Chương 67: Đoàn đầu tư
Vừa ra khỏi nhà hàng đã thấy một xe bánh rán, Thôi Kiệu Hôn liền mua cho mình và Tôn Dịch mỗi người một cái trong lúc đợi xe.
Tôn Dịch thỏa mãn được bạn gái để tâm đến, trước khi xe khởi động, Thôi Kiệu Hôn nói: “Tôn Dịch, để em chụp một tấm hình.”
Cô cầm bánh đến gần vô lăng, sau đó chụp liên tiếp mấy tấm. Đợi Thôi Kiệu Hôn cảm thấy hài lòng rồi, Tôn Dịch mới bắt đầu lái xe về lại phim trường.
Qua nhiều lần diễn, lúc này Tô Oánh cũng không còn làm rối nữa, phân cảnh ngày hôm đó rất nhanh chóng đã hoàn thành.
“Kiệu Hôn, sáng mai chúng ta sẽ đến phim trường lúc bảy giờ sáng, cô nhớ dậy sớm để chuẩn bị tốt.” Lưu Đào đưa cho Thôi Kiệu Hôn một bản ghi chú rồi nói tiếp, “Trước một giờ tôi sẽ đến để giúp cô chuẩn bị thêm, cho nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Thôi Kiệu Hôn đọc lướt qua lịch trình, nghe đến đây thì hỏi: “Ngày mai có gì đặc biệt sao?”
Lưu Đào nói: “Sẽ có đoàn đại diện của một nhà đầu tư lớn đến phim trường, cho nên đạo diễn muốn làm một buổi chào đón.”
Thôi Kiệu Hôn à một tiếng, sau đó để lịch trình sang một bên, với các nhà đầu tư này, vốn dĩ cô cũng không mấy quan tâm, mọi chuyện như cũ vẫn để Lưu Đào giúp là được rồi.
***
Vì Thôi Kiệu Hôn không thể thức quá muộn, Tôn Dịch chỉ nói mấy câu sau đó để cô ngủ trước. Anh ngồi trên bàn làm việc, đóng từng con dấu một lên trang văn bản.
Dạo gần đây công việc thật sự bận rộn, các hạng mục công ty muốn đi lên đều đặn cũng không phải là chuyện tự nhiên, Tôn Dịch thở ra một hơn, may mắn anh được ba và anh hai dạy cho một chút điều trong kinh doanh, nếu không thì hiện giờ hẳn là thậm chí cả một hạng mục anh cũng không thể làm tốt.
Đột nhiên điện thoại hiện lên tin nhắn đến, Tôn Dịch nhìn người gửi đến, là Dư Thời Nghiêm: “Khi nào trở về, tổng giám đốc Tôn?”
Tôn Dịch nghĩ chuyện anh làm giám đốc và làm người yêu Thôi Kiệu Hôn có lẽ mọi người ở Thượng Hải cũng đã biết, hơn nữa việc Kiệu Hôn trở thành người nổi tiếng, không phải là chuyện nhỏ.
Tôn Dịch đáp lại một tin qua loa, rất nhanh sau đó Dư Thời Nghiêm đã gọi tới.
Tôn Dịch hỏi: “Đã khuya như vậy, anh gọi không thấy phiền à?”
Giọng Dư Thời Nghiêm nghiêm trọng nói: “Tôi không thấy phiền, anh phiền cũng mặc kệ anh. Hiện giờ tôi còn có chuyện quan trọng để nói anh đây.”
Tôn Dịch nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Phía trên trường đã biết chuyện anh và sinh viên hẹn hò, hiện giờ mọi người đang muốn lập hội đồng hủy bỏ tư cách giáo sư tại trường Lưu Sơ của anh.”
Tôn Dịch dường như đã biết trước chuyện này, anh ngả người ra sau ghế thở dài: “Có bao nhiêu người tán đồng?”
Dư Thời Nghiêm yên lặng một lúc mới đáp: “Đã hơn bảy mươi phần trăm.”
“Anh cũng biết từ trước đến nay trường chúng ta không cho phép việc giáo sư và sinh viên còn khóa hẹn hò mà.” Dư Thời Nghiêm lại nói: “Dù cho anh là người trong hội đồng trưởng thì cũng không có ngoại lệ, cho nên…”
“Không sao cả.” Tôn Dịch cười khẽ, “Dù sao tôi cũng không còn hứng thú nhiều cho việc giảng dạy nữa, anh cũng biết mà, Kiệu Hôn có khả năng sẽ không tiếp tục học tại Lưu Sơ trong một thời gian.”
