Chương 50: Đừng ngại, yêu thì cứ yêu thôi
Editor: PNam Tiểu Thư
Nguồn: Diễn đàn
Tôn Dịch thấy Thôi Kiệu Hôn dài mặt ra, giận dỗi càng thêm giận dỗi. Tôn Dịch hừ mũi một cái, sau đó mất hết dáng vẻ đàn ông trưởng thành, trực tiếp quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến cô.
Thôi Kiệu Hôn: …
Cuối cùng là anh bao nhiêu tuổi?
Cô mở miệng, còn muốn nói chỉ là qua loa hai ba lời vậy thôi, nhưng mà đúng lúc này phục vụ mang thức ăn lên, nháy mắt cũng không biết nói gì cho phải.
Thôi Kiệu Hôn cảm thấy mình rất vô tội. Cô cầm đũa, nhìn thấy anh đối diện đang cúi đầu, vầng trán cao rộng đang u oán nhăn lại, “Tôn Dịch, anh giận em thật đấy à?”
Đây là lần thứ hai rồi, đừng nói là vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà dỗi chứ.
Tôn Dịch ngẩng đầu, anh liếc mắt nói: “Anh biểu hiện còn không rõ sao?”
Thôi Kiệu Hôn mím môi, “Cũng không phải em cố ý, em chỉ muốn kể anh nghe chuyện của em thôi.”
Tôn Dịch: “Anh rất không vui khi có người đàn ông khác dòm ngó em.”
Chẳng lẽ Thôi Kiệu Hôn cô có quyền quyết định người nào được nhìn cái nào sao, lại còn bắt bẻ cô như vậy nữa.
Thôi Kiệu Hôn phình miệng, “Em cũng không muốn người khác nhìn em, không bằng anh đi cùng em luôn đi, mỗi khi có người nhìn thì anh trực tiếp tẩn cho người đó một trận, vậy thì anh khỏi cần lo nữa!”
Tôn Dịch thấy cô nổi nóng lập tức ngẩn người. Vốn dĩ là anh đang giận, sao hiện giờ biến thành cô rồi?
Thôi Kiệu Hôn chu môi, khuôn mặt xinh đẹp vo thành một cục đáng yêu chịu không nổi. Nhìn vẻ mặt này thật sự muốn giận cũng không giận được. Anh cười cười, kéo ghế đến ngồi cạnh cô nói: “Anh chỉ nói đùa thôi, anh không giận dỗi gì em đâu, sau này đừng như vậy nữa là được.”
“Anh còn cho rằng anh có thể giận em?”
Tôn Dịch yên lặng: “Không, anh không giận em được.”
Thôi Kiệu Hôn hừ mũi, “Tốt nhất là đừng để em giận ngược lại, nếu không thì đừng trách vì sao nước biển lại mặn.”
Tôn Dịch: “...”
Người xưa có câu “Không đánh người mặt cười”, hiện giờ Tôn Dịch lại nghiêm cẩn thêm câu “Không giận được người đẹp”. Đúng là dụ hoặc người khác!
Hai người ăn ăn uống uống, nhanh chóng đã hết giờ trưa.
Thôi Kiệu Hôn cũng muốn đến trường, nhưng mà vừa về đến nhà thì thấy bạn bè cô nhắn tới.
Hòa hoãn Đại Phiến: Chị đây đã biết chắc, Hôn Hôn không dễ gì mà bị rớt phía sau.
Lệ Lệ: Chẳng phải đã nói rồi sao, sắc đẹp có thể kiếm tiền.
Hòa hoãn đại Phiến: Nói không sai.
Lệ Lệ: Vì cớ gì tớ cũng đẹp, nhưng số là không bằng Hôn Hôn [khóc].
Nhiễu là Vy: Không bằng nói chủ đầu tư của cậu tăng thêm vốn, như vậy cũng có thể qua mặt Hôn Hôn.
Lệ Lệ:... Tớ không dám qua [mỉm cười].
Hòa hoãn đại Phiến: Suy cho cùng Hôn Hôn là người đẹp, vừa dễ được coi trọng lại dễ gặp nguy hiểm, chúng ta vẫn nên bảo vệ cậu ấy hơn.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Tớ không biết Tiểu Nhu lại đáng yêu đến như vậy [hôn gió].
