Chương 34: Đoạn đường tuổi thanh xuân

Tôn Dịch lấy móc treo đồ treo bộ đầm đỏ dài của Thôi Kiệu Hôn lên. Anh đẩy hết áo đi học của Thôi Kiệu Hôn qua tủ treo áo sơ mi của mình, sau đó mới treo hết số đồ trong vali của cô vào chỗ trống bên phải tủ.


Ừm... đồ của anh đơn giản lắm, ngoài áo sơ mi ra thì chỉ có một vài cái áo thun ở nhà bình thường thôi. Còn đồ của cô thì nhiều cực kỳ, may là được Tôn Dịch cẩn thận phân loại thành đồ đi học riêng, đồ ở nhà riêng, rồi đồ ra ngoài riêng..., theo thứ tự và màu sắc rõ ràng dễ nhận biết.


Tôn Dịch gật gù nhìn tủ quần áo, thật sự là tuyệt vời. Anh lại ngồi xuống, xem xét trong vali còn đồ gì nữa không.
Lục lọi lục lọi một lúc, cuối cùng Tôn Dịch phát hiện được một ngăn nhỏ ở phía góc trái vali. Anh mở ra, đồ bên trong lập tức khiến anh bật cười.


Tôn Dịch đứng dậy đẩy cái tủ nhỏ bên cạnh tủ quần áo ra; cái tủ nhỏ này có ba ngăn, ngăn trên là đồ linh tinh của anh, ngăn giữa là đồ lót của anh, ngăn cuối là vớ của anh. Tôn Dịch lấy hết đò ngăn trên cùng ra, sau đó xếp từng cái từng cái qυầи ɭót và áo ngực của Thôi Kiệu Hôn vào trong.


Tôn Dịch đã ba mươi bốn tuổi rồi, sức chịu đựng bình tĩnh kiềm chế tâm tình của anh tốt lắm. Tôn Dịch sẽ không vì những món đồ quyến rũ này mà toét miệng cười một cách biến thái đâu. Anh cũng sẽ không đỏ mặt ngượng ngùng hay là tay chân run rẩy đâu. Những thứ này thì có là gì cơ chứ, cùng lắm thì trong đầu anh chỉ đang chậm rãi hiện lên hình ảnh Thôi Kiệu Hôn ngọt ngào nằm trên giường mà thôi.


Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Cuối cùng thì chỉ quá năm phút đồng hồ, Tôn Dịch cũng nhắm mắt dọn hết số đồ nhỏ nhắn đáng yêu còn sót lại trong vali của Thôi Kiệu Hôn.
Nhìn thành tựu của chính bản thân mình, Tôn Dịch vui vẻ thở phào một hơi.


available on google playdownload on app store


Bởi vì căn phòng quá mức rộng rãi, cho nên tiếng thở ra của anh bị không gian xung quanh làm loãng đi, mạnh mẽ thổi vào vách từng khiến nó vang vọng kỳ lạ.
Tôn Dịch nhướng mày, sau cùng đóng cửa tủ rồi lấy một cái áo sơ mi xám đi tắm.


Tôn Dịch quá quen thuộc với kiểu một mình như vậy rồi. Kể từ khi anh học xong đại học, thì phần lớn cuộc sống anh chính là yên ắng như vậy.


Một tuần có một ngày vui vẻ ở nhà cũ, còn lại thì tự mình chăm sóc cho bản thân, căn nhà đẹp đẽ này có bao giờ chứa đựng thêm âm thanh nào khác ngoài giọng nói và tiếng thở ra hít vào của anh đâu.


Nhưng mà mười năm rồi đã là như vậy, hiện giờ có thêm người hay không cũng chẳng khiến cho Tôn Dịch phải suy nghĩ quá nhiều. Thôi Kiệu Hôn đến đây, đồ cô ở đấy, nhưng mà cô thì lại không. Ngày hôm qua chỉ có thể cười đùa một chút, bây giờ thì chỉ có Tôn Dịch xếp đồ giúp cô.


Được rồi, Tôn Dịch thừa nhận bản thân mình khá là buồn. Ma xui quỷ khiến như thế nào lại để cho cô gái nhỏ đó chạy đi mất. Vốn dĩ là chỉ mới được ăn thịt lần đầu, Tôn Dịch còn tưởng là mình sẽ được ăn tiếp vào ngày hôm nay, kết quả là chưa ăn đã thì thịt đã tự động chạy đi mất.


Tôn Dịch thả lỏng người dưới dòng nước, anh thở dài. Không hiểu vì sao hiện giờ lại nhớ Thôi Kiệu Hôn quá, không biết cô đã ăn gì chưa, cô đang làm gì, hay là đang ở với ai.