“Vậy nên anh cũng chẳng lưu luyến gì sao?” Dư Thời Nghiêm đột ngột giận dỗi, “Còn tôi thì sao? Một mình tôi cũng rất buồn.”
Tôn Dịch bật cười, “Bao giờ Kiệu Hôn có lịch quay ở Thượng Hải, tôi sẽ về với cô ấy.”
Dư Thời Nghiêm à một tiếng thật dài, “Hiện giờ anh cũng là một tổng giám đốc có tiếng tăm…”
“Được rồi, cúp máy đây.” Tôn Dịch thả điện thoại xuống bàn, dùng hai ngón tay day day huyệt thái dương.
Phải rồi, anh quên mất là trường Lưu Sơ không cho phép giáo sư và sinh viên hẹn hò. Nhưng dù sao thì hiện tại anh cũng không cần thiết phải đến lớp nữa, công việc công ty đã đủ khiến Tôn Dịch anh thở không nổi. Hơn nữa Thôi Kiệu Hôn cũng phải quay phim và quay quảng cáo rất nhiều, khẳng định công ty đại diện sẽ không muốn cô đi học tiếp.
Nhưng nếu anh bị hội đồng hủy bỏ quyền giảng dạy, thì Thôi Kiệu Hôn chắc chắn sẽ bị đình chỉ hoặc chỉ trích rất nhiều.
Hiện giờ cô là người nổi tiếng, thà rằng tự mình bỏ học còn tốt hơn rất nhiều so với việc bị trường đình chỉ dài hạn.
Tôn Dịch ngẫm nghĩ, bản thân anh tự mình lên hội đồng có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì đến Kiệu Hôn.
Anh nhấc điện thoại, nhắn cho Dư Thời Nghiêm một tin nhắn đại ý sẽ trở về Thượng Hải vào ngày mai, sau đó không đọc tin nhắn trả lời của anh ta, nhanh chóng hoàn thành công việc của ngày hôm nay.
***
Đoàn đại diện của nhà đầu tư đến phim trường lúc gần tám giờ sáng, bấy giờ Thôi Kiệu Hôn được chọn một bộ váy trắng trên gối kết hợp với áo lông hồng, Lưu Đào nói chân cô dài như vậy, phải phô ra mới đẹp.
Lúc Thôi Kiệu Hôn gửi cho Tôn Dịch tấm hình được Lưu Đào chụp cho xong rồi, đạo diễn mới cùng đi với nhà đầu tư vào trong.
Lưu Đào chỉnh lại áo cho Kiệu Hôn một chút rồi dặn: “Bất kể có lời mời đóng phim hoặc quay quảng cáo nào, cô cũng không được đồng ý ngay lập tức, cứ nói rằng mọi chuyện để quản lý quyết định, còn lại không cần quan tâm.”
Thôi Kiệu Hôn muốn thắc mắc, lại nghe Lưu Đào nói thêm: “Một lát mọi người sẽ ăn sáng cùng nhau, quản lý sẽ không thể tham gia cùng, cho nên cô cứ nhớ lời tôi.”
Thôi Kiệu Hôn gật đầu.
Nhà đầu tư này nghe nói là cực kỳ cực kỳ lớn và quan trọng đối với đoàn làm phim. Thôi Kiệu Hôn vốn không biết gì về các thông tin liên quan đến nhân vật này, đợi đến lúc biết được nhà đầu tư này là ai thì cũng là lúc mọi người đã vào bàn ăn.
Lưu Đào đúng là không được tham gia.
Có vẻ ngoài Thôi Kiệu Hôn ra thì hai nhà đầu tư đã biết và rõ hết toàn bộ các diễn viên góp mặt trong bộ phim này. Cho nên sau khi cùng đạo diễn đôi ba lời khách sáo rồi, một người trong đó là một người đàn ông hơn bốn mươi, ông ta nghiêng đầu nhìn Kiệu Hôn: “Đây là…”
Đạo diễn Thắng cười giới thiệu: “À, diễn viên mới nhập vai của đoàn, họ Thôi, tên hai chữ Kiệu Hôn.”
Thôi Kiệu Hôn cúi đầu chào hỏi, lại nghe bên kia nói: “Ồ, đã xem qua trên truyền thông cô Thôi rất đẹp, không ngờ tới ngoài đời cô thật sự còn đẹp hơn nữa.”
Thôi Kiệu Hôn cười ngượng: “Cảm ơn…”
Đạo diễn Thắng ha ha hai tiếng, “Còn đây là giám đốc Thành, công ty đứng đầu về thời trang tại Bắc Kinh.”
