Chương 23: Tâm tư trầm lặng
Âu Dương Y Phàm đi rồi, bóng dáng lúc anh ta rời đi nhìn ra có chút cô đơn, bây giờ Băng Vũ mới phát hiện con người anh ta cũng không phải là loại công tử đào hoa phong lưu phóng khoáng lưu tình khắp nơi như trong mắt người khác. Bề ngoài anh ta mang một vẻ phong lưu, nhưng bên trong lại có một một trái tim với tình cảm chân thành tha thiết.
Lâm Nhĩ Tích thật sự không xứng đáng với Âu Dương Y Phàm, ông trời nên để cho anh gặp được một người con gái tốt hơn!
Băng Vũ nhận lấy ly sữa vẫn còn đang tỏa ra một làn hơi nóng từ nhân viên phục vụ, cô đặt ly sữa trước mặt anh: “Ông nội của anh đoạn tuyệt quan hệ với anh à?”
“Không phải… là anh đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy.” Giọng nói của anh bình tĩnh nhưng lại cực kỳ kiên quyết, nghe qua dường như anh không hề quan tâm một chút nào, tựa như mọi thứ với anh đều chẳng là gì cả.
“Thật ra anh không nên đem sự việc làm căng đến vậy, đối với em có danh phận hay không cũng không quan trọng!”
“Đều chiều theo ý em!”
Đến lúc này mà anh vẫn còn tâm tư để dỗ cô.
Băng Vũ cười trừng mắt với anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.”
“Uhm! Nghiêm túc… Đại sứ quán nói có một vài tư liệu cần kiểm tr.a thêm, nên phải chờ vài ngày nữa.”
“Đã chờ được nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần gấp rút quá làm gì, chờ thêm mấy ngày nữa thì đã sao.
Băng Vũ chuyên tâm quấy cà phê, cô nhìn dòng cà phê đen trong tách gợn sóng, một vòng rồi lại một vòng bất luận có khuấy đảo đến thế nào cuối cùng cũng vẫn quay vòng quanh một điểm trung tâm, cũng sâu thẳm tựa như đôi mắt anh vậy.
“Anh và ông nội không thể nào ngồi xuống từ từ bình tĩnh mà nói chuyện sao?”
“Anh và ông hoàn toàn không có cách nào nói chuyện được với nhau. Ông vốn nghĩ rằng anh ở lại Lâm gia hết lần này đến lần khác nhân nhượng ông chỉ vì muốn có được tài sản của ông. Trong mắt ông chỉ có tiền tài, quyền thế, ông nghĩ là chỉ cần có những thứ ấy thì có thể nắm được tất cả mọi thứ ở trong tay!”
“Vậy anh ở lại Lâm gia, hết lần này đến lần khác nhượng bộ ông là vì cái gì?”
Mi mắt Lâm Quân Dật rũ xuống, anh không trả lời.
“Bởi vì đến cuối cùng thì ông vẫn là người thân duy nhất của anh, là ông nội của anh, có đúng không?”
Anh vẫn trầm mặc như trước.
Tính cách anh và cô hoàn toàn khác nhau, anh có thể sẽ giấu đi tất cả mọi việc với cô, nhưng sẽ không bao giờ nói dối cô.
Nếu anh đã không muốn cô biết chuyện gì, thì có đánh ch.ết anh cũng không hé miệng, chứ không bao giờ giống như cô, mở to mắt mà nói dối anh hết lần này đến lần khác.
Cho nên sự trầm mặc của anh vào lúc này, chính là câu trả lời.
Âu Dương Y Phàm nói rất đúng, có những thứ không làm cách nào mà xóa bỏ hết được, cốt nhục tình thân là thứ không thể hờ hững, sự lựa chọn này đối với anh là quá khó khăn!
“Anh thực sự cho rằng ông nội không cần anh sao? Nếu anh không phải là người thân còn lại duy nhất của ông, thì anh có ch.ết đói ở đầu đường xó chợ ông cũng sẽ không để ý đến anh sao? Nếu không phải là vì ông cần một người nối nghiệp thay ông giải quyết mọi việc, thì ông cũng sẽ không đào tạo anh sao?”
“Băng Vũ! Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Anh là vì cố ý chọc giận ông nên mới nói như vậy đúng không? Mà anh cũng biết chắc chắn rằng ông nhất định sẽ tức giận, cho nên anh mới nói như vậy.”
Lâm Quân Dật sửng sốt một chút, sau đó anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi nắm chặt tay Băng Vũ.
“Được rồi, nếu em đã nhất định phải biết, anh sẽ nói cho em nghe: Lúc ba anh qua đời, đã đem tay anh đặt vào lòng bàn tay ông… ông nội không nói gì, chỉ là không ngừng ho khù khụ, ho đến mức bàn tay đang cầm tay anh không ngừng run rẩy, nhưng đến cuối cùng ông cũng không buông bàn tay anh ra.”