Nghĩ rồi lại nghĩ, lúc chiều anh đã nhắn cho cô tin nhắn nếu rảnh thì gọi cho anh. Mà đến hiện giờ cô vẫn chưa gọi, hẳn là cô còn đang vui chơi với mấy cô bạn khác rồi. Chắc là phải đến khuya thì Thôi Kiệu Hôn mới gọi cho anh cũng nên.


Tôn Dịch lại nhớ đến vẻ mặt của cô lúc sáng. Thôi Kiệu Hôn đúng là ngốc quá, thế nào lại không hiểu vì sao anh giận được nhỉ? Anh đã thể hiện rõ ra như vậy rồi cơ mà.
Ai... thật là khó chịu ch.ết đi được.
***


Tắm rửa xong xuôi, Chu Lân vừa lau tóc vừa đi ra ngoài phòng tắm bắt điện thoại: “Chào.”


Đầu máy bên kia truyền qua một trận ồn ào hỗn lộn nào đó, một lúc sau Chu Lân mới nghe được giọng nói phấn khởi của Đổng Thần Toại: “Chu Lân, cậu mau tới đây đi, chúng tớ vừa mới phá vỡ tòa thành của kẻ địch.”


Chu Lân khó hiểu nhíu mày, lại nghe âm thanh gào thét dữ dội của đầu máy Đổng Thần Toại.
Nghe được mấy câu bên kia là “tầm nhắm 7cm”, “tốc độ 200km/h”, “độ cao 1308 mét”, “bề dày...”, lúc này Chu Lân mới hiểu là Đổng Thần Toại vừa nói cái gì.
Chu Lân hỏi: “Cậu đang ở đâu?”


Đổng Thần Toại không nghe rõ: “Hả?”
Chu Lân gào lên: “Các cậu đang ở đâu?”
Đổng Thần Toại trả lời: “Nhà đỏ đoạn đường Ông cống số 8.”
Chu Lân nhìn đồng hồ, chần chừ một lúc mới nói: “Được, vậy đợi tớ.”
***


Đoạn đường Ông cống số 8 là đoạn đường dành cho sinh viên của các trường đại học thành phố này.


Ở khu đại học này có tất cả là 12 đoạn đường Ông cống, được phân chia thành các đoạn đường riêng biệt dành cho sinh viên của các trường khác nhau. Mà đoạn đường số 8 là khu sinh viên của đại học Lưu Sơ đến đông nhất, cho nên có thể nói đây là đoạn đường của trường Lưu Sơ.


Nếu như là sinh viên năm nhất hoặc năm hai, khả năng đến đoạn đường này là rất ít. Lý do thứ nhất là do đoạn đường số 8 này có rất nhiều lưu manh, cũng không phải vì sinh viên năm ba, năm tư, năm năm hay là cựu sinh viên nổi danh như thế nào, nhưng cũng ít nhiều người đến đây cũng không phải là sinh viên trong trường. Hơn nữa tạp nham tứ phía cực kỳ nhiều, nào là trường nội cận, trường ngoại cận đủ thứ. Lý do thứ hai là vào đoạn đường này rất dễ bị lạc đường. Tuy rằng nói là đoạn đường nhưng độ dài có thể nói là hơn một con đường, ngã rẽ cua nhiều vô số kể, nhà cao tầng rộng san sát kéo dài nhau từ đầu đường đến cuối đường.


Còn nhớ lúc trước đám người Thôi Kiệu Hôn đã vào đây từ năm nhất, nhưng các cô vẫn còn lạc khi đã học năm ba.
Chu Lân lái chiếc Maybach đen chạy nhanh đến điểm hẹn. Anh ta đếm đủ số tiền cá cược cùng đám bạn, sau đó mới tìm chỗ đỗ xe rồi đi ra.


Tuy rằng vào trường cùng lúc với đám người Đổng Thần Toại và Thôi Kiệu Hôn, nhưng Chu Lân là người đến nơi này đầu tiên. Vì thế mà không chỉ ở đoạn đường này, Chu Lân còn quen thuộc với nhiều đoạn đường khác nữa.


Chu Lân đi bộ qua con hẻm nhỏ, qua lối đi này sẽ đến nhà đỏ mà đám bạn anh ta đang ở.


Chu Lân vừa đi vừa suy nghĩ, con đường số 8 là nơi ngày trước anh ta hay đưa Thôi Kiệu Hôn đến. Anh ta muốn cô cùng anh ta đi vào thế giới mà anh ta thích, anh ta muốn dẫn dắt cô vào cuộc sống của anh ta. Cho nên trong khoảng thời gian quen nhau, có thể nói đoạn đường Ông cống là nơi chứa đựng nhiều ký ức của hai người nhất.