Nhiễu là Vy: Như thế nào? Khi nào tổ chức ăn mừng đây?
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Vừa dùng bữa với đại ca, mai chính thức ký hợp đồng, ký xong sẽ đãi các cậu một bữa [hôn gió].
Lệ Lệ: Đại ca? Thầy Tôn?
Nghĩ tới chuyện bị Tôn Dịch giận dỗi, Thôi Kiệu Hôn phồng má, lập tức kể lể với đám bạn thân.
Nhiễu là Vy: Tính chiếm hữu cũng mạnh, chỉ là thầy ấy sợ cậu giận hơn.
Lệ Lệ: Hiển nhiên rồi, người đẹp mà, ai lại ngu ngốc để cho người đẹp lơ mình?
Hòa hoãn đại Phiến: Cũng như Dương đại ca sẽ không để cậu lơ anh ta [cười xấu].
Thôi Kiệu Hôn bỗng nhiên nhớ tới hôm bị tai nạn kia, người đưa Tường Lệ về là Dương Sung. Hai người này ngày trước oanh động cả một vùng Thượng Hải, hiện giờ không biết có thể làm lành được không.
Dù sao thì bọn họ rất là đẹp đôi, tuy rằng vẻ bề ngoài rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng mà tính tình bọn họ lại hiểu nhau rõ như lòng bàn tay.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Dương Sung như thế nào?
Bắt được vấn đề nổi bật, cái đài Lý Nhĩ Vy liền cùng Phiến Nhu oa oa kể.
Hòa hoãn đại Phiến: Hôm qua tớ nghe ban kinh tế nói Tường Lệ đi cùng đại ca Thư Ngạn, nửa tin nửa nghi đi dò la, không ngờ vừa đến quán ăn thì thấy hai người anh anh em em một chỗ.
Nhiễu là Vy: Còn phải nói, rõ ràng Dương Sung không thể lơ đi người đẹp Lệ Lệ [cười bỉ ổi].
Lệ Lệ:...
Lệ Lệ: Tớ đã nói đó chỉ là trùng hợp thôi, phỏng chừng Dương Sung cũng đã có bạn gái mới, anh ta đẹp như vậy, ở đâu tới phiên tớ quay lại?
Lời này của Lệ Lệ quả thật có chút đúng đắn. Dương Sung là cực phẩm ở trong cực phẩm, vừa có tiền vừa có thế, tuy rằng bị lưu ban hai năm nhưng mà không phải nói chỉ cần cái mặt đẹp thì những chuyện khác đều có thể bỏ qua sao?
Ngày trước sở dĩ Tường Lệ quen được Dương Sung là do gia đình hai người ở gần nhau, cho nên dễ dàng quen biết, sau đó dẫn đến yêu đương.
Nhưng mà ai cũng biết, từ trước đến nay Dương Sung cũng chỉ có một bạn gái là Tường Lệ. Bởi vì anh ta đẹp quá mức, vừa làm người khác say mê lại cũng khiến người khác lo lắng. Hơn nữa anh ta hung dữ như vậy, con gái người ta dù có thích cách mấy cũng không dại mà yêu kẻ vũ phu.
Tuy vậy chỉ có một mình Tường Lệ lại khiến Dương Sung hạ mình xách túi cho cô ấy.
Nhiễu là Vy: Không thể nói như vậy được, Lệ Lệ chúng ta xinh đẹp như vậy, hiển nhiên có thể đánh bại những kẻ tiểu tam khác.
Lệ Lệ: Tớ biết tớ đẹp [mỉm cười], nhưng mà tớ cũng không có ngu.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: [mỉm cười] [mỉm cười]
Lệ Lệ: Người xách dép cho tớ còn nhiều, không cần phải đến lượt quay lại cùng Dương Sung.
Nhiễu là Vy: Không bằng nói cậu xách dép cho anh ta còn hơn [cười khóc].
Lệ Lệ: Cậu có phải bạn tớ không? [mỉm cười]
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Đó chính là sự thật.
Lệ Lệ: Cắt đứt mối quan hệ này đi [tạm biệt].
Thôi Kiệu Hôn cuộn chân trên ghế sô pha, thấy tin nhắn này thì bật cười.
Tôn Dịch vừa gọt trái cây mang lên, thấy cô ôm điện thoại cười thì hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thôi Kiệu Hôn phẩy tay, không nhìn anh chỉ chỉ chân mình, “Nãy mang giày cao gót chạy qua chạy lại, giờ chân có chút đau.”