Anh hít một hơi thật sâu, ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Những năm gần đây, anh rất ít khi về nhà, đôi lúc trở về, ông cũng không bao giờ chủ động nói chuyện với anh, có khi một tháng anh và ông cũng không nói với nhau được câu nào, gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không có, có khi anh và ông chưa kịp nói hết hai câu thì đã bắt đầu khắc khẩu…Nhưng mà, dù anh có về muộn như thế nào, thì đèn trong thư phòng ông vẫn luôn luôn sáng, khi anh vào nhà thì đèn mới tắt. Anh thực sự rất thích thứ ánh sáng ấm áp, nó cũng giống như ánh mặt trời soi rọi bóng tối trong lòng anh, chiếu sáng cuộc sống vô nghĩa, mịt mờ của anh. Cho nên anh vẫn thường ngồi ở ngoài cửa nhà, để nhìn ngọn đèn ấy, đến bình mình mới thôi…”
“Anh biết rõ là ông đang đợi anh?”
“Anh biết, đối với ông, ngay cả chỉ liếc mắt qua một cái thôi cũng khiến anh có cảm giác vô cùng mỏi mệt… Nếu không vì ngọn đèn đó, anh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ông rồi, căn bản sẽ không chờ cho đến ngày hôm nay đâu.”
Băng Vũ đã hiểu được mọi chuyện, hai người họ thật sự không phải oán hận nhau, mà đơn giản chỉ là không thể dung hòa, bản tính lạnh lùng, quả quyết giống nhau đã khiến cho hai người họ đối chọi gay gắt ngay cả khi ở cùng nhau dưới một mái nhà.
Ở trong mắt của hai người họ, không có đúng sai, chỉ có thắng thua!
Nhưng sâu thẳm trong nội tâm họ vẫn luôn quan tâm đến nhau. Đặc biệt là Lâm Quân Dật, anh luôn rất quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cho nên mặc dù cá tính của anh vô cùng mạnh mẽ, quả quyết, nhưng cũng có một số mặt anh vẫn rất yếu đuối, nhất là trong thế giới tình cảm.
Băng Vũ uống một hớp lớn càfe, một hương vị đắng chát tràn ngập miệng cô, lúc này, cô mới sực nhớ mình đã quên cho đường.
Lâm Quân Dật cười cười, lấy ly càfe trong tay cô ra, sau đó lại đặt ly sữa vào tay cô: “Băng Vũ? Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, có một số việc cần thời gian để thay đổi, cũng có một số người cũng cần có thời gian để thông suốt… Một ngày nào đó, ông cũng sẽ nhận ra sự sai lầm của mình!”
“Nếu ông vĩnh viễn vẫn không nhận ra sự sai lầm của bản thân ông thì sao?”
Anh tựa lưng vào ghế ngồi: “Dù sao thì anh vẫn đúng.”
Đang muốn nói tiếp, điện thoại của Băng Vũ đột nhiên lại vang lên, không hiểu vì sao lúc này khi nghe được tiếng chuông điện thoại lòng cô lại thấy phiền chán, càng ngày cô càng oán hận công nghệ thông tin vì sao lại nhanh chóng phát triển đến thế. Khi cô nhìn đến cái tên đang hiện trên màn hình, vào lúc này cô đã hoàn toàn hiểu được tình huống vào cái đêm kia tại sao Lâm Quân Dật phải đem điện thoại ra ngoài ban công để nói chuyện. Giờ phút này Băng Vũ vô cùng vô cùng muốn đem chiếc điện thoại vất đi càng xa càng tốt, đáng tiếc…
Băng Vũ giương mắt xẩu hổ nhìn anh, hiện tại, cô không biết nên nhận hay từ chối cuộc gọi đến này nữa.
Dường như nhận ra sự khác thường của cô, anh giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sau đó chuyển sang nhìn cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô thật lâu, anh mới đưa điện thoại lại cho cô, lẳng lặng cúi đầu tập trung uống càfe.
Băng Vũ dùng hết khí lực ấn vào phím nhận cuộc gọi, cô cảm giác như mình vừa ấn vào cái nút kích thuốc phát nổ, chờ đợi thế giới bị hủy diệt.
“Em đã từ buổi họp lớp về rồi à?” Giọng nói của Ngô Hàng truyền ra trong điện thoại có mang theo sự chờ mong.
“Vâng.”
Ngô Hàng dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: “Em đã gặp anh ta sao?”
“Vâng.”
Băng Vũ giương mắt nhìn Lâm Quân Dật bên cạnh, lúc này anh đang uống càfe, những ngón tay đẹp như điêu khắc đang nhẹ nhàng nâng tách cà phê lên, đưa đến môi, quả thật hai từ ‘tao nhã’ hoàn toàn không thể miêu tả được sự mê hoặc lòng người của động tác ấy. Anh trầm tĩnh như thế, nhưng lại không cho người khác cảm giác lạnh nhạt, mà giống như anh đang ẩn giấu một loại khí thế sắc bén, khiến cho trái tim người khác cảm thấy lạnh giá.
Ngô Hàng hỏi: “Em vẫn… muốn ở bên cạnh anh ta sao? Tại sao em lại không thể cho anh một cơ hội!”
“Em thật sự xin lỗi anh, Tư Tư cần là một người cha thật sự.”
Băng Vũ nghĩ, cô nên từ chối một cách khéo léo để giữ lại một chút tự trọng cho Ngô Hàng, nhưng khi cô thấy Lâm Quân Dật đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt anh đang chứa đựng sự phẫn nộ như muốn phát nổ ngay lập tức, cô mới nhận ra rằng mình đã nói sai, nhưng bây giờ muốn rút lại lời thì cũng không thể được nữa rồi.