Hiện giờ đi lại, chỉ mới có bao ngày thôi mà cảm giác lại khác lạ vô cùng.


Kể từ khi Thôi Kiệu Hôn về nhà mẹ, thật sự là Chu Lân chưa từng đi cùng ai vào đoạn đường này. Cho dù đám người Đổng Thần Toại rủ rê đi chăng nữa, anh ta cũng không muốn đi, bởi vì trong lòng anh ta cho rằng, nơi vui vẻ này mà không đi cùng Thôi Kiệu Hôn thì còn gì là vui nữa.


Xem ra đúng là không có Thôi Kiệu Hôn thì nơi đây buồn thật.
Con hẻm nhỏ chỉ lác đác vài người, hầu như ai cũng vội vã chạy đi. Con hẻm tối om ẩm ướt, vách tường có thể cũng đã có rong rêu, dưới đất thì bùn nước và vô số kim tiêm ống chích.


Nhưng khác hẳn với mọi người, Chu Lân vẫn giữ nguyên bộ dáng nhàn nhã chậm rãi bước đi. Đôi giày hàng hiệu sang trọng giẫm vào bùn đất, viền giày bị dính chút nước dơ, may mắn là giày màu đen cho nên khó thể thấy rõ. Điện thoại trong túi rung lên, Chu Lân biết đó là đám người Đổng Thần Toại, cho nên không quan tâm vẫn cứ đi tiếp.


Thật ra nếu là lúc trước, điện thoại mà có người gọi thì Chu Lân sẽ nhanh chóng tiếp máy. Ngoài Đổng Thần Toại ra, gia đình luôn không quan tâm đến Chu Lân, khi có Thôi Kiệu Hôn bên cạnh, lúc anh ta đi đâu đó, cô sẽ luôn gọi điện thoại hoặc là nhắn tin nhắc nhở anh ta nhớ dùng bữa đúng giờ, nhớ ngủ đúng giấc, nhớ phải khóa cửa trước khi lên phòng... Thôi Kiệu Hôn đối xử với Chu Lân rất tốt, có thể nói là cả đời này Chu Lân có gặp bao nhiêu người cũng không tìm được một người bạn gái tốt với mình như Thôi Kiệu Hôn.


Tiếng điện thoại ma sát với túi quần vọng lại trong hẻm nhỏ. Chu Lân cúi đầu bước đi, một vài người quen biết anh ta vừa đi ngang qua nhìn thấy anh ta thì hô lên chào hỏi: “Chu thiếu.”


Chu Lân gật đầu thật nhẹ, rất nhiều người gọi anh ta là Chu thiếu, chỉ riêng Thôi Kiệu Hôn thì chưa từng gọi anh như thế. Cô nói gọi “Chu thiếu” nghe rất xa cách, cô thích gọi anh là “Lân đại ca”, “Lân Lân”, “Tiểu Lân”,... Chu Lân nhớ Thôi Kiệu Hôn rất thích đặt tên, tùy theo tâm trạng mà cô luôn gọi anh ta bằng những cái tên khác nhau.


Nhưng mà đó là chuyện lúc trước, bây giờ thì hẳn là khi gặp anh ta, Thôi Kiệu Hôn ngay cả cái liếc nhìn cũng lười tặng cho nữa, huống chi là một cái gọi “Chu thiếu”?


Chu Lân cười khổ, làm sao đây... Anh ta ước gì có thời gian có thể quay lại nửa năm trước, anh ta sẽ không làm ra những chuyện tán tận lương tâm, Thôi Kiệu Hôn cũng sẽ không rời khỏi anh ta.
Nhưng tiếc là, thời gian trôi qua rồi, có mộng mơ cũng chẳng thể trở lại.
***


Tường Lệ thích nhất là đi bar. Mỗi khi bốn người các cô đi ăn khuya hay là có tiệc tùng gì, ý tưởng đầu tiên của cô ấy chính là đến quán bar!
Sau khi cả đám bốn người cơm nước xong xuôi rồi, Tường Lệ nhìn giờ vẫn còn sớm, cho nên cô ấy hí hửng đề nghị: “Chúng ta đi nhảy đi.”


Lục Phiến Nhu là cô gái nhu mì thuộc đẳng cấp gái ngoan chính hiệu, mỗi lần Tường Lệ rủ đi nhảy thì chỉ có thể là nhảy ở mấy nơi kỳ quặc trong đầu cô ấy.
“Tớ không đi.”
Tường Lệ trợn mắt, ôm chầm lấy Lục Phiến Nhu hét: “Đi đi mà, đi đi mà.”