Tôn Dịch để đĩa trái cây xuống bàn, anh ngồi bên cạnh kéo chân Kiệu Hôn để lên chân mình, thản nhiên bóc một miếng táo đút cô, một tay vừa bóp nắn chân dài của người đẹp, một tay mở ti vi xem tin tức.
Thôi Kiệu Hôn sung sướng vừa nhai trái cây vừa bấm điện thoại. Bỗng nhiên nổi qua một ý nghĩ, Thôi Kiệu Hôn nhanh chóng mở ứng dụng chụp hình.
Hiện giờ nắng còn hơi ảm đạm, hắt từ ngoài cửa sổ vào phủ lên người Tôn Dịch một màu vàng nhạt. Anh còn mặc áo sơ mi, tướng ngồi thoải mái ngã lưng ra sau vô cùng bắt mắt.
Thôi Kiệu Hôn chụp một bức hình, sau đó nhanh chóng chỉnh màu một chút, đẹp đẽ rồi lập tức đăng lên weibo.
Thôi Kiệu Hôn: Táo ngọt ch.ết người, ở nhà thật là thoải mái [hình ảnh].
Chỉ vài phút sau, bài đăng này liền thu hút rất nhiều bình luận, trong đó không thiếu bạn cô.
Lệ Lệ: Thầy Tôn thật là đẹp mắt [cười bỉ ổi].
Bức hình này chỉ chụp nghiêng, vừa đúng góc này có thể nhìn rõ được hàng mi dài của anh, một bên mặt góc cạnh rõ ràng, thật sự rất đẹp.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn trả lời bình luận của Lệ Lệ: Cảm ơn [mỉm cười], vậy cũng không bằng Dương đại ca.
Nhiễu là Vy: Hóa ra là như vậy [cười bỉ ổi]!
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn trả lời bình luận của Nhiễu là Vy: Chính là như vậy!
Hòa hoãn đại Phiến: Mật ngọt ch.ết người.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn trả lời bình luận của Hòa hoãn đại Phiến: Tớ vẫn chưa muốn ai ch.ết.
Sau đó còn có rất nhiều người đã bình luận, còn có người thích cũng dần dần tăng lên. Thôi Kiệu Hôn chỉ trả lời bạn mình, sau đó quay lại khung chat nhóm.
Nhiễu là Vy: Nữ hoàng Hôn Hôn, mau cho ta một miếng táo.
Hòa hoãn đại Phiến: Rất dễ để thấy, Hôn Hôn ở đâu cũng có thể khiến người khác u mê.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Tớ bảo mỏi thân, không biết anh ấy lại có thể xoa bóp tốt như vậy.
Lệ Lệ: Loại thức ăn cho chó này tớ thật sự không muốn ăn.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Không bằng tớ nói Dương Sung cho cậu ăn táo ngọt, như vậy sẽ không cần ăn đồ ăn chó.
Lệ Lệ: Cậu giết tớ đi [mỉm cười].
Nhiễu là Vy: [giết]
Thôi Kiệu Hôn thả điện thoại xuống, chân vẫn được Tôn Dịch xoa bóp như cũ. Anh thấy cô muốn xoay người, lập tức kéo chân cô qua, để cô cơ tư thế dễ chịu hơn.
Tôn Dịch đút cho Thôi Kiệu Hôn một miếng táo nữa, nói: “Chiều nay anh còn có tiết, nếu em muốn đi học thì anh đưa em đi cùng.”
Thôi Kiệu Hôn lấy điều khiển ti vi, đổi sang kênh ca nhạc, “Không đi đâu, em muốn ở nhà ngủ.” Sáng nay vì muốn chuẩn bị tốt, cho nên cô dậy khá sớm, hiện giờ nếu không ngủ thì chiều không có sức ăn mất.
Tôn Dịch cười hỏi: “Vậy có muốn đi chơi đâu không, hoặc là đi mua sắm gì đó? Buổi trưa ngủ nhiều quá cũng không tốt.”
Thôi Kiệu Hôn: “Không biết đi đâu chơi hết, cứ ở nhà ngủ đi cho tốt.”
Tôn Dịch không miễn cưỡng, chỉ nói: “Được, vậy chiều anh về sớm, sau đó đưa em đi ăn.”