Nghe được từ đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm suy sụp: “Vậy được rồi, lần này anh hy vọng em sẽ không chọn sai một lần nữa…”
Băng Vũ không dám nói thêm điều gì nữa, cô nói lời tạm biệt, rồi nhanh chóng dập điện thoại.
Vừa định giải thích với Lâm Quân Dật, thì đột nhiên cô nghe giọng anh trầm tư hỏi: “Bởi vì Tư Tư cần một người cha thật sự ư? Lần sau, lúc em nói những lời này có thể đừng nói trước mặt anh không?”
Giọng anh tuy không quá lớn, nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nghe được.
Băng Vũ nhỏ giọng giải thích: “Ý em không phải như vậy…”
Anh nhìn lướt qua những người khách đang ở gần họ trong quán cà phê, cố gắng đè thấp giọng, nhưng sự tức giận của anh vẫn chưa thuyên giảm: “Anh không cần biết là em có ý gì, anh chỉ muốn biết em và hắn ta là quan hệ gì!”
Tim của Băng Vũ nhanh chóng bị nỗi đau khổ chèn ép, toàn bộ thế giới giống như là vừa từ trong cơn ác mộng mà bừng tỉnh vô cùng hỗn loạn.
Tại một quán càfe thơ mộng thế này, Băng Vũ không tìm được lời nào để giải thích với anh, cô lại càng không có tâm trí nào để mà tranh luận với anh, cô đứng dậy bước vội ra cửa.
Vừa mới chạy ra khỏi quán càfe, anh lại đột nhiên ôm chặt cô từ phía sau, không hề kiêng dè mà ôm ngang người cô, rồi đẩy cô vào hàng ghế sau xe anh, sau đó anh cũng ngồi vào cùng cô.
Băng Vũ bị anh khóa chặt giữa hai cánh tay khiến cô không thể cử động, cô tức giận đưa tay ra đánh mạnh vào vai và ngực anh: “Em đã sinh con cho anh, em đã chờ đợi anh, em nghĩ rằng anh có thể hiểu được tấm lòng của em, nhưng căn bản là anh không hiểu gì hết! Ở trong mắt của anh, em chỉ là một người phụ nữ tìm một người đàn ông để kết hôn thôi sao!”
“Anh sai rồi! Anh không nên nói như vậy…? Mỗi lần em gọi điện thoại cho anh ta trước mặt anh là lại khiến anh tức giận đến phát điên, nhưng anh lại không có quyền gì mà ngăn cản, anh chỉ có thể chịu đựng…” Giọng nói của anh như giọt mưa rơi xuống từ thiên không, từng giọt mơ mơ hồ hồ không xác định được.
Ngọn lửa phẫn nộ của cô bị lời nói của anh dập tắt nhanh chóng, cánh tay đang giơ lên ở không trung của cô sau khi dừng lại một khắc, rồi mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng anh.
“Băng Vũ!” Anh ôm cô, hơi thở anh hỗn loạn: “Anh muốn cưới em?! Anh muốn tất cả mọi người đều biết, em là của anh”
“Anh có biết không? Đã yêu anh rồi, em hoàn toàn không có cách nào đi yêu thêm một người nào khác nữa …”
Trời đang độ cuối xuân bước dần sang đầu hạ, cành liễu rũ đang phấp phới bay trong gió, những bãi cỏ xanh xanh thơm ngát, hương vị tươi mát đó làm cô không khỏi nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi đã qua kia.
Cô và anh ôm chặt lấy nhau, lúc này đây, hai người sẽ mãi mãi không chia lìa.
* * * * * * *
Vì chưa đến giờ hẹn với Liễu Dương, Băng Vũ và Lâm Quân Dật vào một cửa hàng thời trang trẻ em mua quần áo cho Tư Tư.
Vào cửa hàng thời trang trẻ em, Lâm Quân Dật không hề nói một câu nào, dường như đang cẩn thận nghiên cứu từng loại quần áo, cuối cùng anh đứng trước một bộ quần áo trẻ con đáng yêu, ngây ngốc nhìn thật lâu, ngón tay dài nhỏ của anh mơn trớn trên những viên đá có màu sắc sặc sỡ được đính bên ngoài chiếc áo, từng viên thủy tinh sáng lấp lánh tựa như từng giọt từng giọt nước mắt đang rơi xuống không ngừng …
Khi tính tiền, anh theo thói quen rút ra trong ví chiếc thẻ tín dụng màu vàng, nhưng sau đó anh lại thanh toán bằng tiền mặt.
“Ngân hàng sẽ không đóng băng tài khoản của anh nhanh đến thế chứ?” Băng Vũ khó hiểu hỏi anh.
“Hiệu suất làm việc của ngân hàng tất nhiên không nhanh đến vậy, nhưng ông nội luôn luôn hành động rất nhanh chóng và quyết đoán, tuyệt đối sẽ không cho anh một cơ hội để trở mình.”
Đúng vậy, với Lâm Quân Dật mà nói, nếu các tài khoản của anh còn có khả năng thanh khoản, chắc chắn rằng anh hoàn toàn sẽ có cách để bắt đầu lại một lần nữa.
Hai người đúng thật là quá hiểu nhau.