Lý Nhĩ Vy khoác tay qua Thôi Kiệu Hôn cười bảo: “Vũ Khôi mà biết Phiến Nhu đi bar là sẽ hành ch.ết cậu ấy.”
“Không sao đâu.” Tường Lệ hùng hổ cam đoan: “Tớ sẽ bảo vệ cậu. Hơn nữa chúng ta chỉ đi một chút, chúng ta không nói ra thì chắc chắn Vũ Khôi sẽ không biết.”


Trong lòng Lục Phiến Nhu thật ra cũng rất muốn đi chơi cùng với mọi người, nhưng mà cô ấy không thể quên được lúc trước cô ấy chỉ đi đêm có một chút thôi, bên ngoài ồn ào quá cho nên không tiếp máy Vũ Khôi được. Lúc đó anh ấy đã giận cô mấy ngày liền, lúc hết giận rồi còn lôi cô lên giường làm cho mấy trận liên tiếp.


Đó quả thật là một ngày kinh khủng đối với Lục Phiến Nhu. Cho nên hiện giờ cho dù muốn đến cách mấy, Lục Phiến Nhu vẫn cứng rắn không đồng ý.


Lý Nhĩ Vy than vãn mấy hồi, thật ra thì mấy chỗ quán bar này nọ có rất nhiều đàn ông. Tuy rằng hơi tạp nham một chút nhưng mà ở chỗ đó lại tìm được rất nhiều thú vui. Cô ấy thích được người khác để ý, thích cảm giác được nhiều người truy đuổi, cho nên mới nói đi cùng Tường Lệ mới đúng phong cách của Lý Nhĩ Vy.


Thôi Kiệu Hôn đứng một bên nhìn bạn mình mà chỉ biết cười. Trong số bốn người, phải nói cô là người dễ tính nhất.


Chỉ cần mọi người không bỏ nhau ở lại, thì dù có là nơi nào Thôi Kiệu Hôn cũng sẽ đi chung. Có lẽ vì thế mà khi một ai đó nêu lên đề nghị riêng, mọi người sẽ không lập tức hỏi Thôi Kiệu Hôn trước, không phải vì cô không quan trọng, mà mọi người biết dù có như thế nào thì Thôi Kiệu Hôn vẫn luôn bên cạnh bọn họ.


Thôi Kiệu Hôn kéo Lục Phiến Nhu qua một bên, bản thân cô ấy đã không thể đi cùng với Tường Lệ, vậy thì không nên miễn cưỡng nữa. “Lệ Lệ đi cùng với Vy Vy đi, còn tớ đi chung với Phiến Nhu.”


Lý Nhĩ Vy tỏ vẻ tiếc nuối. Có người đẹp như Thôi Kiệu Hôn vào cửa, sợ gì không làm tâm điểm chú ý kia chứ. Nhưng mà hiện giờ không thể để Lục Phiến Nhu một mình được, cho nên cô ấy và Tường Lệ cũng chỉ có thể làm vậy.


Lục Phiến Nhu đồng ý: “Cũng chỉ có Hôn Hôn là tuyệt nhất. Chúng ta hẹn nhau ở đâu đây?”
Tường Lệ buộc miệng: “Tớ muốn đến đoạn đường Ông cống.”


Ở đoạn đường Ông cống mới có quán bar lớn quen thuộc, xưa đến nay Tường Lệ luôn đến đó, hiện giờ cô ấy không thể đi đâu ngoài đoạn đường Ông cống được.
Ngược lại, vừa nghe đến địa điểm này, Thôi Kiệu Hôn lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.


Vẻ mặt của cô hết sức khác lạ, vừa nhìn thôi cũng đủ biết Tường Lệ đã nói sai rồi. Lục Phiến Nhu nhăn mặt, cô ấy đẩy nhẹ tay Tường Lệ một cái.
Tường Lệ biết mình lỡ lời, vội vàng sửa chữa: “Tớ nhầm, chúng ta đi chỗ khác.”


“Không cần.” Thôi Kiệu Hôn tiếp lời, “Đến đoạn đường Ông cống đi, chúng ta chơi một bữa nay thôi.” Quá khứ dầu gì cũng là quá khứ, đây là chuyện sớm muộn không thể nào trốn tránh mãi được.


Hiện giờ đoạn đường Ông cống cũng không còn là gì đối với cô nữa. Cho nên dù có như thế nào, tâm tình Thôi Kiệu Hôn cũng không một gợn sóng






Truyện liên quan