Thôi Kiệu Hôn ậm ừ, lại tiếp tục xem ti vi.
Hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói chuyện gì, thi thoảng Tôn Dịch lại đút Thôi Kiệu Hôn một miếng trái cây, bầu không khí không cảm thấy ngượng ngùng ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Trên ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình khá nổi tiếng, Thôi Kiệu Hôn đôi lúc sẽ nói mấy câu bình luận, Tôn Dịch ngồi cạnh cũng đáp lên vô cùng ăn ý.
Cứ vậy, Thôi Kiệu Hôn cảm thấy rất là thích cảm giác này.
Lúc trước ở chung với Chu Lân, cô ít khi có cảm giác này. Cảm giác thoải mái dễ chịu lại an toàn, giống như đối với cô, Tôn Dịch quen thuộc như là người thân. Mặc dù thời gian bên nhau thật sự không lâu, ngược lại lại có thể biết cách tiếp cận đối phương dễ dàng.
Bất giác Thôi Kiệu Hôn cảm thấy nếu mình và Tôn Dịch ở bên nhau như vậy mãi thì thật là tốt.
Suy nghĩ này lóe lên, Thôi Kiệu Hôn lập tức bừng tỉnh.
Cái gì vậy?!
Tôn Dịch thấy vẻ mặt hoảng loạn của Thôi Kiệu Hôn, nắm tay cô lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Thôi Kiệu Hôn giật mình, vô thức hất tay anh ra.
Tôn Dịch kinh ngạc, bàn tay giữa không trung hơi nổi gân lên. Thôi Kiệu Hôn thấy mình thái quá, muốn xin lỗi nhưng lại không biết nói thế nào.
Cảm nhận rõ được toàn thân Thôi Kiệu Hôn cứng đờ, Tôn Dịch lập tức mỉm cười che giấu sự mất mác lạ lùng.
“Cũng không còn sớm nữa, em mau lên phòng ngủ đi, anh cũng sắp đi rồi.” Tôn Dịch lại đút cho cô một miếng táo, sau đó thả chân cô xuống dưới, “Để anh dọn dẹp xong rồi sẽ lên với em.”
Thôi Kiệu Hôn muốn kéo tay anh, lại thấy anh nhanh chóng bưng đĩa xuống bếp. Thôi Kiệu Hôn thở dài, lấy điện thoại nhắn với bạn bè.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Vừa nãy ngẩn người một lúc không ý thức gạt tay Tôn Dịch, hiện giờ anh ấy không để ý tớ nữa, có lẽ là giận rồi phải không?
Hòa hoãn đại Phiến: Sao cậu lại gạt tay thầy ấy?
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Bất chợt nghĩ tới sau này nếu sống với Tôn Dịch như vậy mãi thì thật tốt. Ý nghĩ đó làm tớ phát hoảng [khóc].
Nhiễu là Vy:... Cậu có bị ngốc không?
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Tớ cảm thấy tớ bị váng đầu rồi [khóc].
Lệ Lệ: Sao cậu lại cảm thấy ở với thầy ấy mãi thì tốt. Chẳng lẽ nhập phim quá nhiều rồi chăng?
Nhiễu là Vy: Đừng nói với bọn tớ là cậu thật lòng yêu thích thầy ấy rồi nhé? [cười khóc]
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Chẳng hiểu sao ở với Tôn Dịch tớ thấy rất thoải mái, không giống như Chu Lân, chỉ ngồi mà không cần nói chuyện cũng khiến tớ rất dễ chịu.
Lệ Lệ: Cậu sắp ch.ết rồi [mỉm cười] [mỉm cười].
Nhiễu là Vy: Cậu thật sự bị váng đầu rồi.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Hu hu [khóc] [khóc].
Hòa hoãn đại Phiến:... Theo tớ thấy, một phần nào đó thì cậu đã xem thầy Tôn là người thân cận với cậu rồi [mỉm cười]. Rất giống với tớ, yêu đương như vậy mới là yêu đương.
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Ý cậu là gì?
Nhiễu là Vy: Ý Tiểu Nhu chính là cậu yêu thầy Tôn rồi [mỉm cười].
Lệ Lệ: [chúc mừng] [chúc mừng].
Yêu Tôn Dịch?
