Chương 5: Kiểm tra nhạc
-Cũng chả có phước đâu mày đùa hoài.
-Thế ngoại hình thế nào?
-Dễ nhìn, trắng, nói chung là được.
Cái mặt nhỏ kìa rạng rỡ như chưa từng được rạng rỡ luôn. Mà trách làm sao được nhìn nhỏ y hệt hắn tả mà.
Quay lại bàn. Tớ với con Thư quay qua nhìn nhau. Nó đang định mở miệng thì bị tớ nhét cho miếng bánh.
-on...iên...ia...-Nó trợn mắt lên nhìn tớ chứ xong bị tớ lườm cho cất mắt luôn.
Con con ngu lâu dốt dai khó đào tạo, đào tạo hết gạo vẫn còn ngu này. Rút con điện thoại ra soạn một bài thuyết trình rồi ấn nút gửi...
Tinh tinh, máy nó báo có tin nhắn.
"Mày bị ngu à? Mở miệng để chúng nó nghe thấy à? Mày ăn cơm hay ăn đất mà ngu thế? Mày định cho chúng nó mà biết tao với mày nghe lén à? Lúc đấy mày tính sao? Định chui xuống gầm bàn chốn chắc hay là đào hố chạy xuống âm phủ? Mày có biết viết hai chữ THỂ DIỆN không hả? HẢ?"
"Ai mà biết được chứ lúc đấy đao quá"
"Đao cái dao ý"
Thế là tụi tớ trao đổi qua điện thoại luôn.
"Ahihi mày nghĩ thằng cha Khánh like đứa nào?"
"Thư à! Tao đang tự hỏi não mày bị virus ngu ăn hết rồi à? Có thế mà cũng hỏi chắc chắn 99,% là hắn ta like nhỏ kia. Tao thề nếu không phải thì tao vẫn đi bằng hai chân"
"Con tó thề như mày tao thề xuốt đời cũng ok"
"Thôi kệ mịa nó ăn đã"
Lẳng điện thoại qua một bên hai đứa lao vào ăn như heo.
5h hơn rồi! Quay xang thấy hai chế kia đã phắn. Hai đứa mới nhấc mông về. Về không đơn giản là về mà nó là về phải xách theo túi đồ để ăn đêm.
Đang đi thấy có đôi trái gái tiểu học đang cãi nhau, tớ với Thư đứng lại theo dõi tình tiết câu chuyện. Đại loại là hai đứa đang có mâu thuẫn cuối cùng con bé chia tay thằng bé. Thằng bé đấm vào tường:
-Cái đệt. Tôi đã thực lòng yêu cô...
SỐC. Sốc. Sốc. Sốc. Sốc. Sốc...
Suýt thì rơi túi đồ. Sao mà trẻ con bây giờ nó lại thế. Có phải là thằng bé đó xem nhiều phim Hàn Xẻng rồi bắt trước theo không? hay là do nhiễm từ chuyện ngôn tình rồi diễn giống tên soái ca si tình?
Ba mẹ thằng bé mà nhìn thấy chắc họ sẽ lăn quay ra bất tỉnh nhân sự mất. Sau này nếu có con trai tớ sẽ cấm nó xem mấy cái có thể loại này. Nếu con trai tớ mà làm thế này chắc tớ thăng luôn chứ không bất tỉnh đâu.
Quay sang thấy con Thư nó vẫn còn đơ như đá chắc sốc cũng chẳng khác gì tớ đâu.
-Thư, về mày. Tụi nó đi mất bóng rồi nhìn gì nữa. Về nhanh tối đến gót chân rồi.
-Ừ ừ. Thật là ơ mây dinh, ơ mây dinh, tao chưa từng nghĩ rằng bọn tiểu học nó lại si tình đến thế.
-Nhanh nhanh về đi má.
-Biết rồi. Mai kiểm tr.a nhạc nhở?
-Ờ.
Đang đi lên lớp thì nghe bọn nó tám
-Nghe gì chưa mày con Huệ chuyển trường rồi đó!
-Chuyển là phải chuyện như thế mà còn học được tiếp mới lạ đấy.