Băng Vũ không khỏi than vãn một chút: “Rõ ràng là người thân, tội gì phải trở thành biết người biết ta….”
Anh cười lạnh: “Anh và ông cũng không hiểu nhau lắm đâu, ông không hiểu suy nghĩ của anh, anh căn bản cũng không thể đoán được ông đang suy nghĩ gì cả.”
Băng Vũ kéo cánh tay anh, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào: “Chúng ta đánh cuộc thử xem Liễu Dương có nhận ra anh không nhé, em cược với anh, cậu ấy nhất định không nhận ra anh….”
Khi đến công ty Liễu Dương, thì cô ấy đã đứng đợi từ trước.
Băng Vũ xuống xe nhìn Liễu Dương rồi vẫy tay, cô ấy cũng cười rồi vẫy tay lại với Băng Vũ, tay vẫy được một chút liền dừng lại giữa không trung.”
Băng Vũ quay đầu thì thấy Lâm Quân Dật đã mở cửa xe bước xuống.
“Dương, đây là sếp của tớ, Lâm Quân Dật.”
“Sếp? Cậu… cậu… nói người này…” Biểu hiện trên gương mặt của Liễu Dương thật giống với màn quay chậm trên TV, không tin, trầm tư, hoài nghi, mờ mịt… những biến chuyển vô cùng chậm rãi.
“Uhm!” Băng Vũ gật đầu thật mạnh, Lâm Quân Dật thì không nói gì, chỉ thản nhiên mỉm cười.
Liễu Dương cẩn thận nhìn Băng Vũ và Lâm Quân Dật, giật mình tỉnh ngộ: “Có phải là Trần Lăng không?”
“Đã lâu không gặp.” Anh và Liễu Dương bắt tay nhau, đồng thời anh nhìn Băng Vũ bĩu môi một cách khinh bỉ: “Anh nên nói với em như thế nào đây?”
Liễu Dương cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Cái này mà cậu gọi là chỉ có vẻ ngoài giống nhau ư? Mắt cậu không bị gì đấy chứ?”
“Đó là vì cậu không nhìn thấy lúc anh ấy biến thái thôi.” Băng Vũ nhỏ giọng nói thầm.
Liễu Dương hơi hơi sửng sốt, dường như nhớ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt tắt hẳn: “Nghe nói anh đã đính hôn nhiều năm rồi, vị hôn thê của anh có khỏe không?”
Băng Vũ biết Liễu Dương bất bình thay cô, Băng Vũ khẽ kéo tay Liễu Dương, không muốn cô bạn nói thêm gì nữa.
Người ngu ngốc cũng biết Liễu Dương đang nóng giận, Lâm Quân Dật nhẹ giọng đằng hắng, thái độ vô cùng lịch sự mở cửa xe tạo tư thế mời.
“Lên xe rồi nói sau.”
“Không cần, tôi còn có việc.”
Băng Vũ cuống quít giữ chặt tay Liễu Dương: “Dương, cậu đừng như vậy….”
“Loại đàn ông như vậy xứng đáng để cậu hy sinh bản thân ư? Cậu đã quên lúc trước vì sao lại rời xa anh ta à?”
“Tớ không quên… là tớ hiểu lầm anh ấy, người anh ấy yêu là tớ.” Băng Vũ giơ ngón tay áp út đã được đeo nhẫn lên trước mặt Liễu Dương: “Bọn tớ vừa mới từ chỗ đăng ký kết hôn về, sau này có thời gian, tớ sẽ từ từ giải thích với cậu.”
Trở về ngôi nhà của cô và Liễu Dương, trong nhà ấm áp, bốn người cùng nhau ăn cơm, trò chuyện về cuộc sống, nói về chuyện xưa, Băng Vũ kể cho anh nghe những chuyện vui vẻ khi cô sống cùng với Liễu Dương, anh chăm chú lắng nghe, so với lúc họp còn chuyên tâm hơn, đôi lúc còn tỏ ra vẻ ngưỡng mộ. Mỗi khi nói đến Tư Tư, anh đều cúi đầu nhìn con bé, khiến Băng Vũ không thể nào nhìn rõ vẻ mặt của anh…
* * * * * *
Có thể trở thành một thần thoại trong giới đầu tư, quả nhiên phong cách làm việc của Lâm Lạc Hòe cũng mạnh mẽ và quả quyết hơn hẳn người thường.
Sáng sớm hôm sau, Băng Vũ và Lâm Quân Dật vừa đến công ty, khác với hình ảnh ngăn nắp ngày thường, hôm nay, văn phòng trở nên hỗn loạn. Những chủ thầu chẳng những vì những khoản nợ của công trình mà đòi đình công, mà còn giật dây cho các công nhân đến công ty đòi lương. Những nhà cung cấp vật liệu xây dựng trước đó thỏa thuận sau khi hoàn thành công trình mới nhận tiền vật liệu thì nay cũng thất hứa. Lâm Quân Dật ở phòng họp nói chuyện với bọn họ suốt một ngày, thái độ của bọn họ cực kỳ kiên quyết, dù Lâm Quân Dật có đưa ra phương án giải quyết tốt như thế nào, bọn họ nhất định yêu cầu phải thanh toán bằng tiền mặt, không bàn bạc thêm nữa, điều này có thể thấy rằng có sự tác động từ phía khác.
