Chương 24-2: Ngoại truyện 1: Tâm sự của Thôi Kiệu Hôn
Mẹ thường nói tôi rằng, số tôi là số khổ. Nếu không khổ về việc học vấn thì sẽ khổ về vấn đề tình duyên. Nếu không khổ về tình yêu thì chắc chắn phải khổ về cái gì đó. Nói cho cùng, ý mẹ là số tôi khẳng định là số khổ!
Nhưng mà sống đến bây giờ, cuộc đời tôi vẫn tươi đẹp như vậy. Sổ điểm ngoài mấy con số thấp kém môn Anh ngữ ra thì các môn còn lại đều nằm vào hạng mục tuyệt vời.
Còn vấn đề tình yêu sao? Hừm... mối tình đầu là vào năm học đại học năm hai. Ai, nói cho cùng thì đó cũng được phép coi như là chuyện khốn khổ. Nhưng mà chuyện đã qua lâu rồi, hiện giờ tôi cũng chẳng còn quan tâm đến người mà tôi từng yêu đó nữa. Mối tình thứ hai là vào năm cuối đại học. Ôi, nói cho cùng đó cũng được phép coi như là chuyện... Được rồi, chuyện này thật là khó nói.
Bạn bè tôi hay bảo rằng tôi rất thông minh, không những thế lại còn xinh đẹp, chắc chắn sau này sẽ có được một người chồng vừa tốt vừa đẹp trai vừa có tiền yêu thương. Tôi không hiểu cuộc đời tôi vì sao lại buồn như vậy. À, có thể là như lời mẹ tôi nói, số tôi là số khổ.
Người ta hai mươi lăm tuổi thanh xuân tươi đẹp sáng ngời, ai cũng đều có thể tự do sải đôi cánh bay dọc bầu trời, tự tạo niềm vui cho nhau, vẽ ra hàng vạn bức tranh đẹp đẽ. Người ta là vậy, còn tôi thì khác. Sống đến năm hai mươi hai tuổi, cuối cùng tôi cũng biết được tôi khổ cái gì.
Đêm đêm miệt mài còng lưng ‘làm việc’. Ngày ngày u uất ở nhà không biết đi đâu. Hai mươi lăm tuổi đã bế đứa nhỏ lòng vòng ngoài đường với mấy bà thím ba mươi. Chuyện cũng là do tôi không biết suy nghĩ. Năm cuối đại học sinh viên không chịu ngoan ngoãn học hành, lại bày trò yêu đương rồi đến phòng làm việc của thầy mình hỏi chuyện nhảm nhí. Đã thế thì đành, đằng này thầy mình còn đồng ý cái chuyện nhảm nhí đó, cuối cùng là từ chuyện nhảm nhí nảy sinh thành chuyện không thể nhảm nhí.
Tôi biết lý do vì sao ngày đầu tiên vào nhà anh tôi lại bị ăn một cách hùng hồn như thế. Tôi cũng biết lý do vì sao tấm màng xử nữ của tôi vẫn nguyên vẹn như thế.
Tôn Dịch bảo rằng anh bị tôi mê hoặc. Hừ, sớm biết anh nói láo tôi đã một tay giết ch.ết anh rồi. Nói với tôi rằng anh yêu tôi là do thân hình tôi đẹp, nhưng mà tôi biết rõ, trong cuốn nhật ký hàng tuần anh nói, người con gái trẻ trung trong quán bar đó đã gây chú ý cho anh.
Ừm... mặc dù tôi rất không ưa thể loại đàn ông đến quán bar nhìn gái. Nhưng mà may mắn cho anh là anh nhìn tôi chứ không nhìn ai cả. Nói đến đây, có lẽ ngày anh gặp tôi là vào ngày đầu tiên tôi làm chuyện đó với tình cũ ở quán bar của người ấy. (Và kèm theo câu chuyện anh gặp tôi là lý do tôi còn là xử nữ)
Chu Lân thích nhất là làm phía sau. Trước khi yêu tôi, anh ta chưa từng qua lại với người phụ nữ nào. Năm Á Giáng Lận đưa cho luật sư toàn bộ chứng cứ phạm tội của Chu Lân, tôi đã biết được chuyện này từ phía Tôn Thiệu. Một loại thuốc đặc biệt được dùng cho những kẻ nổi tiếng ‘dơ bẩn’, Tôn Thiệu nói cậu ta đã từng dùng. Tôi chẳng nhớ rõ tên loại thuốc đó, nhưng Chu Lân đã dùng nó cho tôi. Cứ ngỡ là cơn đau lần đầu tiên đó là ở phía trước, nào ngờ khoái cảm dâng lên rồi được hạ xuống là vì viên thuốc tan nhanh đó, chiếc khăn màu đen bị Chu Lân mang đi chỉ là một chiếc khăn sạch sẽ bình thường, là vì nó màu đen, cho nên không thể nào phát hiện được vết máu trên đó.