-Vừa nãy tao thấy có con nhỏ nào bám Khánh ý.
-Tao điều tr.a rồi nhỏ đó tên Lê Thảo Nhi bạn thanh mai trúc mã của Khánh nhà nhỏ có một công ty đá quý.
-Nhưng mà nhìn đi nhìn lại tao thấy khí chất của nhỏ đó chưa xứng với Khánh.
-Tao cũng thấy thế.
Công nhận con gái là nữ hoàng của tám chuyện.
Vào đến lớp chả nghe thấy tiếng chúng nó chỉ nghe thấy mỗi nhạc với tiếng ở điện thoại quay ra thì nhìn thấy bọn con trai thằng nào thằng nấy miệng há rộng hết cỡ mắt nhìn hết khả năng. Bọn con gái thì đứa lườm, đứa liếc, đứa bặm môi, đứa nghiến răng, đứa trừng mắt, đứa nhăn mặt, đứa nhăn mày, đứa thì như muốn giết người trừ con Thư đang nhắn tin với người yêu. Thật kinh khủng.
Nhìn theo chúng nó. Ôi mẹ ơi. Con muốn đi theo mẹ, cái trần gian này thật lắm điều thị phi. Nhỏ họ Lê kia đang làm mất hết thể diện của đấng nữ nhi.
Áo thì banh luôn hai cúc trên hở cả một phần bra, váy thì ngắn cũn cỡn chỉ cần cúi xuống là lộ ra hết. Và nhỏ đó đang ôm tay hắn hình như còn cố tình dí tay hắn vào vòng một của mình. Chả trách chúng nó nhìn ghê thế. Lúc mới vào thì tưởng đoan trang, hoá ra chỉ là vỏ bọc.
-Từ khi nào mà mày thành ra thế này hả?
-Thế này là thế nào?
-Áo thì cởi cúc váy thì ngắn ngủn chứ còn thế nào nữa.
-Cái váy là tao lấy nhầm lúc ở phòng hiệu trưởng. Còn áo là bị tuột cúc mà, mày cài giúp tao đi.
Cầm nhầm, bị tuột. Bạn nghĩ chúng tôi lên ba chắc?
Con Thư ngẩng mặt nhìn thấy tớ hay sao ấy vẫy vẫy tay. Cả bọn con gái quay ra nhìn tớ mới hãi chứ. Chúng nó có chịu nhìn tớ bằng ánh mắt bình thường đâu toàn nhìn bằng ánh mắt cầu cứu thôi.
Thôi được rồi để tớ đây làm nữ hùng hôm nay vậy.
Đi vào chỗ đặt cặp lên bàn một cái thật mạnh. Vâng, đã thành công làm hai bạn kia giật mình. Hai bạn quay ra thì tớ tỉnh bơ nói chào buổi sáng rồi ngồi xuống như không.
Cả lớp cũng quay về làm việc riêng.
Nhỏ thì trợn mắt nhìn, lơ luôn, tổng thống ôbama gặp chị còn phải nể thì cô em tuổi gì mà nhìn. Hì hì chém hơi mạnh tay ạ sory sory các bác nhá.
Còn hắn thì...
-Hân đế...
Chưa hết câu thì vào lớp. Nhỏ hậm hực cài áo rồi sửa lại váy. Hắn thì im lặng lấy sách vở ra. Giáo viên nhạc bước vào.
-Các em làm kiểm tr.a âm nhạc.
Bà giáo coi chặt dã man luôn.
Đề thì tầm trung không khó lắm nhưng mà vẫn thấy khó.
Nghĩ mãi không ra thôi làm câu khác.
43p trôi qua cuối cùng cũng làm xong đang định nộp bài chợt nhận ra chưa ghi tên.
Thôi xong quên xừ cái tên mình là gì rồi.
Đậu má nó. Quên lúc nào không quên lại quên đúng lúc này. Chắc tớ là con gì ý đếu phải là người đâu.
Trời ơi là trời nghĩ mãi không ra tên mình. ch.ết rồi còn mỗi 2p nữa thu bài.
Ồ tô kê?
Ồ tô kê?