Ngày thứ ba, một tòa soạn đã cho phát hành một bài báo với tiêu đề công ty gặp vấn đề trong việc điều động vốn, sắp phá sản. Sau khi tin tức được đưa ra, ngay lập tức bộ phận kinh doanh trở nên hỗn loạn, có rất nhiều khách hàng yêu cầu trả nhà, cũng yêu cầu hoàn trả lại số tiền đã đặc cọc trước đó ngay lập tức, nếu không họ sẽ kiện lên tòa án. Lâm Quân Dật tìm mọi cách để xoay vòng vốn, nhưng đáng tiếc không ngân hàng nào chấp nhận cho công ty vay vốn, giám đốc Trương còn gọi điện thoại đến, nhờ Băng Vũ nhắn với Lâm Quân Dật là gần đây tổ chuyên án đang âm thầm điều tr.a lão ta, hình như là do khoản tiền đã cho công ty vay lúc trước.
Lâm Quân Dật mỗi ngày đều phải đối phó với hàng loạt các tình huống đột ngột phát sinh, dường như cuộc sống của anh không một ngày bình yên, chỉ trong một thời gian ngắn, sắc mặt của anh trở nên rất kém, thân mình gầy hẳn đi.
Buổi tối, Băng Vũ dỗ Tư Tư ngủ, sau đó cô đến thư phòng nhìn anh, thì thấy anh đang uống thuốc: “Anh đau dạ dày à? Em đưa anh đến bệnh viện nha.”
“Anh không sao.”
“Nhưng mà…”
“Bệnh của anh, anh hiểu. Gần đây do áp lực quá lớn, nên anh không ăn được gì cả, uống thuốc rồi sẽ không sao.”
“Ngày mai em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, nếu không em sẽ rất lo lắng…”
Anh kéo mạnh tay cô, cô loạng choạng ngã vào lòng anh, vẫn chưa kịp định thần, thì môi anh đã áp lên môi cô.
Ban đầu, anh hôn rất dịu dàng, đem bao nhiêu sự sầu lo của cô vứt bỏ, dần dần nụ hôn càng kịch liệt hơn, trong lòng Băng Vũ trở nên nhộn nhạo như bông hoa đang vương vải thành những cánh nhỏ vụn.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi chuyện đều không còn quan trọng…
Nụ hôn chấm dứt, anh dùng thanh âm mơ màng hỏi cô: “Có phải em thấy anh vô dụng lắm phải không? Chỉ trong một thời gian ngắn đã bị ông làm cho không còn đường để đi!”
“Không! Em tin anh rằng anh có thể giải quyết tốt mọi chuyện.”
“Em thấy anh có thể đấu được với ông nội không?”
Băng Vũ nhẹ nhàng hôn lên tóc anh, mặt anh: “Cùng lắm thì đóng cửa công ty, làm lại một lần nữa. Ông nội cũng đã từng thất bại, sau đó mới thành lập nên Đông Sơn, anh cũng có thể như vậy!”
“Được!? ngày mai em đến công ty, yêu cầu cố vấn pháp luật phác thảo cho anh một bản kế hoạch cơ cấu lại công ty.”
“Cơ cấu?”
“Anh muốn chuyển đổi cơ cấu công ty thành hình thức đầu tư cổ phần, sau đó đưa ra thị trường kêu gọi nhà đầu tư.”
“Vâng! Em hiểu rồi.”
“Anh sẽ không chấp nhận thua cuộc!” Anh nhìn cô, ánh mắt tự tin của anh phát sáng: “Anh nhất định phải cho ông nội biết, ông đã sai rồi.”
“Không cần biết anh quyết định như thế nào, em đều ủng hộ anh!” Cô ôm anh, đây là điều duy nhất cô có thể làm cho anh: “Gần đây anh quá mệt mỏi, hay là chúng ta giành ra một chút thời gian đi ra ngoài thư giãn đi.”
“Cuối tuần chúng ta đi biển, em thấy thế nào? Anh nhớ em nói em thích biển, rất muốn cùng anh ngồi trên bãi biển nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá ngầm.”
“Anh còn nhớ sao?”
“Anh chưa từng quên những mong muốn của em, về sau anh sẽ thực hiện tất cả vì em.”
“Em yêu anh!” Băng Vũ nghĩ, năm tháng sẽ trôi qua, từng lời thề hẹn son sắc sẽ đi vào quên lãng. Nhưng cô không thể tưởng tượng rằng, những lời nói vụn vặt bên gối hằng đêm, anh lại khắc sâu vào lòng như thế, huống chi là một lời thề suốt cả cuộc đời!
* * * * * *
Cuối tuần, khi cả nhà ba người của Băng Vũ còn chưa ăn xong điểm tâm thì chị Lan đã đến. Anh nhờ chị ấy chăm sóc Tư Tư, vì muốn đưa cô đi biển. Băng Vũ còn chưa khép được miệng vì ngạc nhiên thì anh đã khoái trá vẫy tay với Tư Tư, kéo cô xuống lầu.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tư Tư, Băng Vũ lập tức hiểu được, anh đã thừa lúc cô không chú ý, ký hiệp định song phương gì đó với Tư Tư rồi. Lần sau, cô nên nhắc nhở con bé, ba của nó là một người có tâm địa rất sâu, nhất định đừng mắc mưu bị lừa một lần nữa mới được.
