Chương 47: Tiến vào phim trường
Editor: PNam Tiểu Thư
Nguồn: Diễn đàn
Giọng Thôi Kiệu Hôn không lớn cũng không nhỏ, đủ để cô nhân viên kia nghe thấy được. Đảo mắt một cái, hóa ra là người yêu của người đẹp nha.
Ôi chao, người đẹp có bạn trai cực phẩm như vậy, động không được.
Cô nhân viên kia làm như thức tỉnh, nghiêng đầu hỏi Thôi Kiệu Hôn: “Có phải loại cũ em hay mua không?”
Thôi Kiệu Hôn quay sang, “Đúng rồi, chị còn nhớ sao?”
“Tất nhiên là nhớ, em là khách hàng thân thuộc, làm sao có thể quên được chứ.”
Thôi Kiệu Hôn cười hớn hở, sau đó quay lại nhăn mặt oán trách Tôn Dịch: “Anh thấy chưa, ngay cả chị ấy còn nhớ, anh là người gần em nhất mà cũng quên!”
Tôn Dịch: Anh còn chưa trả lời…
Cô nhân viên cười cười nói đùa mấy câu, đưa Thôi Kiệu Hôn đến quầy nhãn hàng đó thì thức thời rời đi.
Lúc này Thôi Kiệu Hôn bỗng nhiên bật cười khanh khách, “Em giỏi không?”
Tôn Dịch bất đắc dĩ, “Ừ, giỏi lắm. Mau chọn hàng đi, cần thứ gì cứ lấy thứ đó.”
“Anh tính tiền sao? Nói giọng thật là lỗ mãng.”
Tôn Dịch: “Chẳng lẽ anh lại bắt em tự tính?”
“Tốt nhất là anh nên tính.”
Đây là lần đầu tiên Thôi Kiệu Hôn đi cùng người khác phái đến mua mĩ phẩm. Lúc trước dù ở chung nhà với Chu Lân, nhưng cô cũng không có ý muốn đưa anh ta đi mua đồ chung như thế này. Nửa vì cảm thấy không cần thiết, nửa vì cảm thấy mĩ phẩm giống như một thứ thuốc không thể nói với người khác. Nghĩ như vậy, nhưng Thôi Kiệu Hôn cũng không hiểu vì sao lại nổi hứng đi mua mĩ phẩm với Tôn Dịch.
Anh cũng không biết cái nào tốt cái nào xấu, hơn nữa còn là người lớn tuổi (Editor: Người ta chỉ có 34 tuổi thôi >