩn tám cái răng cảm ơn mọi người, sau đó lấy hơi khó chịu trong người thở dài một hơi phóng ra ngoài.


“Không hiểu vì sao con nhỏ đó lại thích gây sự với tớ như vậy.” Thôi Kiệu Hôn phe phẩy tóc kể: “Sáng nay đi ăn sáng ở quán ăn gần trường, trùng hợp gặp phải Chu Lân đi chung với cô ta, chẳng thể nói nỗi.”


Giọng cô có chút ảo não, mơ hồ có cảm giác tủi thân buồn bã. Lục Phiến Nhu nghe xong trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Chu Lân và cô ta vui vẻ bước đi, thật đúng là đáng ghét quá mà.


“Tớ còn cho rằng chia tay là không quan hệ nữa, nhưng thật ra hai người bọn họ lại muốn gây hiềm khích với tớ.” Thôi Kiệu Hôn nằm dài xuống bàn, khuôn mặt rủ rê khó chịu. Cô bạn bàn trên nghe thế lại quay xuống, lòng tràn ngập thương xót tặng cho cô một cây kẹo, sau đó thở dài quay lên.


Lục Phiến Nhu: “...” Thôi Kiệu Hôn thật là không biết mất mặt, còn giả vờ tội nghiệp như vậy, cô (LPN) còn không biết sao.






Truyện liên quan