Bước xuống lầu, cô và anh phải chờ thật lâu, thì mới thấy bóng dáng chiếc xe thể thao Porche của Âu Dương Y Phàm, cậu ta chạy với tốc độ khá nhanh, sau đó dừng lại trước mặt Băng Vũ và Lâm Quân Dật.
“Đây là lần đầu tiên cậu đến muộn.” Lâm Quân Dật với lấy vật gì đó trên xe, sau đó nhìn thoáng qua người con gái đang ngồi ở ghế bên cạnh Âu Dương Y Phàm, thuận miêng nói: “Chưa hề thấy, mới quen à?”
Âu Dương Y Phàm cũng thuận miệng trả lời: “Nhặt được trên đường.”
Băng Vũ tò mò nhìn cô gái ‘nhặt được’ kia, dường như cô nàng hoàn toàn không để ý đến cuộc nói chuyện của hai gã đàn ông. Cô ấy có đôi mắt to, khi cô ấy chớp mắt lại lộ vẻ ngây thơ đáng yêu.
Hiện tại, trông vẻ ngoài cô ấy khá kỳ quái, mái tóc dài có vài loạn tóc xoăn, cùng với bộ váy màu vàng, phía dưới chiếc váy dường như bị rách, đôi chân trắng như tuyết của cô ấy có dính chút bụi đất. Thoạt nhìn, trông cô ấy khá lôi thôi, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, tóc của cô ấy như vừa được xõa ra, váy thì như bị xé rách một nửa, có vẻ như đây là một bộ lễ phục đắt tiền, đôi giày cao gót tao nhã được cô ấy để sang một bên, nhìn qua cảnh này… trông lại không hề tao nhã tí nào.
Âu Dương Y Phàm bày ra bộ mặt bất đắc dĩ chỉ tay về phía cô gái giới thiệu: “Cô ấy tên Quan Tiểu Úc… Còn đây là bạn thân của tôi – Lâm Quân Dật.” Sau đó Âu Dương Y Phàm lại chỉ tay về phía Băng Vũ: “Còn đây là bà xã của anh ấy.”
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, lúc cười đôi mắt mở to sáng ngời, khiến người đối diện cũng phải cười theo.
“Chào mọi người. Vừa rồi, bố và mẹ của tôi buộc tôi đi xem mắt, vất vả lắm mới có cơ hội trốn thoát, trước cửa khách sạn trùng hợp gặp được Ivan, thuận tiện nên tôi lên xe anh ấy đến đây.”
“Xem mắt?” Lâm Quân Dật nhìn thoáng qua Âu Dương Y Phàm với ánh mắt tò mò, sau đó, anh mở cửa xe, giúp Băng Vũ ngồi vào.
Anh nói chuyện với cô gái phía trước: “Cô xem mắt với ai?”
Cô gái ấn ấn vào hai chân mày, ai oán nói: “Một công tử đào hoa có tiếng, mẹ tôi tâng bốc gã đó đến tận trời, nói cái gì tuổi trẻ tài cao. Hừ! Gã ta dựa vào gia đình giàu có, hằng ngày ôm phụ nữ lái xe đến công ty làm, tên là gì nhỉ… hình như là Âu Dương…” Cô gái dùng lực vỗ vỗ vào vai Âu Dương Y Phàm đang lái xe bên cạnh: “Anh nói cái gã đó tên gì nhỉ?”
“Âu Dương Y Phàm.”
“Đúng, tên thật khó nhớ.”
Dọc theo đường đi Băng Vũ không nói câu nào, cô chỉ cố gắng nén cười nghe cô gái tên Quan Tiểu Úc thao thao bất tuyệt nói về gã Âu Dương Y Phàm, cô không ngờ rằng Âu Dương Y Phàm có khả năng chịu đựng tốt đến vậy, cứ như đang nghe một chuyện gì thú vị lắm lắm, vẫn chuyên tâm lắng nghe, có khi còn xen vào vài câu.
Quan Tiểu Úc nói: “Bạn cùng phòng Lăng Lăng của tôi nói, bạn gái của gã đó có dùng CPU Core 2 Duo thống kê cũng không đủ.”
“CPU Core 2 Duo?” Âu Dương Y Phàm buồn bực hỏi: “Không phải 64 bit chứ?”
Lâm Quân Dật còn sợ Âu Dương Y Phàm chưa đủ bực, thêm vào một câu: “Tôi đã thử dùng CPU Core 2 Duo để tính toán số liệu Mellon rồi, nhanh lắm!
Âu Dương Y Phàm trừng mắt nhìn Lâm Quân Dật trong kính chiếu hậu, anh cúi đầu nhìn Băng Vũ cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Dùng tiền để mua tấm bằng MBA, liền nghĩ mình tài hoa hơn người… Trùng hợp thắng cổ phiếu, liền nghĩ mình là thiên tài đầu tư… Gặp toàn loại phụ nữ thích hư vinh ham tiền của, lại tự cho rằng bản thân quyến rũ đến mức khiến người khác không thể kháng cự, loại bỏ đi tôi đã gặp, nhưng chưa từng gặp qua loại bỏ đi mà tự cho mình là đúng như vậy…”
“Trên thế giới này có loại đàn ông như vậy sao?”