Đúng là một viên thuốc thần kỳ. Nhưng mà cũng là vì nơi đó của tôi cũng sâu hơn những người phụ nữ bình thường, cho nên khi Tôn Dịch cho tay vào mới không phát hiện được thôi! Hừ, vậy mà anh còn giận dỗi mấy lần với tôi.
Tôn Dịch kể, khi anh ấy gặp tôi cũng là lúc tôi từ toilet đi ra. Anh biết tôi là sinh viên trường anh, nhưng mà một đứa trẻ mười chín tuổi lại dám mặc bộ đồ bó sát như vậy thì anh chỉ mới thấy lần đầu tiên. Lúc đó tôi chẳng biết anh là ai, một phen đi qua rồi thôi, nhưng mà không ngờ lại khiến cho anh quay đầu lại nhìn đến mấy lần.
Anh nói khi ấy anh giống như bị ngốc. Tôi nói anh đúng là mê gái! Được rồi, có lẽ cũng vì tôi đẹp quá (ha ha). Mấy ngày tới anh đều đến quán bar đó, nhưng mà chỉ nhìn thấy tôi được mấy lần, sau đó anh lại không thể nhìn thấy tôi nữa. Buổi sáng khi đến trường thì anh có nghe đến tên học sinh Thôi Kiệu Hôn tôi. Vào lần tổ chức cuộc thi Hoa hậu giảng đường, anh đã được ban tổ chức bầu làm giám khảo, vừa vặn lại gặp được tôi. Và đợi đến năm tôi lên năm tư thì anh trùng hợp được làm giáo viên đảm nhiệm lớp H28 ban chính trị luôn.
Trong nhật ký nói anh chưa từng tin vào “duyên phận”, nhưng mà khi gặp tôi rồi anh lại muốn tin. Hì hì, Tôn Dịch thật là dễ thương. Người đàn ông ba mươi bốn tuổi này thật là biết trêu người. Ai ôi, lại nói anh là trai tân, điều này thật là khiến cho tôi khó chấp nhận được.
Dòng nhật ký để lại, anh muốn thân cận với tôi từ rất sớm, dù biết việc giáo sư và sinh viên là chuyện khó thể xảy ra, nhưng mà anh vẫn muốn kéo hành lý tôi trở về nhà anh.
Đêm đó, lúc anh đưa phân thân vào nơi yếu ớt nhất của tôi, tôi đã nghĩ, mình thật sự là quá dễ dãi. Đến nhiều ngày sau, ở phòng tắm mà cùng làm chuyện đó cũng khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mà đến tận khi chúng tôi tham gia trò chơi của một hội đùa cợt nào đó, tôi mới biết hóa ra mình rất thương anh.
Tôi cũng không rõ vì sao tôi tin yêu người đàn ông này, tôi chỉ biết mình đã sớm lọt tròng khi anh gọi lên hai chữ “Kiệu Hôn”. Thật là... Cũng là vì yếu lòng như thế, cho nên đến tận năm tôi gần ba mươi tuổi, anh vẫn nằm trên người tôi, dùng sức ra vào nơi ướt đẫm của tôi, gọi mãi tên tôi rồi nói yêu tôi, trong lòng như vẫn có cảm giác chúng tôi chỉ mới yêu nhau.
Hay là khi chúng tôi để lại Tôn Hiểu Ân và Tôn Phùng lại Bắc Kinh, cùng nhau đi du lịch khắp nơi, tôi vẫn muốn để anh nằm trên người mà nói yêu tôi.
Tôn Dịch nói anh rất buồn, vì năm tôi ba mươi thì anh đã gần năm mươi, anh không thể cùng tôi vui đùa khắp nơi như ước mơ tôi muốn. Tôi bảo anh đừng lo, đến khi anh già đi, em cũng sẽ cùng anh đi khắp chốn khắp phương. Nếu chúng ta không thể đi được, Tiểu Ân và Tiểu Phùng sẽ đưa chúng ta đi. Chỉ cần anh còn thương em, nhất định chúng ta sẽ cùng nhau vui đùa, cùng nhau làm chuyện mà chúng ta muốn.