Cái gì gọi là yêu Tôn Dịch?
Có nói đùa không? Cô chẳng qua chỉ muốn mượn anh để làm bia đỡ thôi, ở đâu mà yêu đương chuyện gì kia chứ?
Ôm Ôm, ta là Hôn Hôn: Cảm giác không giống thật, tớ không tin.
Nhiễu là Vy: Ngoại trừ cảm thấy như vậy, cậu còn có cảm giác gì khi ở cạnh thầy ấy không?
Lệ Lệ: Chẳng hạn như nắm tay thì thích, làm chuyện đó thì say mê, mỗi lần thầy ấy nhìn thì ngượng ngùng, mỗi lần thầy ấy thân mật thì tim đập nhanh đến mức không tưởng. Cũng nói là xa thì nhớ, đau thì thương, buồn là đau lòng.
Hòa hoãn đại Phiến: Hoặc cũng có thể nói là mỗi khi ở cạnh thầy ấy, cậu chỉ muốn yên ả như vậy. Tối ngủ thì chỉ muốn ôm thầy ấy, gặp chuyện gì cũng nghĩ tới thầy ấy.
Thôi Kiệu Hôn nhìn ba người bạn của mình nói nói, cảm thấy có nhiều cái đúng lại có nhiều cái không đúng.
Thật là mỗi lần ngủ, cô chỉ muốn được Tôn Dịch ôm, mỗi lần nắm tay đều không muốn anh buông ra, khi làm chuyện đó thì thật sự rất là muốn làm mãi. Nhưng mà mỗi khi Tôn Dịch nhìn thì cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng, tuy rằng thân mật thì tim đập rất nhanh, xa nhau thì vô cùng hồi hộp mong chờ.
Giống như lần trước ẩu đả ở đoạn đường Ông cống, tuy gọi cho Chu Lân, nhưng mà Thôi Kiệu Hôn rất sợ mình sẽ bị Tôn Dịch hiểu lầm. Càng hơn nữa là lúc Tôn Dịch không ở cạnh mình, cô cảm thấy rất là hoang mang, còn có lo lắng anh sẽ bỏ đi.
Thôi Kiệu Hôn bị những cảm xúc trong ngực làm cho loạn lên. Rõ ràng cô không có ý định sẽ thật thích Tôn Dịch, vốn dĩ cô cũng không thích người lớn tuổi hơn mình quá nhiều nữa.
Thôi Kiệu Hôn muốn nhắn bạn bè mình, lại nghe thấy tiếng Tôn Dịch sau lưng: “Kiệu Hôn, anh pha em ly sữa, uống rồi lên phòng ngủ đi.” Nói xong anh cũng để ly sữa lên bàn.
Thôi Kiệu Hôn nhìn anh một lát, đôi mắt dài mê hoặc kia bỗng nhiên cong lại. Tôn Dịch cười cười, bỗng nhiên anh cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi lên tóc Thôi Kiệu Hôn.
“Anh lên thay đồ, uống xong để ly ở đó, anh xuống sẽ rửa.”
Mùi sữa tắm của Tôn Dịch quẩn quanh chóp mũi Thôi Kiệu Hôn. Môi anh mềm mại, mát lạnh, đặc biệt nhẹ nhàng khiến cô cảm giác như mình đang được anh nâng niu rất tốt.
Thôi Kiệu Hôn mím môi, tim cô đập mạnh đến mức muốn nhảy ra ngoài. Tôn Dịch cúi đầu, lại thấy khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, thầm nghĩ chắc là do ban nãy lỡ tay đẩy anh, cho nên hiện giờ anh hôn nên cô cũng rất ngượng.
Tôn Dịch cười nhẹ, sau đó vuốt tóc cô rồi rời đi.
Thôi Kiệu Hôn nhìn bóng lưng Tôn Dịch, một người đàn ông đẹp như vậy, tuy rằng tính tình cũng rất thất thường, nhưng mà hình như chưa lần nào anh làm gì khiến cô bất mãn không vui.
Áp tay lên ngực, Thôi Kiệu Hôn phù phù thở ra tiếng, cô cắn môi, nhắn một tin vào khung chát nhóm.
Vài giây sau Lệ Lệ đã trả lời: Đừng ngại, yêu thì cứ yêu đi, thầy Tôn ấy mà, yêu người như vậy cũng rất là tốt.