Giám đốc Thành khiêm tốn nói vài câu, đạo diễn Thắng lại đưa tay về phía người đàn ông bên cạnh giám đốc Thành, “Đây là phó giám đốc công ty đào tạo vệ sĩ, anh Tao.”
Vốn dĩ đoàn có tới ba người, nhưng vì người kia có việc đột xuất, cho nên hiện giờ chỉ còn hai nhân vật này. Thôi Kiệu Hôn chào thêm một lần nữa. Cũng không hiểu vì lý do gì, trong suốt buổi ăn, phó giám đốc Tao tỏ vẻ rất trầm lặng, mặt mày nghiêm khắc đúng mực. Ngược lại giám đốc Thành mỗi câu nói ra đều nghe rất giả tạo.
Hơn nữa lúc Lư Phương nói chuyện, Thôi Kiệu Hôn để ý vị giám đốc này đặc biệt rất hay làm vài động tác muốn động chạm nữ minh tinh. Nhưng dường như mọi người rất quen thuộc với việc này, thậm chí Lư Phương còn cố ý để người đàn ông hơn bốn mươi này làm như vậy.
Thôi Kiệu Hôn ngồi cạnh Trần Diễn Tông và một diễn viên nữ nữa, cô tự cảm thấy thật may mắn khi mình ngồi xa vị giám đốc kia.
Lúc đồ tráng miệng được mang lên, bấy giờ giám đốc Thành mới nhìn sang Kiệu Hôn hỏi: “Không biết ngoài bộ phim “Gót Đỏ” này, cô Thôi còn diễn cho bộ phim nào nữa không?”
Thôi Kiệu Hôn đáp: “Còn một bộ tên là “Thêu Hoa”.”
“À, là bộ phim có anh Trần đây.”
Trần Diễn Tông cười gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi đều là nhân vật phụ.”
“Hóa ra như vậy.” Giám đốc Thành gật gù, “Vậy cô Thôi còn muốn đóng thêm bộ nào nữa sau khi hoàn thành hai bộ này không?”
Thôi Kiệu Hôn không suy nghĩ mà đáp: “Vẫn chưa.”
“Vậy cô có muốn làm cho bộ phim lẻ sắp tới mà tôi có đầu tư vào không?” Giám đốc Thành cười hồ hởi, “Đây là một bộ phim rất được để tâm, hiện tại vẫn chưa có đề xuất diễn viên nào cả, nếu như bây giờ cô đến xem thử, không chừng có thể sẽ được phân vai chính.”
Lúc này ánh mắt mọi người đều dồn hết vào Thôi Kiệu Hôn, cũng không biết cô có nhìn nhầm hay không, nhưng xẹt qua đôi môi Lư Phương lại nhếch lên một điệu cười cực kỳ gai mắt.
Thôi Kiệu Hôn nhớ lại lời dặn của Lưu Đào trước đó, cô vờ như ngẫm nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Tác phẩm được giám đốc đầu tư hẳn là một tác phẩm hay, nhưng tôi vẫn chưa có dự định sẽ tham gia thêm một bộ phim nào cả…”
“Ồ không.” Giám đốc Thành vội ngắt lời, “Tôi không yêu cầu cô Thôi phải trả lời ngay bây giờ, cô có thể suy nghĩ thêm.”
“Nghe nói cô Thôi vẫn còn là sinh viên năm tư.” Bấy giờ đột nhiên phó giám đốc Tao lên tiếng, “Thời gian quay phim nhiều như vậy có ảnh hưởng gì đến việc trường lớp của cô không?”
Thôi Kiệu Hôn biết đây là câu hỏi giải thoát, cô nhoẻn miệng nói: “Cũng không ảnh hưởng lắm, nhà trường đồng ý về việc quay hình của tôi.”
“Cô học ngành gì?”
“Tôi học chính trị.”
Phó giám đốc Tao gật gù, đạo diễn nhìn thấy giám đốc Thành tỏ vẻ không vui, vội vàng nói mấy câu đổi chủ đề. Bấy giờ lại có Lư Phương ngồi bên cạnh, cuối cùng giám đốc Thành cũng cười ha hả trở lại.
Thôi Kiệu Hôn lén nhìn sang phó giám đốc Tao, lại chỉ thấy anh ta chăm chú ăn như cũ. Trần Diễn Tông bên cạnh khẽ ho một tiếng, lúc này Thôi Kiệu Hôn mới quay lại vẻ mặt mỉm cười lịch sự.