“Đúng vậy! Nhân loại đã tiến hóa lâu như vậy, đầu óc anh ta sao vẫn chưa tiến hoá nhỉ?” Cô nàng vô cùng ão não vò loạn tóc trên đầu, hừm hừm vài cái trong cổ họng rồi nói tiếp: “Ngay cả sói cũng còn hiểu được không tiến hóa là ch.ết, vậy mà sao tư tưởng của anh ta vẫn còn dừng lại ở xã hội nguyên thuỷ thế nhỉ?!
Âu Dương Y Phàm đưa cho cô gái một chai nước khoáng: “Nói như vậy, loại người như anh ta còn sống là sự đau khổ của nhân loại rồi.”
“Khó tránh khỏi sẽ có một vài người nguyên thuỷ chưa tiến hóa hoàn toàn, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, nhưng may là những người như vậy thật sự là rất hiếm.”
“A, cô học chuyên ngành gì vậy?”
“Quản trị kinh doanh.”
“Tôi còn nghĩ cô học sinh lí học chứ.”
“Anh có biết điều làm tôi không thể nào chấp nhận ở anh ta là gì không…?” Cô gái nuốt nước bọt, căm phẫn nói: “Tôi nghe nói anh ta quen một lúc rất nhiều cô. Có một lần, ba người bạn gái của anh ta cùng gặp nhau trong một bữa tiệc, trong đó có một người hỏi anh ta: tại sao anh có thể làm như vậy? Vậy mà anh ta dõng dạc nói: ‘Em không giữ được lòng của anh, thì đừng trách anh trăng hoa chứ.’ Anh xem thử xem… Anh ta căn bản không phải là trăng hoa, mà là không thật lòng!”
“Có chuyện này nữa sao? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói? Cô làm sao biết được?”
“Lăng Lăng nói.”
“Lăng Lăng…” Âu Dương Y Phàm nhắc lại với một chút suy nghĩ sâu xa.
….
Băng Vũ cuối cùng hiểu được nguyên bản sự trăng hoa của Âu Dương Y Phàm, thì ra anh ta là một người đàn ông dễ dàng gây nên những tình cảm thương nhớ lãng mạn cho phụ nữ.
Dường như hai người ngồi trước đã mắng đủ, Âu Dương Y Phàm quay đầu nhìn Băng Vũ và Lâm Quân Dật: “Quân Dật, trước tiên để em vay vốn giúp anh được không?”
Quân Quân Dật ngồi thẳng lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Nếu cậu vì chuyện cổ phiếu mà cảm thấy áy náy thì không cần!”
“Anh… biết rồi à?”
“Lúc tôi mua cổ phiếu cũng chưa từng bàn bạc với cậu. Kiến Nghiệp nói, cậu ấy đã từng đề cập chuyện tôi mua cổ phiếu với cậu, ngoài ra không hề nói với bất kỳ ai.”
“Thực sự xin lỗi.”
“Không cần, ông ấy muốn tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, đương nhiên sẽ có vô số phương pháp thâu tóm công ty của tôi.”
“Em có thể giúp gì cho anh?”
Lâm Quân Dật nhìn cảnh tượng thoáng qua như gió ngoài cửa xe, trầm tư thật lâu, bỗng nhiên nói: “Hiện nay, cổ phiếu tôi mua cũng đã giảm chỉ số đến mức thấp nhất từ trước đến nay, cậu có hứng thú với việc thu mua công ty kia không?”
“Em nghe nói công ty đó là của một gia đình làm ăn lỗ vốn, mấy hôm trước cổ phiếu có tăng nhưng bị nhà cái khống chế lại.”
“Chính vì thế, mượn xác công ty đó để đưa ra thị trường là tốt nhất…”
“Ý của anh là gì?”
“Đó là một cách đầu tư kiếm lời rất ổn, cậu có hứng thú không?”
Đối với vấn đề đầu tư Băng Vũ không hiểu nhiều lắm, anh và Âu Dương Y Phàm bàn luận rất hăng say, cô chỉ lẳng lặng nhắm mắt, cảm nhận gió đang lướt qua má mình.
Phật nói: gió chưa thổi, cờ chưa bay, tâm người đã muốn động.
Có người cho rằng đây là duy tâm, nhưng trên thực tế, không có gì có thể thay đổi được hiện tại, điều duy nhất chúng ta có thể thay đổi là thái độ.
Miên man theo dòng suy nghĩ, Băng Vũ chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô thấy cô đang bận rộn trong bếp, Tư Tư thì đang chơi đùa, đột nhiên chuông cửa vang lên, cô vội vàng đi mở cửa, không cẩn thận mà va vào cạnh bàn.
Băng Vũ xoa xoa chỗ đau rồi mở cửa, anh đang đứng trước mặt cô mỉm cười: “Anh về rồi!”
Bên ngoài, bầu trời hoàn toàn không có ánh cầu vồng bảy sắc mà là ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, nhưng bên trong phòng tràn ngập ánh cầu vồng rực rỡ.
…
Tiếng sóng biển kéo Băng Vũ ra khỏi giấc mộng đẹp, cô mơ màng mở đôi mắt, trước mắt cô là đôi mắt mang ánh sáng ngọc giống hệt như trong giấc mơ.