Năm đó tôi hai mươi chín tuổi, anh lớn hơn tôi mười ba, tuy thế nhưng sức lực của anh vẫn mạnh như vậy, vẫn khiến tôi như ch.ết đi sống lại mà năn nỉ anh dừng.
Ai... Tôi lại nhớ đến đêm tân hôn của Lý Nhĩ Vy. Đã rằng đấy là đêm tân hôn của cô ấy, nhưng Tôn Dịch lại làm giống như là đêm tân hôn của chúng tôi.
Anh hết hôn môi tôi, rồi cắn ʍút̼ cái cổ đáng thương, vài lần như thế đã trượt xuống bộ ngực mà đứa con đầu đời của tôi ßú❤ sữa. Những cái vuốt ve dịu dàng, những lời yêu thương đường mật. Rồi những ngón tay khiến cho toàn thân tôi nóng hổi, dường như mọi thứ của anh đều khiến tôi mê mẩn. Anh làm tôi ẩm ướt, khiến cho tôi đê mê. Anh gọi tên tôi, rồi chậm rãi đưa tôi đến cõi thần tiên.
Nhớ những lần va chạm khi chúng tôi còn là thầy trò, những tiếng rên rỉ hay âm thanh da thịt vang vọng quanh tai. Khi cánh cửa bên trong của tôi bị anh phá mở, sau đó không lưu tình dùng thân mình ấn sâu vào tôi. Anh nói anh thích ép bụng tôi lại, làm như vậy sẽ rất thích. Tôi học yoga, nhưng chưa lần nào cảm thấy thoải mái như bấy giờ.
Tôi siết chặt anh, đến mức da thịt cũng có thể cảm nhận được sức nóng và khối gân dầy trên đấy. Đỉnh đầu to lớn va chạm vào vách tường, sự ma sát điên cuồng đau rát. Những cái hôn trên ngực ẩm ướt, bàn tay dịu dàng xoa dọc eo tôi. Mỗi lần lấy ra là mỗi lần khó chịu. Mỗi lần cắm vào là mỗi lần thoải mái. Sức lực phi thường của anh khiến tôi yêu thích, từng đợt tấn công vừa thô lỗ lại vừa yêu chiều làm tôi bay bổng.
Anh nói nước ngọt cũng không bằng tôi. Anh nói nước suối cũng không nhiều bằng tôi. Anh nói hang động của kiến cũng không nhỏ bằng tôi. Phân thân to lớn của anh chỉ có thể để dành cho tôi. Những cú va chạm kinh người cũng chỉ có thể là của tôi. Lời đường mật hay là dòng dịch nóng hổi chảy vào tử cung cũng chỉ là của tôi.
Tôn Dịch, cho dù hiện giờ mọi người cười bảo em thật ngốc, nói rằng em vô liêm sỉ đi dụ dỗ thầy mình, em cũng chưa từng hối hận vì đã yêu anh.
Tôn Dịch, anh nói anh sẽ luôn bên em, vậy thì mấy mươi năm sau nữa, vẫn tiếp tục bên em có được không? Chúng ta sẽ cùng nhìn con bước trên lễ đường, sẽ cùng nhau ẵm đứa cháu trên tay. Em hỏi rằng anh có yêu em không, anh sẽ bảo em cứ thích hỏi chuyện hiển nhiên. Khi anh đi công tác, bởi vì em ngủ quá khuya, anh sẽ trách em không biết lo bản thân. Khi em buồn bực khóc lóc, anh sẽ ôm lấy em, vuốt tóc em nói Kiệu Hôn, em khóc, tim anh chảy máu. Khi em nấu cơm không ngon, anh vẫn sẽ dùng hết bữa ăn và nói cảm ơn bữa ăn tuyệt vời của em. Khi em giúp anh mặc tây trang đi làm, anh sẽ mỉm cười hôn lên mí mắt em, nói anh sẽ nhớ em rất nhiều. Khi em mắng con, anh sẽ dịu dàng xoa nhẹ lưng em, an ủi em rằng hãy bình tĩnh. Khi em gọi tên anh trong cơn vui sướng, anh sẽ nói rằng anh rất yêu em.
Khi chúng ta cùng nhau nằm xuống, anh sẽ nắm tay em và nói: Kiệu Hôn, cảm ơn trời đã cho anh gặp em.