“Em đã tỉnh ngủ chưa?” anh hỏi cô.
“Vâng.” Cô kéo chiếc áo vest đang được khoác trên người xuống, lúc này cô mới phát hiện xe đã sớm dừng lại trên một bờ biển. Âu Dương Y Phàm và cô gái kia đang bước chầm chậm trên bãi biển.
Trên mặt nước biển ở nơi chân trời, bảy sắc cầu vồng đang không ngừng phát sáng.
“Đêm qua, em còn ngủ sớm hơn cả Tư Tư, sao giờ này còn buồn ngủ?”
Băng Vũ vuốt vuốt mái tóc để che đi gương mặt đang ửng đỏ của mình, quay đầu nhìn bờ biển rộng lớn…
Hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, nước biển xanh hơn bao giờ hết. Mọi người cùng nhau ngồi nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá ngầm, nói chuyện trên trời dưới đất. Nhìn Âu Dương Y Phàm bị cô gái kia hắt nước biển lên người, khiến quần áo ướt đẫm, sau đó họ rượt đuổi trên bờ cát, cô gái kéo chiếc váy bị rách lên, để lộ đôi chân xinh đẹp, cô ấy đi chân trần trên cát, ánh tà dương chiếu lên nụ cười rạng rỡ của cô ấy, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chơi đùa chán, Âu Dương Y Phàm vào ngồi cạnh Băng Vũ và Lâm Quân Dật, cởi chiếc áo ướt đẫm nước biển để sang bên cạnh, ánh mắt vẫn đang ngắm nhìn bóng dáng tươi trẻ của người con gái đằng xa kia.
Lâm Quân Dật nói: “Quả thật trông khá vừa mắt.”
“Đáng tiếc cô ấy hiểu lầm em nhiều quá. Muốn lừa gạt để dẫn vào lễ đường hôn lễ cũng có chút khó khăn đây.”
“Hiểu lầm? Sao tôi lại không biết đó là hiểu lầm vậy nhỉ?!”
Băng Vũ cố gắng không phát ra tiếng cười.
Âu Dương Y Phàm khẽ cắn môi, dường như muốn phản bác lại lời Lâm Quân Dật, nhưng lại không tìm được lời nào cả.
“Y Phàm…” Quân Dật suy nghĩ thật lâu mới mở miệng hỏi: “Có chuyện tôi rất muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Năm năm trước, Băng Vũ đã điện thoại cho Nhĩ Tích, cậu có biết chuyện này không?”
Âu Dương Y Phàm nhìn Băng Vũ, lắc đầu như không hiểu gì.
“Năm năm trước, cô ấy đã nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê của tôi, khuyên Băng Vũ rời xa tôi, đừng khiến tôi khó xử! Cách đây không lâu, tôi đã nói chuyện với Nhĩ Tích một cách rõ ràng, nói cho cô ấy biết sự lựa chọn của tôi… vậy mà Nhĩ Tích lại lừa Băng Vũ rằng tôi sẽ không cưới Băng Vũ, khuyên Băng Vũ rời xa tôi… đối với hành động tự tung tự tác này của cô ta, tôi không thể nào tha thứ được!”
Âu Dương Y Phàm nhìn ánh chiều tà đang chiếu rọi ngoài biển xa, trong mắt mang màu sắc ảm đạm.
Lâm Quân Dật nói tiếp: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích hoàn mỹ sao? Cậu cho rằng cô ta yêu tôi thật lòng sao? Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng cảm nhận được cô ta yêu tôi, nếu cô ta yêu tôi dù chỉ một chút thôi, cô ta cũng sẽ không bao giờ làm như vậy!”
“Nếu cô ấy không yêu anh, cô ấy sẽ không chờ đợi anh lâu như vậy?”
“Cô ta chỉ muốn kết hôn với một người đàn ông mà cô ta có chút cảm tình thôi. Kỳ thật, cô ta đã từng nói với tôi rất nhiều lần: cậu là người biết làm cho phụ nữ vui vẻ, lãng mạn, giàu tình cảm, nếu cậu có thể chung tình với phụ nữ một chút, cậu tuyệt đối sẽ trở thành người đàn ông mà tất cả các phụ nữ thiết tha mơ ước.”
“Ha!” Đối với lời đánh giá cao như thế, nhưng biểu hiện của Âu Dương Y Phàm không có một chút phấn khởi, ngược lại, ánh mắt anh ta lại mang vẻ lưu luyến ngắm nhìn người con gái đang một mình vui vẻ trên bãi cát.
“Nếu cậu thật lòng yêu Nhĩ Tích như lời cậu nói thì không phải không có cơ hội.”
Âu Dương Y Phàm nở nụ cười chua xót: “Em yêu cô ấy, nhưng là ở năm phút trước. Hiện tại… em phát hiện, em căn bản không hề hiểu cô ấy! Năm năm qua, cô ấy cho em thấy anh phụ tình cảm sâu nặng của cô ấy như thế nào, nhưng chưa bao giờ cô ấy nói cho em biết cô ấy đã tổn thương người phụ nữ khác ra sao.”
Âu Dương Y Phàm đứng lên, vỗ vỗ cát trên tay: “Đối với hành động tự tung tự tác của cô ấy, em cũng không thể nào tha thứ được…”